Nguyễn Đình cảm thấy khó chịu, nghĩ đến việc giáo huấn con gái ngày trước, đột nhiên ông có chút tự trách.
“Con lớn thế này cũng là con của ba, ba làm sao có thể ghét bỏ con.” Sau khi chỉnh lý tâm trạng ổn định trở lại, cô làm nũng với Nguyễn Đình.
Nguyễn Đình là một nhi nô làm sao ông có thể chịu được sự nũng nịu ngọt ngào của con gái đối với ông, lúc này hận không thể đều đem mạng sống đều giao cho cô
Nguyễn Đình cưng chiều nhéo nhéo mũi con gá bảo bối, ngữ khí ôn nhu cực kỳ.
Thời điểm chạm vào tóc và quần áo của con gái trên đó còn dính kem, trong nháy mắt sắc mặt Nguyễn Đình có chút khó coi, cơn tức giận dữ dội lan tràn dưới đáy mắt, và mắt ông lập tức đỏ lên.
Vừa rồi ông còn đắm chìm trong sự ấm áp gần gũi của con gái đối với ông, cũng không để ý.
“ Đây là xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Nguyễn Đình lạnh lẽo, giọng điệu lạnh như băng.
Nguy rồi!
Vừa rồi cô quên thu thập bản thân sạch sẽ, không nghĩ tới lúc này mình có bao nhiêu chật vật, lại bị bố nhìn thấy.
"Ai ăn hϊếp con, nhanh nói cho bố biết, dám bắt nạt con gái ta, ta sẽ gϊếŧ hắn ..."
Con gái bảo bối của ông chính ông cũng không nỡ động vào một sợi tóc, nhưng không ngờ ở bên ngoài lại bị bắt nạt như vậy. Nguyễn Đình làm sao có thể không tức giận?
Hận không thể lột da rút gân người đó, chém thành ngàn mảnh ném cho chó ăn.
Sau khi nghe thấy giọng nói của ba mình, Nguyễn Tinh sững sờ, đôi mắt ửng đỏ, sau đó trong lòng tràn đầy ấm áp.
"Ba,con không sao. Con vừa đi ăn mừng sinh nhật bạn của con. Con chơi rất vui, bị bôi một cái bánh nhỏ, mọi người ai cũng thế..."
Mắt Nguyễn Tinh tối sầm lại không muốn cho ông ấy biết cô đã nói dối.
" Nhớ kỹ con là tiểu công chúa của Nguyễn gia, không phải người dễ bị bắt nạt. Nếu con bị bắt nạt liền nói với bố, bố sẽ làm chỗ dựa cho con, đừng sợ."
Nguyễn Đình trầm mặt một lúc, tựa hồ ông đã tin điều đó. Không yên tâm cô lại bổ sung thêm một câu.
“Ba, ba thật tuyệt.”
Nguyễn Tinh lúc này không kiềm chế được nước mắt nữa, nhào thẳng vào trong ngực của Nguyễn Đình mà cọ cọ.Sau khi trở về phòng, Nguyễn Tinh chuẩn bị đi tắm.
“A !!!” hét lên lên một tiếng.
Vừa bước vào phòng tắm, cô liền bị sốc, cảnh tượng trước mắt thực sự không khác gì cảm giác đang xem phim kinh dị, quả thực đúng là.....đúng là một bộ phim thảm họa.
"Đây là mình, cái này ... cái này ..." Nguyễn Tinh gần như ngất đi khi nhìn thấy vật thể không xác định trong gương khó phân biệt là người hay ma.
Đây thực sự là khuôn mặt của mình sao, xác định đó không phải là “tác phẩm nghệ thuật” của bất kỳ họa sĩ nào?
Trên khuôn mặt có phấn mắt màu xanh đậm và đôi môi đỏ mọng, thực sự nghiêm túc sao?
Lúc này, khuôn mặt trang điểm sặc sỡ phối hợp bánh kem của cô thật sự rất kinh khủng. Nguyễn Tinh thực sự không thể chịu nổi vẻ ngoài quái dị này của mình, vì vậy cô nhanh chóng sử dụng dầu tẩy trang để loại bỏ những thứ sặc sỡ còn sót lại trên khuôn mặt của mình. Cô bắt đầu tăm rửa sạch.
Sau khi tắm xong, làn da tức thì mềm mịn, trắng sáng.
Lại đứng trước gương, thiếu nữ trong gương có làn da trắng noãn không tỳ vết, mềm mịn, bởi vì vừa mới tắm xong sắc mặt trắng noãn có chút hồng hào. Lông mày nhạt, sống mũi cao, môi đỏ mọng, đôi mắt to đào hoa kia khiến người ta cảm thấy gợn sóng, đôi mắt long lanh trong veo, sáng ngời không chút tạp chất, tựa như một tiểu tiên nữ.
Dù là tóc đỏ rất khó phối, lúc này trên vai cô cũng không có nửa điểm cảm giác không hài hòa, ngược lại làm cho cô giống như búp bê Barbie tinh xảo chói mắt.
