Chương 21: Gian lận

"Trong kỳ thi này, trọng điểm là tôi muốn khen ngợi bạn học Nguyễn Tinh trong lớp của chúng ta. Cô ấy đã từ hạng nhất đếm ngược lên top 50 chỉ trong một tháng. Mọi người nên học tập từ bạn Nguyễn Tinh."

Đứng trên bục giảng, Hoàng Nghệ cười tươi như hoa, càng ngày càng cảm thấy như một học sinh đáng yêu.

Giữa tiếng vỗ tay bên dưới, một giọng nói đanh thép đột nhiên vang lên, “ Lão sư, Nguyễn Tinh, cô ta nhất định là gian lận.” Nói xong, cả phòng học đều im lặng.

Diệp Thanh tức giận đứng lên, nổi giận đùng đùng chỉ vào Nguyễn Tinh.

Một lúc sau, các học sinh bắt đầu bàn tán thảo luận.

"Ngoạ tào, Nguyễn Tinh sẽ không phải thực sự gian lận đi?"

"Tôi nghĩ điều đó có lý. Dù sao thì điểm số trước kia của cô ấy là một trong những điểm đứng cuối cùng."

"Đúng rồi, ai có thể tiến bộ nhanh như vậy, đây là năm thứ ba trung học."

"Nguyễn Tinh làm như vậy sẽ không phải vì Hoắc Cảnh đi. Dù sao thì tôi nghe nói rằng Hoắc Cảnh và chị của Nguyễn Tinh có quan hệ rất tốt. Hoắc Cảnh thích Lục Vãn, mà thành tích của Lục Vãn tốt không cần nói. Nguyễn Tinh nhất định trong lòng không phục mới gian lận ra thành tích như vậy cho Hoắc Cảnh thấy."

"Cũng có lý. Tôi đã thấy Nguyễn Tinh và chị gái cô ấy cãi nhau một thời gian trước, và sau đó cũng ít thấy họ đi cùng nhau."

······

Tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, Nguyễn Tinh không khỏi nhíu mày.

Ngô Giai Lệ cẩn thận quan sát cảm xúc bạn ngồi cùng bàn, thấy cô trên mặt không có cảm xúc gì, trong lòng càng khó chịu.

Tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, trong mắt Ngô Giai Lệ tràn ngập một ngọn lửa nhỏ, "im lặng" đứng lên, quay đầu hung ác nói với bàn sau.

"Các người có phải bị mù hay không? Nguyễn Tinh ngày nào cũng học hành chăm chỉ. Sau giờ học, khi các người đi chơi, cô ấy đã ngồi vào chỗ học, buổi trưa các người đi ăn cơm, cô ấy vẫn ngồi ở chỗ học. Buổi tối các người đi ngủ sớm,cô lại ôm bút ký học đến đêm khuya, các người dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy? "

Mỗi lời nói, mỗi câu nói của Ngô Giai Lệ đều là lên án, cô ấy không hiểu tại sao mọi người lại đối xử với Nguyễn Tinh như vậy, rõ ràng cô là người chăm chỉ và thông minh hơn bất cứ ai khác.

Ngô Giai Lệ nói xong, hai người đang xì xào bàn tán lập tức sững sờ, những người khác đang nghị luận cũng cúi đầu.

Chính bọn họ cũng biết rất rõ những thay đổi và nỗ lực của Nguyễn Tinh trong khoảng thời gian này, nhưng không ai giúp Nguyễn Tinh lên tiếng, chỉ vì Nguyễn Tinh đã làm được điều mà không ai trong số họ có thể làm được chỉ trong một tháng, không ai có thể chấp nhận thực tế rằng họ thua kém cô, bọn họ ghen tị, nên tất cả bọn họ đã chọn đứng về phía đối lập cô.

Lúc này cứ như vậy bị người khác vạch trần,làm sao có thể không xấu hổ.

Nguyễn Tinh thực ra cũng không buồn lắm, dù sao cô cũng là sống lại một đời, những chuyện này không đau không ngứa đã sớm không còn ảnh hưởng đối với cô, chỉ là nghe người khác nói cô và Hoắc Cảnh chung với nhau có chút không thoải mái thôi.

Kiếp trước cô không có một bạn, luôn coi Lục Vãn là bạn thân và là chị gái của mình. Nhưng nghĩ lại, kiếp trước cô đã bị bắt nạt và mắng chửi rất nhiều. Lục Vãn chưa bao giờ giúp cô một lần nào, thậm chí một câu đều không có thay cô nói.

Mỗi lần Lục Vãn nói chuyện thì mọi chuyện càng ngày càng tệ, không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao, lúc đó cô như một con ngốc cho rằng Lục Vãn đang giúp mình.

Đời này khi gặp Ngô Giai Lệ, Nguyễn Tinh đã hiểu thế nào là một người bạn thực sự.

Trong lòng vừa chua vừa ấm áp, Ngô Giai Lệ dường như luôn đứng về phía cô vô điều kiện.

