Chương 15: Nhà cô ấy thực sự ở đây

Ánh nắng thật ấm áp, trong không khí tràn ngập mùi ngọt ngào.

Cô gái phía sau một mực đi theo anh, Lâm Thần đi phía trước cũng không phải không cảm giác được, đến tận cửa biệt thự của anh, cô gái vẫn đi theo anh.

Nguyễn Tinh thật sự không ngờ nhà của Lâm Thần lại ở cạnh nhà cô, cô nhìn thấy Lâm Thần vào biệt thự, lúc này cô mới thu hồi ánh mắt, đi về phía biệt thự đối diện.

Trước cửa sát đất lầu hai, Lâm Thần đang ngồi trên xe lăn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng chỉ thoáng qua liền mất, anh từ trước đến nay rất biết che giấu cảm xúc của mình.

Nhìn thấy cô gái đi vào biệt thự đối diện, Lâm Thần chậm rãi đẩy xe lăn đi về phía phòng của mình.

Hóa ra nhà cô ấy thực sự sống ở đây.

Không phải cố ý đi theo anh.

Sau khi phản ứng lại, Lâm Thần sửng sốt, tại sao phải nhìn cô ấy? Cô ấy cùng mình không có quan hệ gì cả.

Nguyễn Tinh suy nghĩ thật lâu, không ngờ kiếp trước lại có một thiếu niên như vậy ở cạnh nhà cô, cô không có ấn tượng gì cả.

Buổi tối ba trở về cô hỏi một chút, nhưng ba cô cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là Lâm Thần không thường xuyên sống ở đây.

Tháng 10 sắp bước sang thu.

Đã gần một tháng kể từ khi cô trở lại thế giới này.

Nguyễn Tinh trong khoảng thời gian này gần như phát điên, dành hết thời gian cho việc học, cả tháng qua cô chưa từng tìm gặp Hoắc Cảnh một lần nào.

Nhiều sinh viên trong trường đang lan truyền những lời đàm tiếu về Nguyễn Tinh và có rất nhiều lời lẽ khó nghe.

Có người nói Nguyễn Tinh bị điên, vì để làm cho Hoắc Cảnh thích, cô bắt đầu học tập, cố gắng sử dụng điểm số của cô để thay đổi quan điểm của hắn.

Cũng có người nói rằng cô hoàn toàn là đang giả vờ như thế này, để cho Hoắc Cảnh thấy, đang giở trò lạc mềm buộc chặt.

Khi các bạn cùng lớp nhìn thấy những thay đổi của Nguyễn Tinh trong thời gian này, thành kiến

của mọi người đối với cô dần biến mất, nhiều học sinh giờ thậm chí còn ngồi thảo luận và trò chuyện với cô.

Nguyễn Tinh đã lâu không xuất hiện trước mặt Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh cũng nhận thấy con quái vật xấu xí một mực đi theo phía sau hắn đã thay đổi.

Những ngày Hoắc Cảnh không nhìn thấy, cô càng trở nên thanh tú và chói mắt, có lúc Hoắc Cảnh cảm thấy cô là quái vật xấu xí mặt dày mày dạn đi sau lưng hắn, có lúc lại cảm thấy bọn họ chưa từng quen biết nhau.

Một cảm giác buồn bực chưa từng có đột nhiên dâng lên trong lòng hắn.

"Anh Cảnh, có chuyện gì vậy?"

"Nếu không buổi chiều chúng ta đi bar, Trần Diệp gọi thêm vài giáo hoa cao trung, đến lúc đó sẽ rất thú vị."

“ Cút.” Hoắc Cảnh quay lại, lửa giận trong mắt tan ra, lạnh lùng phun ra một chữ.

Thấy trạng thái của Hoắc Cảnh trong khoảng thời gian này rõ ràng là không ổn, Lục Trần muốn bày ra một trò chơi để làm cho hắn vui vẻ, làm sao biết được sẽ làm hắn khó chịu.

Lục Trần có chút bất mãn tức giận nói: "Anh Cảnh, đồ quái vật xấu xí kia chỉ là diễn lạt mềm buộc chặt, sao anh còn nghĩ đến cô ta."

Những lời này vừa nói ra, đôi mắt của Hoắc Cảnh lập tức đỏ bừng, toát ra vẻ lạnh thấu xương, trông rất đáng sợ.

"Cút."

