Chương 25: Vĩnh viễn so ra kém cô ta

Hi vọng mọi thứ cô ta thấy ngày hôm qua đều là giả.

Hôm nay Lục Vãn nhờ cô giáo hỏi danh sách lớp tổng thể, quả nhiên tên của Nguyễn Tinh đứng đầu.

Cái này thì cũng thôi đi, điều khiến cô ta gần như bị sốc là điểm môn toán của Nguyễn Tinh hóa ra lại là 0. Cô ... cô môn toán vậy mà nộp giấy trắng, nộp giấy trắng có thể được hạng 45. Đây là đang đùa hay sao?

Làm sao có thể?

Nguyễn Tinh đang ăn trưa trong căng tin, cô chỉ cảm thấy từ đằng xa có một luồng gió thổi về phía khuôn mặt mình, cô ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú trước mặt càng hiện rõ, cô lập tức cảm thấy trong miệng không có chút hương vị nào, cô đã no.

Không nói gì, cô kéo tay Ngô Giai Lệ, tìm vị trí xa người này hơn rồi ngồi xuống.

Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia biến mất khỏi tầm mắt mình, hai tay cầm đĩa bánh của Hoắc Cảnh ngày càng cứng hơn, khớp xương cũng đã sớm trắng bệch.

Đôi mắt sâu thẳm đáng sợ, hầu kết trên dưới nhấp nhô, ẩn ẩn có mấy phần dữ tợn.

Trần Diệp cảm thấy ớn lạnh,xung phong nhận việc.

"Anh Cảnh, cô gái đáng chết kia quá không biết tốt xấu, nếu không em lên dạy cho cô ta một bài học, bày trò làm màu cho cô ta đi."

Những người gần đó có vẻ cũng kích động, như thể anh ta có thể đánh bại Nguyễn Tinh chỉ bằng một cái gật đầu.

Nghe vậy, Hoắc Cảnh chậm rãi xoay người, lạnh lùng liếc nhìn đám người phía sau.

Một vài người đã hoàn toàn bị cái nhìn ảm đạm này bức rút lui.

Cuối cùng thì anh cũng phải cách người đó xa một chút, tâm trạng của Nguyễn Tinh lập tức trở nên u ám.

"Nguyễn Nguyễn, tình hình của cậu và Hoắc Cảnh bây giờ như thế nào?” Ngô Giai Lệ ngồi ở đây bây giờ vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi về Tu La Tràng của hai người.

“ Tớ không liên quan gì đến anh ta, sau này cũng sẽ không có.” Tất cả những gì cô phải chịu đựng ở kiếp trước đều không thể không liên quan đến Hoắc Cảnh, hắn quả thực là tai họa của cô, vì vậy phải cách xa hắn một chút.

Nguyễn Tinh lúc này hoàn toàn không bị cô ta khống chế, Lục Vãn dần dần bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, hiện tại cô đã thay đổi nhiều như vậy, không biết Hoắc Cảnh bên kia nghĩ như thế nào.

Sự lo lắng dần dần tăng lên, Lục Vãn không thể chịu đựng được nữa, quyết định đi gặp Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh bị Lục Vãn lớp tám gọi ra, có chút kinh ngạc.

Ngay sau khi hắn vừa đi ra, trong phòng học ồn ào một mảnh.

"Ngọa tào, Lục nữ thần thực sự đến lớp chúng ta để tìm Anh Cảnh, đây là một cảnh tượng hiếm thấy!"

"Sự vất vả của anh Cảnh trong thời gian dài như vậy cuối cùng cũng được đền đáp. Tôi thấy không bao lâu sau đã có thể ôm được mỹ nhân rồi."

"Vẫn là Lục nữ thần nhìn thuận mắt. Đôi lông mày thấp và dáng vẻ vừa lòng của Nguyễn Tinh thật sự rất khó chịu khi nhìn."

"Cùng là con gái mà, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Tôi nghĩ chỉ có những cô gái không khiêm tốn cũng không hống hách như Lục nữ thần mới xứng với anh Cảnh của chúng ta."

"Anh Cảnh nhất định phải nắm lấy cho thật chắc."

··

Trước đây Hoắc Cảnh luôn đi tìm Lục Vãn, Lục Vãn chưa từng tìm anh, dù chỉ một lần.

“Thế nào Vãn Vãn?” Mặc dù lúc này trong đầu anh đang tràn ngập câu hỏi, nhưng anh vẫn cố nén giọng nói của mình, nghe nhẹ nhàng hơn bình thường.

"Anh Cảnh, em bây giờ thật sự không có biện pháp mới đến tìm anh. Em gái em gần đây đều phớt lờ em. Em không biết em ấy có chuyện gì. Anh có thể giúp em hỏi một chút không?" Lục Vãn nói chuyện không kiêu ngạo, không tự ti, chỉ bộ dáng này đã không biết khơi dậy hảo cảm của không ít người.

Hoắc Cảnh nghe vậy trên mặt tối sầm, lộ ra vẻ chán ghét.

