Chương 16: Thoải mái

Ánh nắng vừa phải, không khí không bị khô.

Kể từ khi Ngô Giai Lệ nói với Nguyễn Tinh về cái đề biếи ŧɦái lần trước, sau giờ học, nhiều học sinh sẽ đặt câu hỏi cho Nguyễn Tinh.

Nguyễn Tinh không sợ người khác làm phiền cô đều sẽ trả lời những câu hỏi của họ.

Nhìn thấy kỳ thi hàng tháng sắp đến, Nguyễn Tinh luôn cảm thấy thời gian không đủ, định buổi tối ngủ trễ hơn một tiếng.

Lục Vãn về đến nhà, đặt cặp sách xuống, nhìn thấy căn phòng đóng chặt, hai mắt tối sầm lại.

“ Vãn Vãn về rồi, hôm nay con với Nguyễn Tinh thế nào?” Kiều Li nhận lấy áo khoác từ tay con gái, sau khi đặt xuống, bà ta quan tâm hỏi cô ta về mối quan hệ giữa cô ta và Nguyễn Tinh.

Lục Vãn chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô ta nghe câu này đã rất nhiều năm, cô ta không muốn nghe nữa.

Kiều Li cảm nhận được tâm trạng của Lục Vãn không tốt, lập tức tiến lên hai tay nắm chặt lấy vai Lục Vãn, kiên quyết nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy? Có mâu thuẫn với Nguyễn Tinh không?” Dây thần kinh của Kiều Li thắt lại. Vẻ mặt bà ta căng thẳng, đột nhiên trở nên nghiêm túc, sức lực trên tay càng nặng.

Lục Vãn chịu đựng đau đớn, sắc mặt nhất thời tái nhợt, lúc này Kiều Li như không nhìn thấy gì, túm lấy cô ta ép hỏi: " Mâu thuẫn là gì? Con xin lỗi chưa?"

“Không, không có mâu thuẫn, chúng ta không sao cả.” Lục Vãn nhìn mẹ cô ta như mất trí chỉ có thể nói dối.

Nghe thấy âm thanh, Kiều Li thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra khuôn mặt tái nhợt của con gái mình.

"Xin lỗi, Vãn Vãn. Mẹ không cố ý. Chỉ là Nguyễn Tinh khoảng thời gian này không thân cận chúng ta. Mẹ quá lo lắng, sợ con và cô ta sẽ trở nên cứng nhắc. Dù sao chúng ta hết thảy đều phải nắm giữ con nha đầu chết tiệt kia trong tay. ” Kiều Li vừa nói vừa lau nước mắt cho con gái.

Lục Vãn lặng lẽ nép mình trong vòng tay Kiều Li mà không nói tiếng nào, trong lòng đối Nguyễn Tinh hận ý càng đậm.

Vào buổi tối, sau khi Nguyễn Đình trở lại, Nguyễn Tinh mới xuống lầu.

Khi xuống cầu thang, Nguyễn Tinh liền quấn lấy Nguyễn Đình làm nũng, thật giống như không nhìn thấy hai mẹ con Lục Vãn.

Mấy ngày nay, ở bàn ăn Nguyễn Tinh không bao giờ để ý đến hai mẹ con cô ta, mỗi khi hai mẹ con Lục Vãn ngồi vào bàn ăn, họ đều lo lắng và sợ hãi.

Sau bữa tối, Kiều Li muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai người nên đã chủ động rủ Nguyễn Tinh đi mua sắm.

“ Tinh Tinh, buổi chiều cùng dì mua sắm đi. Bây giờ là mùa thu, Dì sẽ mua cho con cùng Vãn Vãn vài bộ quần áo!” Kiều Li đầu tiên liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, sau đó mới ôn nhu nói với Nguyễn Tinh.

“Không cần, tôi không thiếu quần áo.” Nguyễn Tinh nhìn gương mặt quyến rũ của đối phương, lạnh lùng từ chối.

Kiều Li đỏ mặt khi bị từ chối, nhưng bà ta không cam tâm, liếc nhìn Lục Vãn ra hiệu cho cô ta giúp mình nói chuyện.

Lục Vãn bước tới, nắm lấy cánh tay Nguyễn Tinh một cách nịnh nọt. "Em tất nhiên sẽ không thiếu quần áo, nhưng đó là tâm ý của mẹ chị, nên em hãy nhận lời đi!"

Nguyễn Tinh nhìn cô ta bỏ công như vậy biểu diễn, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, đột nhiên thay đổi quyết định, cố nén chán ghét cũng không đẩy Lục Vãn ra, nắm tay cô ta. "Vậy thì làm sao tôi có thể phụ lòng tốt của dì, tất nhiên là phải đi rồi. ” Đôi mẹ con tiện nghi này muốn mua quần áo của cô, vậy tại sao cô lại không đồng ý.

Hai mẹ con cô ta nghe vậy cuối cùng cũng nở một nụ cười, nhưng nụ cười không kéo dài được bao lâu, câu nói tiếp theo của Nguyễn Tinh như một nhát dao hung hăng đâm vào.

"Ba, chị đã nói đây là tâm ý của dì, vì vậy bố không được đưa cho dì tiền, nếu không sẽ tỏ ra không trong sạch, người nói đúng không dì?" Nguyễn Tinh cúi người trước mặt Nguyễn Đình nói, nói xong còn nghiêng đầu cười ngọt ngào với Kiều Li, nhìn đơn thuần vô cùng.

Làm sao cô ta biết sử dụng tiền của ai?

