Chương 17: Trèo tường

Sau khi tính kế người mẹ kế độc ác xong, Nguyễn Tinh có tâm trạng thoải mái đến mức vui vẻ khẽ hát trên đường về nhà.

Cô đi ở phía trước ngẩng cao đầu, như một chủ, toàn thân sạch sẽ không một chút mồ hôi, cả người vẫn thanh tú gọn gàng như trước khi đi ra ngoài.

Lúc này, hai "người hầu" phía sau cô trên tay đầy túi lớn nhỏ, bước đi khó khăn phía sau cô.

Sau một buổi chiều bôn ba mệt mỏi, Nguyễn Tinh thậm chí còn không đổ mồ hôi trên mặt.

Mặt khác, hai mẹ con Lục Vãn và Kiều Li trang điểm kỹ càng trước khi ra ngoài, lúc này nơi nào còn nguyên vẹn nửa phần. Lớp nền trên mặt họ đen trắng dưới tác động của mồ hôi, trang điểm lấm lem, toàn thân ướt đẫm tản ra mùi mồ hôi thoang thoảng pha với hương thơm mỹ phẩm, thật làm cho người ta khó chịu, tóc hai bên trán đã sớm dính vào trán, bóng nhờn, không còn bộ dáng tinh tế trước khi đi ra ngoài.

Nguyễn Tinh đi phía trước và cố tình che mũi, giả vờ như không thể chịu đựng được.

Lục Vãn nghiến răng vì tức giận, ở sau lưng cô ta nhìn Nguyễn Tinh mình một cách dữ tợn.

Cô ta đã lâu không ra ngoài mua sắm,hôm nay trước khi ra cửa tâm tình thật tốt, cứ nghĩ sẽ giống như lúc trước trước mặt Nguyễn Tinh đóng vai đáng thương để cô thay cô ta trả tiền

Nhưng con tiện nhân đó hôm nay có vẻ cố tình không hiểu, nó cứ im lặng không đề cập tới việc thay cô ta trả tiền và hoàn toàn không để ý đến cô ta, thay vào đó cứ tiêu tiền của hai mẹ con cô ta.

Kiều Li sao lại không có cùng ý kiến

với con gái mình? Bà ta nơi nào nghĩ tới trộm gà không được còn mất nắm gạo, không được lợi mà còn tiêu hết số tiền lớn tiết kiệm được sau khi đến Nguyễn gia.

Lúc về đến nhà, Nguyễn Đình nhìn thấy hai người chật vật không chịu nổi trước tiên là sửng sờ, sau đó trên mặt lộ ra một tia không hài lòng, chỉ là khi nhìn đến con gái đứng trước mặt mình, sắc mặt của Nguyễn Đình mới dần trở nên có chút nhiệt độ.

Ở nhà mẹ con Kiều Li chưa bao giờ có quyền lên tiếng, nên tự nhiên không dám nói gì, run rẩy quay về phòng của mình.

Nguyễn Tinh đêm nay ngủ rất sớm.

Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu lên làn da trắng trẻo và sạch sẽ của cô gái, khiến cô gái càng trở nên dịu dàng mềm mại.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tinh đã sớm chuẩn bị đồ cho kỳ thi, cô đã có mặt trong phòng thi số 30. Cô không quen biết ai trong phòng thi, nhưng tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.

Trường cấp ba thường chia các phòng thi theo điểm thi, đứng cuối cả năm, Nguyễn Tinh đương nhiên là ở phòng thi cuối cùng, phòng thi 30 tập hợp lại những học sinh đứng cuối của từng lớp.

Không khí trong phòng thi sôi động quá mức, ngay khi Nguyễn Tinh bước vào, âm thanh ồn ào khiến tai cô đau nhói.

Nguyễn Tinh đời trước đã ở trong môi trường này và cô chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì, sau khi quay lại kiếp này, cô lại cảm thấy rất khó chịu với môi trường này.

Sau khi bước vào, cô đi thẳng đến vị trí của mình, tách mình ra khỏi môi trường không tương thích này.

Mặc dù Nguyễn Tinh đã cẩn thận giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng vẫn có nhiều người chú ý đến cô.

“Này, đó không phải là Nguyễn Tinh của Lớp 1. Lần trước tôi đã nhìn thấy cô ấy trên diễn đàn của trường chúng ta.” Một cô gái mặt tròn với người bạn bên cạnh thì thầm.

“Oa, cô ấy đẹp quá, so với trong tranh còn đẹp hơn rất nhiều.” Cô gái bên cạnh nhìn Nguyễn Tinh, ánh mắt kinh ngạc.

"Xinh đẹp như vậy, không phải vẫn là người cuối cùng trong lớp bọn họ sao?"

"Cô không hiểu người ta đặt hết tâm tư cho Hoắc Cảnh, học kém là chuyện bình thường."

