Từng có lúc, đôi mắt ấy khi nhìn thấy hắn, chúng giống như phát sáng, với tình yêu và sự ngưỡng mộ không che giấu được trong đó.
Nhưng bây giờ khi bắt gặp đôi mắt ấy, bên trong vậy mà không chút rung động nào, không có hoảng loạn, không có sùng bái và yêu thích.
Nhận thức được sự thay đổi này, không hiểu sao trong lòng hắn lại có một trận nhói đau.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, thỉnh thoảng có gió thổi qua khiến Nguyễn Tinh cảm thấy ớn lạnh.
Cô không muốn cùng hắn dây dưa tiếp, không hiểu sao lúc này cô chỉ muốn nhìn thấy thiếu niên kiêu ngạo và đáng yêu.
“Được rồi, Hoắc Cảnh, anh muốn nói gì thì nói, bây giờ tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh làm phiền anh và tôi hy vọng anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, xem như tôi cầu xin anh.” Nguyễn Tinh không muốn lãng phí thời gian, nói xong liền thoát khỏi tay Hoắc Cảnh rời đi.
Chỉ còn lại một mình Hoắc Cảnh đứng, hắn có chút thất thần.
Không biết tại sao, khi nghe những gì Nguyễn Tinh nói, trong lòng lại nhói đau, như bị kim châm, không thể chịu nổi.
Vừa tan học, Nguyễn Tinh cơ hồ là chạy ra ngoài, cô vô tình ngã đập đầu gối vào một viên sỏi trên mặt đất, đẫm máu một mảnh, đá đâm sâu vào da thịt. Da cô quá trắng và mềm, lúc này nhìn càng là máu thịt be bét, có chút đáng sợ.
"Huhhhh"Nguyễn Tinh vô cùng đau đớn, nhìn hòn đá nhỏ trên đầu gối nghĩ đưa tay lấy ra, kết quả hòn đá nhỏ giống như là cố ý cùng cô đối nghịch, càng vào sâu trong da thịt hơn.
"Híc híc ~" Cô gái từ nhỏ đã sợ đau, thật sự nhịn không được không khỏi ậm hừ.
Cô không biết Lâm Thần vẫn còn đang đi học, hiện tại cô cũng không quan tâm đến cơn đau rát ở chân của mình, vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy dừng một chiếc xe để đi đến trường trung học 18.
Đến trường Trung học 18, cổng trường không còn một bóng người nữa, hóa ra là anh không có đợi cô, Nguyễn Tinh nhất thời có chút nản lòng, tâm trạng cũng như đưa đám.
Một ngày hôm nay cảm giác thật khó chịu, đặc biệt là cảm giác đau đớn khi bị ngã, dường như ngay lập tức tìm được nơi phát tiết, Nguyễn Tinh cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, ngồi xổm xuống, ôm đầu và khóc thành tiếng.
Bên trong chiếc xe Rolls Royce.
“ Cậu chủ, hôm nay Nguyễn tiểu thư không chừng có chuyện nên không đến.” Áp suất không khí trong xe quá thấp, Diệp Thế Dân biết tâm trạng của tiểu tổ tông không ổn nên nói.
"Đi thôi."
Giọng nói của Lâm Thần lạnh lùng không nghe rõ cảm xúc.
Quả nhiên, người như anh làm sao lại có người muốn tới gần anh chứ.
Cô ấy nói rõ ràng là sẽ đến, nhưng cô ấy lại không đến.
Có phải là mấy ngày nay cùng anh ở chung một chỗ, có phải cô đã cảm thấy anh buồn nôn.
Diệp Thế Dân không nói gì, đang chuẩn bị quay xe, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Cậu chủ, đó có phải là Nguyễn tiểu thư?"
Nghe vậy, Lâm Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là cô ấy, cô ấy đang ở đây.
Khi nhìn thấy bóng dáng đó, Lâm Thần quanh thân lệ khí đều biến mất.
“Cậu chủ, Nguyễn tiểu thư hình như đang khóc.” Diệp Thế Dân để ý thấy cô ngồi xổm ở đó mà run rẩy không rõ.
Lâm Thần cũng chú ý tới.
Đoàn người nhỏ ngồi xổm run rẩy ôm chính mình, Lâm Thần cảm thấy trong lòng của mình cũng run theo.
“Cậu chủ, để tôi xuống gọi Nguyễn tiểu thư.” Nguyễn Thế Dân nói xong cũng bước xuống xe.
Nguyễn Tinh vốn đang khóc, được Diệp Thế Dân gọi, cô vội lau nước mắt trên mặt, để người trong xe không phát hiện ra điều gì, dọc đường cô phải chịu đựng cơn đau ở chân, lúc đi đường cùng người bình thường không khác mấy nên cũng không có người phát hiện.
