Chương 4:Giáo hoa muốn đổi chủ

Lục Vãn biết mình tự chuốc nhục nhã,nên tức giận ngồi sang một bên. Kiều Li nhìn con gái mình tức giận, sau đó ánh mắt rơi vào Nguyễn Tinh có chút u oán.

Cuối cùng, khi đã đến giờ ăn tối, Nguyễn Tinh cau mày miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của ba mình.

Hôm nay đồ ngu này thật sự không bình thường, lúc này Lục Vãn đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất an, cô ta nhìn Nguyễn Tinh ánh mắt mang theo vội vàng.

Nếu lúc này trước mặt không có Nguyên Đình, cô ta nhất định sẽ đến gặp Nguyễn Tinh đồ ngu đó hỏi cho rõ, bây giờ cô không dám nói gì trước mặt Nguyễn Đình, Lục Vãn sẽ không bao giờ quên được ngày đầu tiên cô ta đi vào cái nhà này, những lời đầu tiên Nguyễn Đình nói với cô và mẹ khi cô ở nhà này.

"Đầu tiên, đừng gọi tôi là ba tôi không phải ba của cô. Thứ hai, mọi thứ trong nhà này đều là của Nguyễn Tinh. Tốt hơn các người không nên có bất kỳ ý kiến

nào mà mình không nên có."

Đôi mắt lạnh lùng và giọng điệu khinh thường cho đến hôm nay nghĩ đến thôi cũng đủ khiến mẹ con bọn họ rùng mình, đối với Nguyễn Đình, Lục Vãn sợ hãi từ tận đáy lòng.

Trên bàn ăn.

Nguyễn Tinh nhỏ xinh xắn, ngồi bên cạnh Nguyễn Đình, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, hai má phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con gái, Nguyễn Đình không khỏi hơi nhếch lên khóe miệng, trong mắt hiện lên mấy phần ấm áp.

Không phải Nguyễn Tinh không để ý đến ánh mắt mạnh liệt của người đối diện, từ lúc ngồi trên bàn ăn đến giờ, ánh mắt của Lục Vãn đều dán chặt vào cô, cô khó có thể bỏ qua.

Bữa cơm này là một cực hình đối với Lục Vãn, lần đầu tiên cô ta nhận ra mẹ con cô ta khó khăn như thế nào trong một gia đình không có đồ ngu này, hai người ngồi đây như người trong suốt.

Nghĩ đến thái độ hôm nay của đồ ngu đối với cô ấy, lửa giận trong lòng cô ta càng bùng cháy mạnh mẽ, thường ngày đồ ngu này khi ăn phải ngồi cạnh cô ta nhưng hôm nay lại ngồi cách xa cô ta như vậy.

"Tinh Tinh, đến, ăn nhiều một chút. Dì biết con thích cá chua ngọt. Hôm nay dì cố ý làm cho con." Giọng người phụ nữ nhỏ nhẹ.

Kiều Li gắp một con cá không có xương, ngay khi con cá sắp vào bát của Nguyễn Tinh, đôi lông mày xinh đẹp của Nguyễn Tinh khẽ nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng dời bát đi nhìn miếng thịt cá rơi trên bàn.

Lúc này trên mặt Kiều Li lúc trắng lúc xanh, trông rất xấu xí. Hôm nay con nha đầu chết tiệt này trúng gió gì vậy?

Bà ta muốn phát hỏa nhưng không được, chỉ có thể ác liệt ghi nhớ con nha đầu chết tiệt kia trong lòng.

Nguyễn Đình cũng chú ý đến động tác của con gái, hơi ngạc nhiên và nghi hoặc.

Nha đầu này không phải luôn thích nhất hai mẹ con này sao?

Một giây tiếp theo, giọng nói còn non nớt của cô gái vang lên trong phòng ăn.

"Dì à, dì làm sao lại dùng đũa của chính mình gắp đồ ăn cho con? Thật bẩn, nhỡ có vi khuẩn thì sao!"

Tuy nhiên, Nguyễn Tinh lúc này trên mặt không có chút biến hóa, đôi mắt hơi mở to, cau mày xinh đẹp của cô, bất cẩn mà bỏ qua cho cô như thể cô đang nói về một điều rất bình thường.

Vẻ mặt của cô quá nghiêm túc, Nguyễn Đình sẽ tin điều đó nếu không nghe cô nói với hai mẹ con kia rằng không cần dùng đũa công cộng khi nhặt rau cho cô.

Lúc này sắc mặt của Kiều Li thực sự không được tốt, một người lớn tuổi như bà ta đang bị người nhỏ tuổi này làm cho đỏ mặt, nhưng không có cách nào để phản bác lại.

