Chương 20: Thành tích

Kể từ khi Lâm Thần giải thích mối quan hệ của mình với cô gái, trên đường tiếp theo hai người đều tương đối không nói gì, cho dù Nguyễn Tinh có nói gì, Lâm Thần cũng không đáp lại.

Khi đến cửa nhà Nguyễn Tinh vẫn còn hơi hụt hẫng.

“Tạm biệt.” Bất quá cô vẫn quay đầu lại, ở sau lưng anh vẫy vẫy tay.

Đúng như cô dự đoán, anh phớt lờ cô và đi vào biệt thự đối diện.

Nguyễn Tinh không hiểu, rõ ràng trước đó còn rất tốt, nhưng đột nhiên thay đổi, đây cũng quá kì quái.

Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?

Gần mười hai giờ, nắng gắt.

Ánh đèn lờ mờ trong quán bar, âm thanh chói tai vang lên, kèm theo đó tiết tấu cực mạnh của DJ.

Hoắc Cảnh ngồi ở trên quầy bar, trong tay hết ly này đến ly khác, từ lúc ngồi xuống liền bắt đầu uống không ngừng.

"Anh Cảnh, anh đừng uống nữa, anh đã uống quá nhiều rồi, không thể uống được nữa, anh uống nữa sẽ say."

Tạ Mộc Minh không chịu được, bước tới giật lấy ly rượu trong tay Hoắc Cảnh.

Tạ Mộc Minh nhìn đôi mắt đỏ sẫm của Hoắc Cảnh, cảm thấy có chút bỡ ngỡ.

Mặc dù đã lớn lên cùng Hoắc Cảnh từ nhỏ, nhưng hắn vẫn có chút sợ hãi khi người bạn này của mình bị chọc giận.

“A Minh, đừng có lộn xộn với tôi.” Nói xong, Hoắc Cảnh lại cầm lấy ly của mình, sau đó uống.

Tạ Mộc Minh nhìn hắn như thế này cũng không có cách nào.

“Anh Cảnh, anh thích Nguyễn Tinh đúng không?” một lúc sau,Tạ Mộc Minh mới chậm rãi nói.

Hoắc Cảnh tay cầm ly rượu có chút sửng sốt, bất quá rất nhanh khôi phục lại, vẻ mặt không thay đổi, "Làm sao tôi có thể thích cô ấy? Người tôi thích là Lục Vãn."

Hoắc Cảnh biết người cứu mình năm đó là Lục Vãn, cho nên người anh thích ngay từ đầu chính là Lục Vãn, sở dĩ anh để Nguyễn Tinh đi theo mình vì cô là em gái của Lục Vãn.

“Anh đã nói người anh thích là Lục Vãn, vậy tại sao lại ở đây uống rượu giải sầu?” Tạ Mộc Minh tàn nhẫn vạch trần lời nói dối của hắn.

Câu hỏi này khiến Hoắc Cảnh trầm mặt hồi lâu.

Tại sao? Hắn không biết tại sao mình lại ở đây uống rượu giải sầu. Tóm lại, bây giờ đầu óc hắn đang rối tung lên.

Tạ Mộc Minh cuối cùng cũng không nói quá nhiều.

Sau khi Lâm Thần trở về, Diệp Thế Dân thật sự rất kinh ngạc, thiếu gia bình thường nói một không hai, nói không trở về biệt thự ở đây, anh căn bản sẽ không trở về, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy thiếu gia thay đổi chủ ý.

Vài ngày sau khi kỳ thi hàng tháng kết thúc, trường học sẽ cho nghỉ.

Cho dù là nghỉ, Nguyễn Tinh vẫn không dám nghỉ ngơi, vẫn luôn ở nhà đóng cửa nghiêm túc học tập.

Dáng vẻ cố gắng này,Lục Vãn hoàn toàn xem ở trong mắt, nhưng trong lòng lại xem thường.

Là người đứng cuối cùng trong lớp 1. Trước đây cô thậm chí còn không chạm vào sách, nhưng bây giờ nhớ tới phải cố gắng, thật sự là quá ngu ngốc mà.

Bây giờ là năm thứ ba cấp ba, cô còn thiếu nhiều chương trình học như vậy, làm sao có thể đuổi kịp.

Lục Vạn vừa nghĩ đã thấy buồn cười, hiện tại cô đang yên lặng chờ kết quả thi hàng tháng của mình, kết quả sẽ được công bố vào tuần sau, để xem Nguyễn Tinh người hạng nhất đếm ngược có thể cười như thế nào vào lúc đó, liền đợi đến lúc đó nhìn cô xấu mặt như thế nào.

Thứ Hai.

Tất cả các kết quả đã được công bố, lúc này danh sách thành tích của trường cũng đã được treo lên.

Ngày có kết quả, tâm tình của học sinh luôn trào dâng không yên, sáng sớm đã đến trường.

Ngược lại Nguyễn Tinh không nhanh không chậm, khi đến trường đã có quá nhiều người đứng trước bảng điểm, cô không thích chen chúc nên không nhìn.