"Được rồi, các bạn còn tranh cãi gì nữa? Cuộc thi lần này mỗi phòng thi đều được trang bị hệ thống giám sát. Làm sao có chuyện Nguyễn Tinh gian lận được?"

Hoàng Nghệ vỗ mạnh vào bàn, cả lớp trở nên yên tĩnh, vẻ mặt của ông lúc này thực sự không tốt.

"Diệp Thanh, ngồi xuống cho tôi và tự lo cho bản thân mình đi. Trong kỳ thi lần này, cô đã thụt lùi xuống hàng chục hạng, còn mặt mũi mà nói người khác." Ông thay đổi vẻ dịu dàng trước đây và nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh với sự thất vọng, giọng nói nghiêm khắc.

Diệp Thanh sắc mặt đỏ bừng, nàng không ngờ lại là kết quả này.

Xế chiều mặt trời lặn

Nguyễn Tinh sau khi tan học liền đến trường học của Lâm Thần, cô không dám lãng phí một phút giây nào, giống như sợ Lâm Thần chạy mất.

Trường trung học thứ mười tám so với trường cấp ba thứ ba tan học muộn hơn 20 phút. Nguyễn Tinh bắt taxi và đến vừa lúc trường trung học thứ mười tám tan học.

Không giống như trường trung học thứ ba, trường trung học thứ 18 là nơi tập trung các phú nhị đại cặn bã, trong khi trường trung học thứ 3 hoàn toàn dựa trên trên thành tích.

Trên đường đi, cô nhìn thấy không phải tóc đỏ thì tóc xanh, tất cả đều giống những cô bé tinh thần, những chàng trai trẻ tinh thần, họ chỉ đơn giản là "những người xã hội" đang sống và khỏe mạnh.

Cô cho rằng cách ăn mặc trước đây của mình đủ smart, hôm nay nhìn thấy đám người này mới biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, so với những người này, cô không có gì là kinh dị cả.

Khuôn mặt của cô thật sự là quá làm người khác chú ý, quả thật là rất chói mắt, học sinh đi qua đi lại, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người cô.

Có người càng mạnh dạn tiếp cận trực tiếp xin thông tin liên lạc.

“Cô bé, để lại số điện thoại, anh trai sẽ đưa em đi chơi.” Một tên tóc bạch kim bước tới, trong ánh mắt không che dấu ái mộ.

Vừa ra khỏi cổng trường, Lâm Thần liền để ý tới Nguyễn Tinh ở dưới tán cây, cô từ trước đến nay vẫn luôn như thế rất chói mắt, nhưng sau khi nhìn đến người con trai tóc bạch kim bên cạnh Nguyễn Tinh, ánh mắt Lâm Thần chìm xuống.

Vị trí của hai người lúc này không xa cũng không gần, Lâm Thần vừa vặn có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

"Cô gái nhỏ có bạn trai chưa, nếu..."

"Ừ, tôi có bạn trai rồi."

Nguyễn Tinh không đợi đối phương nói xong, liền vội vàng mở miệng.

Cô lúc này khó xử vô cùng, khó chịu vô cùng, bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như đang chờ ai đó xuất hiện.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện, ánh mắt xinh đẹp, trong nháy mắt trở nên hình lưỡi liềm.

“Bạn trai của tôi ở đây, đừng làm phiền tôi.” Nguyễn Tinh nói xong chạy về phía anh.

Nghe rõ ràng lời Nguyễn Tinh nói, vành tai của Lâm Thần ửng đỏ, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

Cô ấy ... cô ấy tại sao có thể nói hắn là bạn trai của cô ?

Cô không sợ bị chê cười không?

“Anh rốt cục đến rồi, em đợi anh rất lâu.” Nguyễn Tinh rất tự nhiên chạy tới trước mặt Lâm Thần, dường như có chút oán trách anh.

Thiếu niên tóc bạc nhìn tiểu tiên nữ trước mặt chạy tới bên cạnh Lâm Thần, sắc mặt tối sầm lại, không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Bạn trai của cô là ác ma Lâm Thần, cô đang đùa hắn ta sao?

Hắn ta không nhớ tên ác ma này đối với nữ sinh sẽ thương hoa tiếc ngọc.

Ngay khi thiếu niên tóc bạch kim nghĩ rằng Lâm Thần sẽ cáu kỉnh bảo Nguyễn Tinh cút, hai người họ vậy mà cùng nhau rời đi, cái gì cũng không có phát sinh.

Chết tiệt, Lâm Thần lúc nào tính tình lại tốt như vậy?

Hắn ta còn nhớ rõ trước đó có nữ sinh không sợ chết đi đến tìm Lâm Thần, nhưng cuối cùng lại là khóc chạy về.

Chẳng lẽ là cô tiên nhỏ quá xinh đẹp, ừm, hẳn là như vậy.

Rốt cuộc, so sánh như vậy, chỉ là so sánh ở bề ngoài, những cô gái tìm Lâm Thần lúc trước thật sự không hấp dẫn.