"Cô ấy ngồi đó không nói chuyện thật giống một tiểu tiên nữ."

··

Ngay sau đó, người giám sát bước vào với một xấp giấy kiểm tra, tiếng ồn ào trong phòng học mới chậm rãi biến mất.

Sau khi lấy được bài thi, Nguyễn Tinh nhanh chóng xem qua một lược, bài thi đầu tiên là môn ngữ văn không khó đối với Nguyễn Tinh, khi những người khác còn đang suy nghĩ về câu tiếp theo của bài thơ cổ thì Nguyễn Tinh đã làm xong.

Giáo viên giám thị đi một vòng trong phòng học, nhìn thấy có một học sinh nhanh như vậy đã làm xong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bà cố ý đi phía sau Nguyễn Tinh nhìn lướt qua bài thi của cô, nét chữ nhỏ nhắn, tinh xảo, rất đẹp, chỗ trống điền đầy đủ, rất khó để cho người ta không sinh ra một tia hảo cảm.

Nhưng nghĩ đây là phòng thi cuối cùng, không khỏi có chút tiếc nuối.

"Lão sư em nộp bài."

Sau khi làm xong bài thi, Nguyễn Tinh kiểm tra lại xong, trực tiếp đi lên nộp bài.

Giáo viên giám thị cầm trên tay bài thi ngay ngắn sạch sẽ không khỏi cảm thán: Làm sao mà một học sinh có thái độ đúng mực như vậy lại không học tốt được.

Nguyễn Tinh chuẩn bị rời khỏi phòng thi, không biết rằng mình đã trở thành một học sinh kém có chữ viết đẹp trong mắt người giám thị.

Khi Nguyễn Tinh rời đi, tất cả ánh mắt của các bạn học trong phòng thi đều đổ dồn về phía cô, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc mà cô không hề hay biết.

Buổi sáng cô chỉ thi một môn, sau đó cô vừa vặn không có việc gì, cô dự định đi dạo một vòng trường Trung cấp mười tám, nói không chừng mai mắn còn có thể gặp được Lâm Thần.

Lần trước biết được nhà của Lâm Thần đối diện nhà cô, cô đã cao hứng rất lâu, đi tới chỗ anh rất nhiều lần, mỗi lần mở cửa đều là một vị lão tiên sinh, vị lão tiên sinh này đều nói anh không thường xuyên ở đây.

Sau khi đi tới đi lui, hứng thú của cô bị dập tắt một cách lạnh lùng.

Bây giờ xem ra chỉ có thể đến trường học tìm anh.

Bây giờ là giờ thi, và trường học không cho phép học sinh tự mình ra ngoài, Nguyễn Tinh suy nghĩ một lúc và nghĩ ra một phương pháp táo bạo.

Cô thuận theo trí nhớ đi theo nơi mà nhóm của Hoắc Cảnh vẫn luôn đi ra.

Nguyễn Tinh đầu tiên là ném cặp sách của mình ra khỏi tường.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn, ít nhiều có chút bất tiện, Nguyễn Tinh đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn, nhưng ngay sau đó cô đã nghĩ ra cách, lưu loát cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, vây quanh ở ngang hông thắt một nút thắt,trong nháy mắt che lại.

Sau khi cởϊ áσ sơ mi ra, cô đeo một chiếc đai nhỏ có thể mặc ở bên ngoài, lộ ra cánh tay và một phần eo nhỏ trắng nõn, dưới ánh mặt trời, cô gái càng trắng, xương quai xanh trên ngực càng thêm rõ ràng hơn.

Nguyễn Tinh từng đi theo Hoắc Cảnh qua bức tường này rất nhiều lần, lúc đó Hoắc Cảnh và anh em của hắn rất nhanh liền nhảy qua, Nguyễn Tinh ở trên tường rất lâu cũng không thể nhảy qua, Hoắc Cảnh hắn không có quan tâm cô.

Thấy Hoắc Cảnh chuẩn bị rời đi, Nguyễn Tinh vội vàng ngã từ tường xuống, gãy chân ngay lập tức, sau đó một thời gian rất dài, cô phải ngồi xe lăn đến trường, nhưng Hoắc Cảnh cũng không có quan tâm hỏi han một câu, ngược lại các anh em đi theo hắn cùng nhau chế nhạo cô.

Đến đây một lần nữa chắc chắn sẽ không tránh khỏi một chút xúc động.

Nhưng ngay sau đó cô đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, với vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chống vào mép và góc tường, chân đặt lên chỗ tựa, cứ như vậy khó khăn từng bước một trèo lên trên, thiếu nữ một đoạn nhỏ chân đều lộ ra bên ngoài, đập vào tường nhiều lần một màu đỏ nhìn thấy mà giật mình.