Sau khi lên xe, Lâm Thần nhìn thấy đôi mắt cô khóc đến đỏ hoe, khuôn mặt vốn trắng nõn bởi vì khóc mà hiện tại đã nhiễm chút đỏ ửng, vẻ đẹp kinh tâm.
“Hôm nay gặp phải người phiền phức, nên chậm trễ một chút, tôi còn tưởng là anh đi rồi.” Nghĩ đến anh vẫn đợi cô, sự khó chịu của Nguyễn Tinh liền biến mất một chút.
“Ừ.” Vẫn như cũ hờ hững trả lời.
Nguyễn Tinh đau không nhịn được , trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chống cự không để mình phát ra tiếng động.
Biết rằng anh không thích rắc rối, Nguyễn Tinh không muốn anh biết, sợ anh chán ghét bản thân mình.
Nguyễn Tinh bị thương, trên đường đi cũng không nói nhiều, ngày thường Nguyễn Tinh luôn ồn ào trong xe, hôm nay cuối cùng là thanh tịnh một lần, Lâm Thần ngược lại rất hưởng thụ.
Một mực ngồi trong xe, khi bước xuống xe, Nguyễn Tinh quên mất mình đang bị thương ở đầu gối, lập tức không có sức lực từ trên xe ngã xuống.
Nghe thấy âm thanh, Lâm Thần lập tức nhìn sang, Diệp Thế Dân phát giác được, ông vội vàng từ bên kia xe chạy qua đỡ Nguyễn Tinh lên.
Cú ngã vừa rồi làm vết thương thậm chí còn tồi tệ hơn, Nguyễn Tinh dù muốn tự mình đứng dậy nhưng không thể đứng dậy được.
Sau khi Lâm Thần đi tới, thứ anh nhìn thấy là dáng vẻ tái nhợt yếu ớt của Nguyễn Tinh, bộ dạng này rõ ràng là rất đau.
Lâm Thần không quản quá nhiều từ phía sau ôm Nguyễn Tinh vào trong lòng ngực mình.
Vào lúc đó, Nguyễn Tinh gần như hét lên vì kinh ngạc. Cảnh này thậm chí còn khiến Diệp Thế Dân giật mình.
Nguyễn Tinh đang muốn nói gì đó, giọng nói lạnh lùng của Lâm Thần đột nhiên từ trên đầu truyền đến. "Không cần nói."
Lâm Thần thực sự không biết tại sao mình lại làm như vậy, chỉ là khi nhìn thấy Diệp Thế Dân định ôm cô, anh cảm thấy khó chịu, anh không muốn người khác chạm vào cô, đương nhiên anh sẽ không để cho Nguyễn Tinh biết suy nghĩ của mình.
Cơ thể của cô gái nhỏ mềm mại trong ngực, Lâm Thần dễ dàng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cô, không nồng như nước hoa của những cô gái khác thường dùng, mùi hương của cô khiến người ta ngửi thấy rất dễ chịu.
Anh hơi có chút tham lam với mùi hương này.
Trở về, Lâm Thần yêu cầu Diệp Thế Dân gọi bác sĩ riêng đến.
Nguyễn Tinh được anh đặt trên ghế sô pha, lúc này hai má vẫn đỏ bừng.
Nghĩ đến việc vừa rồi anh đã ôm mình, Nguyễn Tinh hận không thể vùi đầu vào sô pha.
"Tôi xem một chút."
“Hả?” Nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Tinh lại không biết là có ý gì.
Một giây tiếp theo, Lâm Thần cúi xuống, săn ống quần của Nguyễn Tinh lên.
Lúc này cô mới nhận ra rằng anh đây là muốn kiểm tra vết thương của cô.
“ Tê ~” Nguyễn Tinh kêu lên một tiếng đau đớn khi ống quần cọ vào đầu gối cô.
Dường như nhận ra động tác của mình quá nặng, Lâm Thần không khỏi thả nhẹ động tác.
Trên đầu gối lộ ra vết thương nhìn thấy mà giật mình, nó đã đẫm máu và nghiêm trọng hơn trước.
Lâm Thần nhìn thấy mà giật mình, chỉ cảm thấy ở ngực truyền đến dày đặc đau đớn, giống như có thứ gì đó đang bóp trái tim của mình.
“Cô chịu đựng chút, tôi giúp cô lấy đá ra, nếu không ngày mai sẽ bị nhiễm trùng.” Nói xong, anh từ đâu lấy ra một hộp thuốc.
“Tê ~” Nguyễn Tinh không kìm được khi cái nhíp lạnh lẽo chạm vào da thịt.
Lâm Thần ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt đau đớn của cô, khi cúi đầu xuống lần nữa, trên mặt lộ ra một tia ảo não.
Anh đã cố gắng hết sức để làm cho động tác của mình nhẹ nhàng hơn, nhưng không nghĩ tới vẫn làm cô đau.