Lúc này bà ta cũng nhận thức rõ ràng sự thay đổi của cô gái hôm nay, trước giờ người ngốc nghếch này nhưng lại nhất mực bám lấy bà ta nói người nhà không cần dùng đũa gắp thức ăn cho cô, kết quả của ngày hôm nay ??????

Cái tiểu tiện nhân vậy mà nói bà ta bẩn, nếu không phải muốn ở trong nhà này thì phải dựa vào đồ ngu này thì còn lâu bà ta mới chịu đựng cô.

“Thực xin lỗi, vừa rồi dì không để ý.” Mặc dù Kiều Li không cam tâm, nhưng nghĩ đến tương lai của hai mẹ con bọn họ, đành phải âm thầm chịu đựng cơn giận này.

Nguyễn Tinh đã không bỏ lỡ sự quyết liệt và nhẫn nại trong đôi mắt của người bà ta vào thời điểm đó.

Đây là bộ mặt thật của người phụ nữ này, kiếp trước cô quá ngu ngốc nên bị hai mẹ con này đùa bỡn trong lòng bàn tay

Cô đã chết một lần, cô đã bắt gặp ánh mắt tàng của Kiều Li, trong mắt cô không có chút sợ hãi nào.

Cô ngoắc môi mình với kiều Li.

"Dì biết sai là tốt, con đây cũng là vì suy nghĩ cho dì, nếu không về sau dì đi ra ngoài và phạm sai lầm như thế này, đến lúc đó người khác có thể là sẽ không giống con bao dung dì, bọn họ chỉ cảm thấy dì không có giáo dưỡng."

Cô gái thanh âm mềm mại và rùng rợn mà không có bất kỳ sức mạnh tấn công nào.Kiều Ly thở dài trong lòng, như không có việc gì.

Sau một màng này, Lục Vãn đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Dù là Nguyễn Đình cũng không hiểu vì sao con gái đột nhiên trở nên lạnh nhạt với hai mẹ con này, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mày cau có của con gái, khí chất của Nguyễn Đình lập tức có chút lạnh lùng, trên mặt cũng có vài phần tức giận.

“Sau này đừng gắp thức ăn cho Tinh Tinh, nhỡ có nhiều vi khuẩn làm hại con gái cưng của tôi bị bệnh thì sao!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mang theo vài phần không thể chấp nhận được.

Nguyễn Đình cau mày nghĩ hai mẹ con này hại con gái bảo bối của mình, liền có chút không vui, ánh mắt nhìn hai mẹ con trở nên lạnh lùng hơn.

Ngày mai đi học, Nguyễn Tinh nhìn tủ lớn đầy quần áo smart, cuối cùng chạy đi tìm Nguyễn Đình làm nũng, Nguyễn Đình không thể đưa con gái đi nên đành phải gọi điện trực tiếp nhà thiết kế gửi tất cả các mẫu mới của mùa này.

Đừng nói là quần áo cho dù là những vì sao trên trời Nguyễn Đình cũng hái xuống cho cô công chúa nhỏ của mình.

Với mái tóc màu đỏ này, Nguyễn Tinh cảm thấy mình có thể sẽ không ngủ được vào buổi tối, thừa diệp còn sớm cô một mình đi đến tiệm làm tóc nhuộm mái tóc đỏ lại thành tóc đen. Ngay lúc nhuộm xong, cô cảm thấy đẹp mắt hơn nhiều.

Ngày hôm sau.

Tủ quần áo không còn quần áo smart nữa, thay vào đó là thiết kế mới của mùa này đã được gửi hôm qua.

Nguyễn Tinh bước vào phòng giữ quần áo cảm thấy tinh thần thoải mái và vui vẻ, tâm trạng cũng khá lên, cô lấy một chiếc váy Polo mặc vào, cột tóc cao sau đầu và một đôi giày da đen rồi đi ra ngoài.

Nguyễn Đình đã đợi ở dưới nhà từ sớm, hôm qua ông suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mình quan tâm và đi cùng con gái quá ít, hôm qua ông đã thầm hạ quyết tâm phải dành nhiều thời gian hơn để ở bên con gái.

Đưa con gái đi học xong, ông vội vàng đến công ty.

Bước vào cổng trường, đám học sinh ra vào khi nhìn thấy Nguyễn Tinh nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần.

“ Ngoạ tào, cô gái này thật xinh đẹp và trong sáng.”

“Tại sao tôi không biết có một tiểu tiên nữ trong trường chúng ta?”

“Học sinh chuyển trường? Người mới đến?”

“Có vẻ như hoa khôi trường chúng ta sắp đổi người.Thực sự, cô gái này trông đẹp hơn nhiều so với Lục Vãn. Đột nhiên, tôi cảm thấy rằng nếu Lục Vãn ở trước cô ấy, thực sự là không đáng chú ý."