Lục Vãn trên đường đi trong lòng cứ loạn lên, luôn lo lắng mình lần này sẽ phát huy không tốt,cô ta đầu tiên là kiểm tra kết quả của mình, cũng không còn cách nào khác, phải chen lấn cùng đám người xem thành tích.

Rất dễ dàng tìm được điểm của chính mình, Lục Vãn luôn được xếp vào lớp mười, đứng đầu danh sách, nhìn thoáng qua liền thấy.

Xếp hạng ba trong lớp, lần này cô ta đã thể hiện rất tốt, rõ ràng là ngay cả bản thân cô ta cũng không mong đợi lần thi này sẽ thể hiện xuất sắc như vậy.

Trước đây, điểm của cô ta thường dao động trong khoảng từ hạng 7 đến hạng 10. Đây là lần đầu tiên cô ta đạt điểm thi cao như vậy.

Nhìn thấy kết quả vị trí thứ ba, Lục Vãn không khỏi cong môi lên.

Trong lớp học ồn ào, đi tới cửa Nguyễn Tinh có thể nghe thấy họ thảo luận về thành tích của mình.

Bảng điểm lúc này về cơ bản đã được gửi xuống, vừa vào lớp Ngô Giai Lệ đã vội vàng chạy tới, cô còn chưa kịp trốn thì đã bị Ngô Giai Lệ ôm vào lòng.

Đến khi cô có chút thở không được, Ngô Giai Lệ lúc này mới chậm rãi buông tay.

Nguyễn Tinh nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô, có chút khó hiểu.

“Làm sao, kích động như vậy, chẳng lẽ là lần thi này làm quá tốt?” Vui vẻ như vậy, hẳn là lần này phát huy vượt xa bình thường.

“ Lần thi này quá tốt rồi, nhưng không phải tớ, mà là cậu Nguyễn Nguyễn.” Ngô Giai Lệ mặt kiêu ngạo, như thể người thi đạt thành tích tốt là cô ấy.

"A"

"A cái gì, cậu xem kết quả chưa?"

Nguyễn Tinh ngây thơ lắc đầu, trông rất đáng yêu.

“······”

Làm cả nửa ngày, chính chủ người ta còn không thèm nhìn thành tích.

Ngô Gia Lệ bất lực trợn tròn mắt, cô ấy thật sự không biết nên nói gì về cô, cái này không khỏi tâm cũng quá lớn đi!

Ngô Giai Lệ cũng lười cùng cô so đo.

"Cậu có biết kỳ thi này cậu giỏi thế nào không, cậu lọt vào top 50, đứng hạng 45 toàn trường, chỉ trong một tháng cậu đã tiến bộ nhiều như vậy rồi. Cậu như vậy là quá được rồi."Ngô Giai Lệ vào lúc này còn vui mừng hơn cả việc thành tích mình vượt xa bình thường.

“ Tớ đoán được.” Nguyễn Tinh trước kia đã đặt mục tiêu cho mình là lọt vào top 50. Sau khi thi, cô gần như ước lượng được điểm số, vừa vặn đáp ứng được yêu cầu của bản thân.

"Cậu đều có thể đoán được ..." Ngô Giai Lệ bị sốc.

Sau khi có điểm, giáo viên chủ nhiệm đầu giờ đến phát bài thi.

Khi Hoàng Nghệ bước vào, trên mặt ông tràn đầy tươi cười, lần này xem ra tổng điểm ở lớp này không tệ, nếu không mặt của Hoàng Nghệ chỉ sợ đều có thể rớt xuống chân ông.

Sau khi quan sát sắc mặt của Hoàng Nghệ, các bạn học cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Họ không thể quên được trước đây họ thi kém, Hoàng Nghệ đã cằn nhằn suốt một tiết, đó là sự dày vò đối với họ.

"Lần này, thành tích của lớp chúng ta rất tốt. Xếp hạng tổng thể đứng đầu trong cả năm. Đây là lần đầu tiên lớp chúng ta đạt được thành tích tốt như vậy." Hoàng Nghệ đứng trên bục giảng, ánh mắt mang theo ý cười.

Vừa dứt lời, đã có một tràng pháo tay vang lên.

"Vị trí đầu tiên của lớp, là bạn Hà Dương của lớp chúng ta đứng thứ 3 toàn trường."

······

"Vị trí thứ chín trong lớp, là bạn Nguyễn Tinh của lớp chúng ta xếp hạng 45 toàn trường."

"Thứ mười trong lớp là bạn Trần Yến, xếp hạng thứ 52 toàn trường."

······

Ngay khi giáo viên đọc tên của Nguyễn Tinh, cả lớp đột nhiên mở to mắt, với vẻ ngạc nhiên, như thể họ biết một tin tức lớn nào đó.

"Nguyễn Tinh thi thứ chín trong lớp, xếp hạng 45, chết tiệt, tôi không bị điếc đi?"

"Đây vẫn là hạng nhất đếm ngược của lớp chúng ta sao?"

Thứ hai đếm ngược: "xong rồi, xong rồi, sau khi Nguyễn Tinh đi liền không còn ai hạng chót, khi đó tôi sẽ trở thành hạng nhất đếm ngược sao."

Cùng bàn: "Hahahaha, người anh em tự cầu phúc đi."