Chương 27: Đau lòng

Chương 27: Đau lòng

Thời gian như ngừng lại, Nguyễn Tinh không chớp mắt nhìn người đang cúi đầu cẩn thận xử lý vết thương cho cô.

Ánh mắt anh nghiêm túc, động tác vô cùng ôn nhu, không còn làm cô đau, nhưng quả thực lúc này cô rất lo lắng.

Trong lòng cô rối bời một lúc, cuối cùng nói: “Anh Thần, anh… Tôi có phải rất phiền phức không?” trong giọng điệu của cô ẩn chứa mấy phần thận trọng.

Nghe thấy thanh âm, anh ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu xuống.

“Cô vẫn biết.” Còn tính là có chút tự mình hiểu mình.

Anh cúi đầu, Nguyễn Tinh cũng không nhìn thấy sự dịu dàng lóe lên trong mắt khi cô đang nói, nhưng vì những lời anh nói, lòng cô chợt cảm thấy có chút mất mác, lông mi khẽ run lên, trên mặt hiện lên một chút buồn bã.

Thật lâu Lâm Thần không nghe thấy giọng nói của người trên đầu, Lâm Thần có chút nghi hoặc, khi ngẩng đầu lọt vào tầm mắt của anh chính là dáng vẻ bi thương của cô gái nhỏ.

Một cảm giác hối hận lặng lẽ ập đến trong lòng anh, không kịp chuẩn bị anh đối mắt với ánh mắt bi thương của cô, trái tim anh như bị đốt cháy dữ dội, mắt anh bỗng tối sầm lại.

"Anh Thần, tôi đã gây rắc rối cho anh sao? Anh có phải hay không về sau không để ý đến tôi nữa?" Nguyễn Tinh mặc dù trong lòng rất đau, nhưng Nguyễn Tinh vẫn hỏi mà không chút nghĩ ngợi.

Điều cô lo lắng nhất bây giờ là liệu sau này cô có thể đến gần Lâm Thần nữa hay không, dù sao anh là người duy nhất sưởi ấm cho cô sau cái chết của cô ở kiếp trước.

Lâm Thần nghe vậy sững sờ, trái tim như bị nắm chặt.

Đột nhiên liền nghĩ đến thời điểm hôm nay vừa gặp cô, khi đi về phía xe, cô vẫn đi không khác gì người thường, ngồi trong xe không nói một lời, anh còn tưởng rằng cô đang có tâm trạng không tốt.

Bây giờ anh mới biết cô đau đến mức không nói ra lời, hóa ra cô đã cố gắng chịu đựng để anh không phát hiện ra, chỉ vì sợ anh chê cô phiền phức không để ý đến cô.

Thấy anh không lên tiếng và không để ý đến cô, cô hơi luống cuống một chút "Anh ... Anh Thần , sau này tôi hứa sẽ không gây phiền phức cho anh, anh đừng đuổi tôi."

Nhìn thấy bộ dạng chờ mong của cô, Lâm Thần trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, anh đáng sợ như vậy sao.

“Tôi không nghĩ cô phiền phức, cũng sẽ không đuổi cô.” Qua một lúc lâu, Lâm Thần mới chậm rãi nói, giọng điệu ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

“Thật ... thật sao?” Khi Nguyễn Tinh nghe anh nói điều này, phản ứng đầu tiên của cô là nghi ngờ người trước mặt đã thay đổi linh hồn, dù sao lúc trước miễn động một chút liền bảo cô cút.

"Ừm."

Sau khi xử lý tốt vết thương, Diệp Thế Dân đưa Nguyễn Tinh về nhà.

Khi nhìn thấy con gái, Nguyễn Đình ngay lập tức phát hiện chân của con bé đã bị thương trong.

“Tinh Tinh, chuyện gì xảy ra, con bị sao vậy, sao con lại ngã thế này?” Nhìn thấy con gái bị thương, Nguyễn Đình vội vàng bước tới kiểm tra, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.

Diệp Thế Dân sửng sốt trước ánh mắt của ông, có vẻ như người này là một người điên cuồng sủng con gái.

“Trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng không nghiêm trọng đâu ba.” Nguyễn Tinh nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của ba, trong lòng như thể bị thứ gì đó bóp chặt.

Ba quan tâm và đối xử tốt với cô như vậy, kiếp trước cô sao có thể ngốc đến mức cho rằng ông không yêu cô.

"Băng bó thành dạng này sao có thể không nghiêm trọng chứ? Nói nhảm." Nguyễn Đình lạnh lùng mắng, ông làm sao có thể yên tâm.

Nguyễn Tinh mũi chua xót, ngày thường cô hồ nháo ông cũng sẽ không tức giận đến như vậy, ngay khi bị thương, cô liền làm cho người đàn ông này mất mũ cởi giáp.

