Chương 2: Nhớ Chuyển Cho Tôi Nha

Những người này đều là bạn bè của Hoắc Cảnh, là cô đi mời từng người một để bọn họ đi chúc mừng sinh nhật Hoắc Cảnh, bọn họ ăn uống chùa chơi chùa lại cảm thấy đó chuyện đương nhiên.

Bọn họ cười nhạo cô, đem cô làm làm trò cười, thế nhưng bọn họ có tư cách gì ? Xứng sao?

Mình đã từng vì Hoắc Cảnh, làm bọn họ vui lòng, đối bọn họ hữu cầu tất ứng, thế nhưng bọn súc sinh này trong lòng lại xem thường mình, khi mình bị Hoắc Cảnh mắng mỏ, khi bị Hoắc Cảnh bắt nạt rất thảm cũng không có một ai đối tốt với mình dù chỉ một chút.... thậm chí xem mình như súc sinh cũng không bằng.

Mình trước kia thực sự là mắt bị mù.

Còn có Hoắc Cảnh, kiếp trước mình thích hắn chín năm, thời gian chín năm toàn lãng phí vì hắn, nhưng chưa từng được hắn cho một sắc mặt tốt.

Nguyễn Tinh lúc này rất tức giận, đột nhiên nghĩ tới những việc cô làm trong đời trước cảm thấy thật không đáng.

Cô dùng cả hai tay giữ chặt chiếc micro, bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay đã trắng bệch.

"Các người ... Các người có tư cách gì mà cười nhạo tôi, các người đừng quên, hôm nay tới đây, tất cả tiêu hao của các người đều do tôi trả, mà các người coi thường cười nhạo người tính tiền, các người còn không bằng cầm thú.” Cô nghiến răng gằn từng chữ.

“Hoắc Cảnh, hôm nay vì tổ chức tiệc sinh nhật này cho anh mà tiêu tốn của tôi 50 vạn, nhớ chuyển khoản đưa cho tôi.” Giọng nói rất lớn và thanh thúy.

Cuối cùng, một câu nói lạnh lùng chỉ vào tên của Hoắc Cảnh.

Khi nghe những lời này, đám người bọn hắn hoàn toàn không thể kìm lòng được, bởi vì Hoắc Cảnh chưa bao giờ coi trọng Nguyên Tinh, bọn hắn cũng đã sớm có thói quen tùy ý chà đạp cô.

Lúc này, toàn bộ căn phòng tràn ngập lời chửi rủa, nhưng vẫn không hề lay chuyển Nguyễn Tinh.

Bình tĩnh bước ra khỏi sân khấu dưới ánh nhìn của mọi người, trong mắt không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.

"Bùm" đột nhiên có một tiếng động thật lớn. Cái bàn bị cậu thanh niên hung hăng đá ngã.

Lúc này sắc mặt của Hoắc Cảnh đã tối sầm đen như đáy nồi, nhiệt độ quanh thân giảm xuống đến âm mười mấy độ. Sắc mặt u ám, lúc này mọi người xung quanh đều cảm thấy lạnh gáy, nhịn không được rụt cổ lại và lặng lẽ lùi về sau mấy bước.

“Đồ xấu xí, mày lại muốn giở trò gì vậy? Mày cho rằng tao sẽ coi trọng mày vì mấy chục vạn này sao." Hoắc Cảnh lạnh lùng nói.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng con quái vật xấu xí này lại thực sự đòi tiền hắn, đột nhiên lại bị đòi tiền, người luôn tự cao tự đại, làm sao hắn có thể không tức giận, đặc biệt người này lại là Nguyên Tinh người mà hắn luôn chán ghét nhất.

Rất tốt, dạng này rất tốt.

Nguyễn Tinh cong môi, nhưng trong đôi mắt như lưu ly lại không có mảy may ý cười, thay vào đó là một sự lạnh lùng không tia cảm xúc.

“Nếu không thích thì quay lại, tôi trực tiếp gửi số thẻ cho cô.” Giọng nói như ẩn như hiện băng lãnh.

Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, không khách khí chút nào gửi số thẻ của mình cho Hoắc Cảnh, sau đó không chút do dự bước ra cổng, chỉ lưu lại bóng lưng.

Hoắc Cảnh đứng tại chỗ, vẫn đắm chìm trong những lời Nguyễn Tinh vừa nói, nhất thời tức giận đến mức không nói được lời nào, một đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái, như muốn nhìn ra cái lỗ trên người cô.Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy Nguyễn Tinh hôm nay quá khác thường.

Nhưng sau khi nghĩ đến khả năng cô có thể đang thay đổi cách theo đuổi, trong nháy mắt đối với cô chỉ còn lại sự ghê tởm.

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Hoắc Cảnh, vài người lên tiếng.