"Cô ta suốt ngày chỉ biết cho em sắc mặt không tốt. Ngoài trừ làm mặt làm mày còn có thể làm gì nữa, em để ý cô ta làm gì." Giọng điệu thật sự không tốt.

Nhìn thấy thái độ này của anh, Lục Vãn cảm thấy an tâm rất nhiều, ít nhất bây giờ cô ta biết Hoắc Cảnh vẫn vô cùng thích cô ta, vẫn như cũ chán ghét Nguyên Tinh.

Bất quá ở trước mặt Hoắc Cảnh giả bộ một chút, Lục Vãn lại nói: "Anh Cảnh, làm ơn giúp em với. Em gái em không cố ý. Chắc do em chỗ nào làm chưa tốt nên mới khiến em ấy tức giận."

"Em có lỗi gì, cô ta đối với em như vậy, em còn nói giúp cho cô ta, em làm sao lại thiện lương như vậy."

Lục Vãn ánh mắt bên trong hiện lên ý cười.

Ha, Nguyễn Tinh,cô thành tích tốt thì sao? Không phải cũng không theo đuổi được Hoắc Cảnh sao? Xem, trong mắt Hoắc Cảnh từ đầu đến cuối đều chỉ có tôi, anh ấy chỉ thích tôi.

Cô không bao giờ có thể so sánh với tôi.

Sau tiết học cuối cùng, Nguyễn Tinh vội vàng chạy ra khỏi lớp, không ngờ vừa ra khỏi lớp đã bị một lực cực lớn đập vào, mũi của cô bị đυ.ng đau.

Đây dường như là lỗi của cô, nếu không chạy ra ngoài vội vàng như vậy thì cô đã không đâm phải người khác, cô đang định xin lỗi "Có phải ..." Khi cô ngước mắt lên thì đã nhìn thấy một khuôn mặt cô cực kỳ chán ghét.

Sau khi Nguyễn Tinh phản ứng lại, cô che lấy chiếc mũi bị thương của mình, đi vòng qua bên cạnh người trước mặt, chưa kịp bước hai bước, một lực lượng cực lớn đã nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra một cách quyết liệt, Nguyễn Tinh một trận lảo đảo, đến trước mặt người kia.

“Anh đang làm gì vậy.” Nguyễn Tinh lúc này mũi đau dữ dội, bực bội gầm lên, giọng điệu chán nản không chút nào phiền chán.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Tinh, Hoắc Cảnh trong phút chốc nổi cơn thịnh nộ.

Hắn vốn dĩ muốn hảo hảo nói với cô, nhưng khi nghĩ đến vừa rồi cô nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên là rời đi, còn có hiện tại cái ánh mắt này, Hoắc Cảnh không khỏi nổi giận.

"Nguyễn Tinh, tôi nói cô là không phải có bệnh đi, cô suốt ngày đối với Vãn Vãn sắc mặt gì? Cô ấy chỗ nào có lỗi với cô không? Sao cô lại cay nghiệt như vậy?"

Nguyễn Tinh khi nghe hắn nói xong ngay lập tức vui vẻ.

Thì ra Lục Vạn đi châm ngòi, chẳng trách.

Giận giữ như vậy, cô còn tưởng rằng mình đã đào mộ tổ tiên nhà hắn, hay phạm phải một tội lỗi gì không thể tha thứ, làm nửa ngày, thì ra là vì người trong lòng xuất khí a.

Cô không thể nhịn được cười nhạo.

"Náo loạn nửa ngày thì ra là vì người trong lòng của anh, đúng thực sự là một người bạn trai tốt. Lục Vãn thật sự có phúc." Chưa kể hai người rất xứng đôi vừa lứa, Nguyễn Tinh thực sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau, liền sẽ không đến làm phiền cô ấy.

Hoắc Cảnh không muốn nghĩ cô lại nói như vậy, hắn nghĩ cô sẽ mềm lòng, hắn liền lui một bước, không ngờ cô lại nói ra lời như vậy.

Hoắc Cảnh nhìn cô chằm chằm hy vọng có thể nhìn thấy gì đó, nhưng chỉ thấy vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh của cô.

Trong phút chốc huyết thái dương nhảy dựng, cơn tức giận lại trào dâng.

"Nguyễn Tinh, cô có thể hay không đừng ác độc như vậy, chị gái cô chưa bao giờ nói một câu rằng cô không tốt, cô lại nói cô ấy như vậy thật quá đáng rồi."

Ác độc, cô ác độc, mù sao? “ Yên tâm đi, Lục Vãn nghe thấy những gì tôi nói, cô ta có thể sẽ ở nơi nào đó vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ đó.” Nguyễn Tinh tỉnh táo bỏ qua sự lạnh lùng trong mắt Hoắc Cảnh, không muốn mạng nói tiếp.

"Cô ..." Hoắc Cảnh không nói nên lời.

Chợt bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Tinh, hắn hơi giật mình.