Nguyễn Tinh ngưỡng mộ khuôn mặt xinh đẹp của mình, cô đột nhiên có chút đau đầu với thẩm mỹ kiếp trước, cô bị mù sao? Ở kiếp trước, tại sao cô lại thấy Lục Vạn nữ nhân ác độc kia xinh đẹp? Rõ ràng với nhan sắc của cô đủ để nghiền ép cô ta.
Cô nhìn chiếc áo khoác da đã cởi ra, thực sự không muốn nhìn lại lần nữa.
Nguyễn Tinh chán nản lục tung toàn bộ phòng giữ quần áo, muốn tìm một chiếc váy bình thường để mặc, nhưng tất cả đều là những phong cách sát nhân cay mắt.
Được rồi! Cô từ bỏ.
Tối nay mua thêm quần áo đi, bộ quần áo trước đây dù sao cũng không mặc được.Sau đó cô lại nhìn mái tóc đỏ của người trong gương, trong lòng có chút ghét bỏ, việc này đã thoát khỏi cái Matt thiếu niên.
Hôm nay cũng phải làm sạch mái tóc màu đỏ này.
Cuối cùng, Nguyễn Tinh xuống nhà sau khi tìm một bộ đồ ngủ bình thường ở nhà để mặc vào.
Không lâu sau, hai mẹ con đang đi mua sắm bên ngoài vui vẻ trở về mang theo những chiếc túi lớn nhỏ, và cảnh bọn họ nhìn thấy là
Thiếu nữ có mái tóc đỏ xõa ra sau đầu, ngũ quan sinh động nhưng nhu hoà, khuôn mặt trắng nõn không son phấn, giống như một tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa trần gian.
Cứ như vậy không chút kiên kỵ nép vào bên cạnh người đàn ông rất quý phái trong bộ vest cao lớn, trong tay lòng người đàn ông dùng lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện, người đàn ông thỉnh thoảng đáp lại vài câu, trên mặt lộ rõ
vẻ cưng chiều.
Hai ánh mắt oán hận từ phía cổng nhìn thẳng vào hai người họ.
Lục Vãn khi quay về nhìn thấy bức ảnh này, ánh mắt ừ ám, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đăm sâu vào da thịt, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ hận ý.
Gương mặt của Nguyễn Tinh khiến cô ta không tránh khỏi ghen tị, nếu không có hôm nay, có lẽ cô ta đã quên mất cảm giác ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Tinh. Cô ta cũng quên mất vẻ đẹp khiến bao chàng trai phát cuồng dưới lớp trang điểm dày cộp của cô.
Cô ta thực sự không dám tin vào mắt mình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao hôm nay Nguyễn Tinh không trang điểm? Và tại sao hôm nay hai người lại thân thiết đến vậy?
Chẳng phải khi gặp nhau hai cha con luôn cãi nhau sao? Hôm nay sao lại hài hòa như vậy?
Chỉ trong vài giây, biểu cảm nhỏ trên gương mặt của hai mẹ con đã biến mất.
“Chú, Tinh Tinh, chúng ta về rồi.” Lục Vãn đến gần, cố ý che giấu cảm xúc của mình, tự nhiên ngồi bên cạnh Nguyễn Tinh.
Nguyễn Tinh đã sớm nghe thấy tiếng hai người đến từ lâu, cô nhào vào trong vòng tay của cha mình, cố ý giả vờ không nghe thấy giọng của Lục Vạn, vẫn nói chuyện và cười đùa với cha cô, không để ý đến Lục Vạn.
Không sai, cô chính là cố ý làm điều đó.
Lục Vạn bị bỏ lại ở đó, khuôn mặt của cô ta đột nhiên xấu hổ, trong lòng nhịn không được bắt đầu ghen ghét Nguyễn Tinh hơn.Nhưng Nguyễn Đình lúc này đang chìm đắm trong hơi ấm của con gái, nơi nào còn có thời gian chăm sóc Lục Vãn, thậm chí không thèm nhìn cô ta một cái, hết lòng dỗ dành cô con gái bên cạnh.
Lục Vãn lúc này đứng ở nơi đó, mặt đỏ bừng bừng, nhìn có chút xấu hổ, không khỏi oán trách Nguyễn Tinh.
Đồ ngốc chết tiệt này, lúc trước mình vừa trở về, đồ ngốc này đã tự mình đi vây quanh mình, hôm nay là xảy ra chuyện gì ...
Cô ta cứ như vậy bị bỏ mặc ở đây, bất quá Lục Vãn cũng phát hiện ra vấn đề.
Đồ ngu này hôm nay có vẻ hơi khác với ngày trước.
Lục Vãn tự hỏi không biết gần đây có phải mình đã làm điều gì khiến cô không vui, cho nên cô mới như thế này, cô ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cô ta cũng không nghĩ ra là sai chỗ nào.