"Ông Nguyễn, vết thương của Nguyễn tiểu thư đã được xử lý kịp thời, ông đừng lo lắng, tôi được bạn của cô ấy nhờ đưa cô ấy về." Diệp Thế Dân khi nhìn thấy bộ dáng suýt khóc cô gái đang bị ba giáo huấn, không đành lòng lúc này mới chậm rãi mở miệng.

Nguyễn Đình mới chú ý đến người bên cạnh, nghe được là anh ta đã giúp con gái mình, Nguyễn Đình rất cảm kích và lễ phép nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc con gái của tôi. Mời vào uống một tách trà."

“Không quấy rầy, tiện tay mà thôi.” Diệp Thế Dân khéo léo từ chối, hắn ngược lại là muốn đi, sao hắn dám, thiếu gia sẽ lột một lớp da của hắn.

Thấy đối phương cự tuyệt, Nguyễn Đình cũng không ép buộc, đích thân tiễn người ra ngoài. Có thể thấy được có bao nhiêu tôn trọng.

Đối với Nguyễn Đình, cô con gái này chính là mạng sống của ông, và hắn đã giúp con gái ông đương nhiên hắn là người mà ông biết ơn.

Sau khi Nguyễn Tinh rời đi, ánh mắt Lâm Thần hoàn toàn lạnh lẽo, lạnh lùng ra lệnh cho người điều tra xem Nguyễn Tinh hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Anh muốn biết, đến cùng là ai đã bắt nạt cô thành như vậy.

Một mực không ngủ, đợi đến ba giờ sáng thì điện thoại của Lâm Thần đột nhiên vang lên.

"Cậu chủ, hôm nay không có chuyện gì xảy ra với Nguyễn tiểu thư, trước khi tan học, Nguyễn tiểu thư có gặp một nam sinh và có tranh cãi với nam sinh đó vài câu."

Lâm Thần nghe xong, hai mắt chậm rãi nheo lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Nam sinh, đó có phải là người hôm nay cô ấy nói không?

"Ở cổng trường cũng có một đoạn video. Tôi đã gửi nó vào email của người."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thần mở email mới nhất bấm vào video.

Trong video, cô gái vội vàng chạy ra khỏi trường, trên khuôn mặt lo lắng, thở hổn hển, vì chạy quá gấp nên cô đã bị ngã về phía trước một cách nghiêm trọng.

Vẻ mặt tái nhợt và đau đớn của cô gái hiện lên trong đôi mắt đen của anh, đồng tử Lâm Thần đột nhiên co rút lại, trong lòng tràn đầy đau đớn.

Còn chưa kịp thu lại cảm xúc lúc này, anh lại trông thấy cô kiên cường từ dưới đất bò dậy, ôm lấy đầu gối của mình mà thổi một hồi lâu, rõ ràng là rất đau, nhưng không bao lâu cô lại đứng lên, khập khễnh đi qua đón xe.

"Pa" Lâm Thần hung hăng đóng máy tính.

Đôi mắt anh đỏ bừng, và áp suất không khí xung quanh cơ thể anh lập tức giảm xuống.

Bị thương thành như vậy còn nghĩ đến đi tìm hắn, có phải là kẻ ngốc không? Lâm Thần cảm thấy trong lòng đau nhói khi nghĩ đến cô như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tinh đến cửa nhà Lâm Thần với một đôi nạng, nhìn như vậy có mấy phần buồn cười.

Hôm nay cô không xuống xe ở trường trung học số 18, Diệp Thế Dân đã đưa cô tới cổng trường, không cần nghĩ cũng biết là ai phân phó, Nguyễn Tinh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Chân của Nguyễn Tinh bị thương, ngoài đầu gối, cô cũng bị gãy xương nhẹ nên phải dùng nạng.

Sáng nay Nguyễn Đình kiên quyết không cho cô đến trường, nhưng cô nhất quyết muốn đến, ông không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Lúc đầu Nguyễn Tinh cảm thấy không có gì, khi đến trường, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, cô đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, nhưng chỉ có thể kiên trì bước vào lớp.

Ngô Giai Lệ vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đi vào cửa, hai mắt trợn tròn, cũng không để ý đến cái gì vội vàng lao về phía trước.

"Có chuyện gì vậy? Cậu hôm nay làm sao thế?" Hôm qua vẫn ổn, nhưng sao hôm nay vẫn bị như vậy.

“Không sao, hôm qua tớ bị ngã, không có gì nghiêm trọng.” Cô cảm nhận được sự quan tâm thực lòng trong mắt cô ấy, trong lòng cũng ấm lên.

"Nhanh lên, tớ đỡ cậu..."

"Nghiêm trọng như vậy làm sao còn tới trường..."

Những lời cằn nhằn của Ngô Giai Lệ khiến tai Nguyễn Tinh gần như tê dại.