"Anh Cảnh, đừng quan tâm cô ta , chúng ta tiếp tục chơi"

"Đúng vậy, ngày mai cô ta nhất định sẽ đến tìm anh"

Sau khi từ quán bar đi ra ngoài, cuối cùng cô cũng không phải chịu đựng sự bẩn thỉu bên trong nữa, một khắc sau khi hít thở không khí trong lành, đầu óc cô lập tức trở nên minh mẫn lạ thường.

Người hiện tại mà cô ấy muốn gặp nhất bây giờ là ba của cô.

Khi cô trở thành một linh hồn lang thang, cô nhìn ba mình, người luôn luôn bất mãn với cô, nghe tin cô mất, ông đột nhiên như già ra thêm mấy chục tuổi. Nguyễn Tinh thường xuyên nhìn thấy ông bí mật lau nước mắt một mình.

Cô luôn nghĩ rằng ba mình chỉ thích hai mẹ con kia, sau khi cô mất đi ông sẽ không có một tia tình cảm gì, những cô không ngờ rằng tình yêu của ba dành cho cô đều ở trong lòng, chính cô đã xa lánh ba cô đem vị trí trong nhà cho hai người phụ nữ ác độc đó.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Tinh đôi mắt đỏ hoe, cô cố kìm lại những giọt nước mắt.Khi vừa đặt chân đến trước cửa ngôi nhà quen thuộc, ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu xen lẫn lãng mạn và quý phái trước mặt không khác gì trong trí nhớ, nhưng khi bước vào lần nữa, tâm trạng của Nguyễn Tinh lại phấn khích khó mà kìm nén.

Kiếp trước, điều cô sợ nhất chính là về nhà, bởi vì về nhà nhất định tránh khỏi việc cãi nhau với ba, cô rất mệt mỏi với kiểu cãi vã đó, mỗi lần cãi nhau xong tâm trạng sẽ rất tồi tệ, còn Lục Vãn ở một bên châm ngòi để cô kích động bỏ nhà đi, cô đang học cấp 3, sau khi tốt nghiệp cô ra ngoài sống và không bao giờ quay trở về nữa.

Bây giờ nghĩ đến cô thật đúng là không có lương tâm!

Sau một thời gian dài như vậy, khi cô về nhà lần nữa, trong lòng cô lại phấn kí©h thí©ɧ khó nói nên lời.

Đứng ở cửa do dự một hồi, Nguyễn Tinh tựa như đã quyết định điều gì đó, hít một hơi thật sâu, lúc này cô mới lấy hết can đảm nhấc chân bước vào trong, ánh mắt trong phút chốc trở nên kiên định.

“Hừ, con còn có mặt mũi trở về.” Nghe thấy thanh âm, giọng nói có chút tức giận của nam nhân ở trong đại sảnh truyền ra.

Ngay khi bước vào Nguyễn Tinh liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng bỗng chua xót, nhưng chỉ trong vài giây sau đó đã bị thay thế bằng niềm hạnh phúc và vui sướиɠ.

Mặc dù lúc này người đàn ông đang mất bình tĩnh nhưng cô không hề sợ hãi mà ngược lại còn rất vui và thích thú.

“Ba.” Giọng cô nghẹn ngào khó tả.

Khi nhìn thấy người bố trên sô pha vẫn còn như cũ trẻ tuấn lãng, ông lúc này tóc vẫn chưa có hoa râm, nghĩ đến kiếp trước biết được tin cô chết, ông lập tức giống như là già thêm mười mấy tuổi.

Nguyễn Tinh hai mắt đỏ hoe, không kìm chế được tâm trạng nữa, lao thẳng vào vòng tay của bố mình.

Nha đầu này gần như đem ông chọc cho tức chết, hôm nay vốn định giáo huấn nha đầu này một trận.

Sau khi chạm vào cục bột mềm mại trong lòng, trong nháy mắt sự tức giận trong người ông lập tức biến mất.

Đột nhiên nhào vào trong vòng tay của ông, Nguyễn Tinh đơ người ra quên di chuyển, trong ngực cảm giác mềm khiến cô có chút sững sờ.

Cho đến hôm nay, lần đầu tiên cô mới rõ ràng nhận ra khi còn bé cô luôn quấn lấy ông, đuổi theo sau lưng ông kêu "Ba" muốn ông ôm, đã rất lâu không có gần gũi ông .Sau khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên cô cô thân cận với ông.

Sự ấm áp làm cho Nguyễn Ting quên hết cơn tức giận vừa rồi.

“Nha đầu chết tiệt, không còn nhỏ nữa làm sao vẫn cứ như một đứa trẻ thế” Nguyễn Đình miệng thì nói ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều, cánh tay ôm chặt con gái một cách vô thức.