Chương 22:Anh Thần, làm ơn

Lâm Thần cũng mặc kệ cô.

Nguyễn Tinh vẫn đi theo phía sau anh, không nhanh không chậm, với một nụ cười nhẹ trên môi, ngọt ngào.

Khi đến bãi đậu xe, Lâm Thần không nhanh không chậm dừng lại, "cô tự về nhà đi, tài xế sẽ tới đón tôi."

Lâm Thần nhàn nhạt nói, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Mà cô gái bên cạnh tức đến nghiến răng, nếu không phải tên này bị gãy chân thì cô đã nhào lên đá anh mấy cước.

Ở đâu lại có một người không có phong thái lịch thiệp, cũng quá chảnh đi.

Nhưng cô không phải là người dễ loại bỏ.

Nhìn thấy Lâm Thần đi tới, Diệp Thế Dân nhanh chóng xuống xe, khi nhìn thấy Nguyễn Tinh bên cạnh, ánh mắt ông có chút thay đổi. Cô gái này không phải là người trước đây thường đến tìm thiếu gia sao.

Ngay khi Lâm Thần đi chân trước vừa vào xe, Nguyễn Tinh đi vòng qua mở cửa bên kia, cô không chút ngượng ngùng ngồi bên cạnh Lâm Thần, cười với anh rất ân cần.

Diệp Thế Dân lên xe trong lúc nhất thời có chút khó khăn.

Xe này có lái hay là không?

Lâm Thần sắc mặt trầm xuống, nửa điểm tốt khí đều không có "cút xuống dưới."

“Không xuống.” Nguyễn Tinh rất cứng rắn, trông giống như một người phụ nữ thuần khiết không thể khuất phục trước cái chết.

“Tốt nhất là đừng để tôi nói lần thứ hai.” Giọng điệu của Lâm Thần thật sự không tốt.

Thấy rằng cứng rắn là vô ích, Nguyễn Tinh thay đổi phương pháp khác.

"Đã trễ như vậy, nhưng tôi đặc biệt đến tìm anh. Nếu không dẫn tôi theo, lỡ trên đường gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?"

Nguyễn Tinh lập tức ngồi thẳng lưng, giả bộ đáng thương, và bắt đầu thút thít.

Để xác thực, cô còn đặc biệt nhỏ vài giọt nước bọt vào dưới mắt.

Một màn này vừa vặn bị Lâm Thần nhìn thấy, Lâm Thần hai mắt nhất thời trợn to.

Thấy anh không nói, Nguyễn Tinh nghĩ anh đã mềm lòng, lại tiếp tục biểu diễn màn diễn của mình.

“Anh Thần, làm ơn.” Giọng cô ngọt ngào mềm mại, toàn thân Lâm Thần tê dại.

Cuối cùng, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.

"lái xe."

Diệp Thế Dân cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được lệnh.

Sau khi khởi động xe, Lâm Thần quay sang bên kia cửa sổ, từ đầu đến cuối không thèm đếm xỉa gì đến Nguyễn Tinh.

Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến Nguyễn Tinh, trên đường đi cô vẫn líu ríu không ngừng.

"Anh biết không,kỳ thi này tôi thi được hạng 45 toàn trường, tôi còn được lão sư khen đấy ."

"Lần này, nếu Lục Vãn biết điểm của tôi, cô ta không biết tức giận thành bộ dạng gì nữa, hahahahaha, nghĩ đến là cảm thấy kí©h thí©ɧ."

······

Nguyễn Tinh tràn đầy phấn khởi kể, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Lâm Thần ngồi ở chỗ đó bất động thanh sắc liếc nhìn cô một cái, rất nhanh liền trở lại vị trí ban đầu.

Lời nói cũng nhiều thật.

Thật là ngốc nghếch, được lão sư khen ngợi lại vui đến như vậy.

“Lục Vãn là ai?” Có trong mắt có chút mơ hồ nhìn cô khi nghĩ đến tên người mình vừa nói.

Lần đầu tiên anh nghe thấy tên ai đó từ cô.

Nguyễn Tinh đang nói không ngừng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của người bên cạnh, liền sửng sốt.

Suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ tới, "Là người tôi đặc biệt ghét. Sống trong nhà tôi, luôn luôn không hợp nhau. Tóm lại tôi đặc biệt chán ghét cô ta."

“Ừ.” Lâm Thần nhẹ giọng nói, trong mắt vẻ mơ hồ liền biến mất không thấy tăm hơi.

Quản gia nhìn thấy gương mặt thiếu gia trong kính chiếu hậu hiển nhiên không có lạnh lùng cùng ảm đạm như trước, ngược lại có mấy phần ôn nhu không rõ.

Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy thiếu gia và một cô gái thân thiết như vậy, lúc trước không phải ông không nhìn thấy có người đi theo thiếu gia, mà là thiếu gia không cho phép bất kỳ ai tới gần.

Cô gái nhỏ này là người duy nhất khiến thiếu gia phá lệ, hắn làm sao có thể không hiểu tất cả sự thay đổi của thiếu gia đều là do cô gái nhỏ này.

Từ khi cô gái này lên xe, bầu không khí trong xe lập tức sôi nổi hẳn lên, lúc trước trên xe chỉ có ông và thiếu gia, không khí lạnh lẽo chết chóc, bây giờ có cô gái nhỏ này thì tốt hơn nhiều.

"Lâm Thần, buổi sáng ngày mai cùng nhau đi, ngày mai gặp lại."

Trước khi đi, Nguyễn Tinh ghé vào cửa sổ cùng Lâm Thần tạm biệt.

Lâm Thần nhìn cô không chút lưu tình từ chối, “Ai muốn đi cùng cô.” Nói xong trực tiếp đóng kính cửa sổ xe.

Nguyễn Tinh trong lòng không khỏi phàn nàn về việc Lâm Thần thiếu phong độ.

Cô cũng không giận, dù sao ngày mai cô cũng sẽ đến.

Sau khi trở về nhà, Nguyễn Tinh đã soi gương rất lâu, đây là lần đầu tiên trong đời cô nghi ngờ về ngoại hình của mình.

Cô không hiểu, cô rất xinh đẹp nha, không phải nói con trai thời đại này nhất định sẽ có hảo cảm với gái đẹp sao? Sao Lâm Thần lại không vừa lòng cô một chút nào.

Cô lại tiếp tục soi hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: Hẳn là Lâm Thần không biết thưởng thức, thẩm mỹ không tốt.

Lâm Thần ban đêm trực tiếp ở bên này.

Quản gia nhìn thấy Lâm Thần từ khi trở về đã bắt đầu ngồi ở chỗ đó rất lâu, liền đi tới, ngập ngừng hỏi.

"Thiếu gia, thiếu gia."

“Ừ.” Sau khi kêu lên hai lần, Lâm Thần mới có phản ứng.

“ Thiếu gia, ngài trước nay chưa từng để con gái lên xe.” Quản gia trong lòng đoán chắc là do nghĩ đến cô gái nhỏ hôm nay không cẩn thận bị phân tâm.

“Tôi… còn không phải là cô ấy mặt dày, tôi chưa từng thấy cô gái nào có da mặt dày như vậy.” Lâm Thần bị hỏi về vấn đề này, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nói một cách bối rối.

“Đứa nhỏ đó cũng rất đáng yêu.” Diệp Thế Dân tiếp tục không sợ chết.

“Cô ấy… chỗ nào đáng yêu, da mặt dày như vậy.” Lâm Thần không biết tại sao, trong đầu lập tức tràn ngập cảnh Nguyễn Tinh lau nước bọt dưới mắt hôm nay, trông thật giống một con thỏ nhỏ.

"Thiếu gia, tôi thấy cô bé rất đáng yêu. Cô ấy sống ở đối diện với chúng ta. Trước đây cậu không ở nhà. Cô ấy đã đến đây hỏi tôi rất nhiều lần. Khi biết cậu không có ở nhà, trông cô ấy khá thất vọng."

Gặp qua cô bé đó không ít lần, Diệp Thế Dân cũng khá thích cô bé đó.

“Cô ấy đến đây rất nhiều lần?” Lâm Thần ánh mắt tối sầm, không xác định hỏi.

Anh nhớ trước đây đã cùng nhau về nhà, Nguyễn Tinh hỏi cô có thể đến nhà tìm anh không, nhưng câu trả lời của anh đương nhiên là không được, anh không ngờ rằng trong thời gian anh không sống ở đây, cô gái nhỏ đã đến tìm anh ta rất nhiều lần.

"Ừm, có đôi khi cô sẽ mang hộp cơm đến để tôi giao cho cậu, nhưng lúc đó cậu không có, tôi sợ cậu khó chịu nên không dám nhận."

Lâm Thần rốt cục trừng Diệp Thế Dân một cái, không tiếp tục nói. Như đang oán trách ông sao không gọi điện hỏi anh một chút.

Kết quả lần này của Lục Vãn có thể coi là một bước đột phá mới, khi về nhà, cô ta nóng lòng muốn nói cho Kiều Li biết kết quả của mình.

Kiều Li rất vui khi nghe được điều đó, phấn khích ôm con gái khóc thật lâu.