Kiều Li sắc mặt tái nhợt, trong lòng căm hận ngứa ngấy, nhưng không thể nói một câu từ chối.

Chỉ có thể kéo ra một nụ cười so với khóc càng khó coi hơn.

"tốt."

Nguyễn Đình cưng chiều xoa đầu con gái, không thèm đưa mắt nhìn hai mẹ con bên cạnh.

Nguyễn Tinh kiếp trước luôn cho rằng mẹ con Kiều Li thực sự tốt với cô, và từng nghe Lục Vãn nói rằng tiền mua quần áo của Kiều Li đều là của bà ta.

Vì sự việc này, Nguyễn Tinh đã từng cãi nhau to với ba mình, vì hiểu lầm rằng ông không cho Kiều Li một xu nào, thậm chí còn nói lý lẽ với ông, lúc đó ông đã giải thích với cô nhưng cô cái gì cũng nghe không lọt.

Khi cô quay lại cuộc đời này, rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng.

Trong tương lai, cô sẽ không cho hai mẹ con này có cơ hội tiêu tiền của nhà cô.

Những ngôi sao trong đêm của kinh đô luôn rất sáng, và không khí se lạnh rất dễ chịu.

Nguyễn Tinh sải bước về phía trước, hai tay trống trơn.

Kiều Li và Lục Vãn đi theo sau đều mang rất nhiều túi mua sắm, mệt như chó.

Đi ngang qua tủ kính của một cửa hàng, mắt Nguyễn Tinh sáng lên ngay lập tức.

Hai mẹ con trong lòng run lên, vì sợ tổ tông này lại mua thứ gì nữa.

“ Tinh Tinh, lần sau đi, mua lấy liền cũng không được.” Kiều Li thấy cô muốn nói tiếp, sắc mặt thay đổi, vội vàng ngăn cản.

Nghe thấy giọng nói sau lưng, Nguyễn Tinh lúc này mới quay lại, đôi mắt to lập tức đựng đầy hơi nước, trông thật đáng thương, nhưng lại không nói được lời nào.

"Không phải dì nói hôm nay tận hứng mua sao? Tôi mới bắt đầu. Dì tâm ý chỉ có nhiêu sao?" Nguyễn Tinh nói xong, trước khi Kiều Li kịp trả lời, cô đã tự mình bước vào cửa tiệm.

Mẹ con Lục Vãn ở chỗ nào, sắc mặt khó coi, nhưng lại không có cách nào.

Kiều Li không khỏi đau lòng khi nghĩ đến hôm nay bỏ ra nhiều tiền như vậy, số tiền này có thể để bà ta và con gái trang trải chi phí sinh hoạt trong một năm.

Con tiện nhân này.

Con số này chắc chắn sẽ đòi lại gấp đôi trong tương lai.

“ Dì à, dì thấy sợi dây chuyền này có đẹp không?” Nguyễn Tinh nhìn sợi dây chuyền pha lê mà nhân viên bán hàng lấy ra, quay đầu nhìn Kiều Li với trong mắt cất giấu ý cười.

Kiều Li lúc này trong lòng nhẫn nhịn đầy tức giận,bà ta không thể làm gì với con tiện nhân trước mặt mình,cố gắng trấn tĩnh bản thân “đẹp lắm.” Nói xong, bà ta nhận ra câu nói tiếp theo của con nha đầu chết tiệt này không tốt lành gì.

“ Dì à, do dì nói trông rất đẹp, nên gói lại đi!” Nguyễn Tinh quả nhiên không làm bà ta thất vọng.

“ Dì, chúng ta đi tính tiền đi!” Nguyễn y mỉm cười, cố ý liếc nhìn Lục Vãn ở phía sau.

Cô đoán rằng Lục Vãn trong lòng có lẽ muốn gϊếŧ cô, nhưng nhìn thấy cô ta như thế này, Nguyễn Tinh phải thừa nhận rằng cô thực sự thoải mái.

Lục Vãn ở bên cạnh mắt đỏ ngầu, hận không thể đem Nguyễn Tinh xé ra từng mảnh.

Cô ta chưa bao giờ mua quần áo đắt tiền như vậy và cũng chưa bao giờ mua nhiều quần áo như vậy, chỉ trong một buổi chiều, Nguyễn Tinh con tiện nhân này, mua quần áo còn nhiều hơn tất cả quần áo của cô cộng lại.

Tiếp theo, lại đi dạo mấy cửa tiệm.

"mua."

"mua."

"mua."

··

Cô không buông bỏ bất cứ thứ gì cô thích.

Thẻ của Kiều Li gần như đã bị rút hết tiền, cuối cùng bà ta không còn cách nào khác đành phải mở miệng: “Tinh Tinh, tiền của dì trong thẻ đã tiêu hết rồi, hôm nay dì cũng không mang theo thẻ nào khác. Hay là hôm nay về trước đi,hôm khác lại đi. "Thôi đi, cũng không dám gọi tiểu tổ tông đi mua sắm nữa.

Sau chuyến đi này, số tiền tiết kiệm bao nhiêu năm của Kiều Li xen như sạch sẽ.

“Được rồi… Vậy hôm khác sẽ đi mua sắm.” Nguyễn Tinh cố ý nói thêm một câu.Sắc mặt của Kiều Li lập tức trở nên khó coi.

Bà ta bắt đầu hối hận tại sao bà ta vừa rồi lại nói sẽ đi mua sắm vào ngày khác và hối hận về việc hôm nay gọi tiểu tổ tông này đi mua sắm, nghiệp chướng a.