Trần Diệp cùng Trì Thanh Trạch và Tạ Mộc Minh cảm thấy nhiệt độ xung quanh nháy mắt giảm xuống, họ vội vàng tiến lên kéo lại Lục Trần cái đồ không biết sống chết này, vì sợ hắn ta sẽ tiếp tục nói ra điều không nên nói.

Bất quá vừa rồi Lục Trần xúc động như thế nào, đều bị bộ dáng của Hoắc Cảnh làm cho hoảng sợ, hai chân đều phát run, cũng không dám nói một lời, tùy ý để bọn họ kéo ra.

Sau khi Tạ Mộc Minh đưa Hoắc Cảnh đi ra ngoài, anh ta mới đi vào.

“A Cảnh, anh đang nghĩ về Nguyễn Tinh à?” Tạ Mộc Minh nhìn thấy một chút ngạc nhiên trong đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ của hắn.

“Ai nghĩ về quái vật xấu xí kia, cô ta xứng sao?” Hoắc Cảnh Lễ cười to, vẻ mặt lãnh đạm.

Tạ Mộc Minh mỉm cười và không nói thêm nữa.

Là bạn bè nhiều năm như vậy đều có thể nhìn thấy Hoắc Cảnh nói dối, nếu thật sự không quan tâm, căn bản sẽ không trả lời câu hỏi của anh ta.

Hắn cuối cùng vẫn là đặt Nguyễn Tinh trong lòng, chỉ là chưa phát hiện ra.

Hoắc Cảnh luôn là nam tử kiêu ngạo, ngang ngược, chưa từng có ai có thể chân chính bước vào trái tim hắn.

Nhưng hiện tại xem ra có lẽ cũng không hẳn, không ngờ Nguyễn Tinh lại quan trọng với hắn như vậy.

Thật sự ngốc a, đáng lẽ anh ta nên nghĩ đến điều đó từ lâu.

Hoắc Cảnh tính tình kém như vậy, ai cũng biết hắn rất ghét nữ sinh, nữ sinh sợ hắn còn không kịp, nhiều năm như vậy bên cạnh hắn đều không có người khác phái, trừ một người là Nguyễn Tinh tự đâm đầu vào.

Vào năm thứ ba trung học, Nguyễn Tinh không dám lười biếng.

Trong một tháng qua, cô đã tiếp thu hết kiến

thức trong sách giáo khoa ba năm qua, dù sao cũng có khả năng nhớ những chuyện này đối với cô không khó một chút nào.

Dù như vậy, cô vẫn không dám buông lỏng một chút nào, dù sao toán học làm cô thực sự rất đau đầu.

Bên cạnh Ngô Giai Lệ đang vò đầu nhìn chằm chằm một câu hỏi với vẻ mặt mệt mỏi, cô ấy đã nhìn chằm chằm vào câu hỏi địa lý này hơn nửa giờ rồi.

Hơn nửa ngày, mới xoay người lại, không thể không thảo luận cái đề biếи ŧɦái này với Nguyễn Tinh.

“ Nguyễn Nguyễn, tớ sắp phát điên rồi.” Ngô Giai Lệ nhìn chằm chằm câu hỏi, lộ ra vẻ khổ sở và căm hận.

Nguyễn Tinh nhìn bộ dạng của cô ấy, cười xấu xa, "Làm sao vậy?"

“ Tớ không biết ai đã ra một câu hỏi biếи ŧɦái như vậy. Tớ sắp phát điên lên mất rồi.” Ngô Giai Lệ cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến người đã đặt ra câu hỏi.

Ánh mắt của Nguyễn Tinh rơi vào tờ giấy kiểm tra trong tay Ngô Giai Lệ, trong giây lát, cô nhẹ nhàng nói.

"Tớ xem một chút."

Ngô Giai Lệ không do dự mà trực tiếp đưa tờ giấy cho cô.

Sau khi nhận được câu hỏi, Nguyễn Tinh tùy ý nhìn lướt qua câu hỏi liền hiểu, sau đó lấy ra một tờ giấy nháp trắng " Với đề này cậu nên làm như thế này..."

Sau vài phút, đã có một quá trình suy luận dày đặc trên tờ giấy, Nguyễn Tinh nói rất chi tiết, Ngô Giai Lệ nghe xong liền hiểu.

“ Nguyễn Nguyễn, cậu giỏi quá, kì thi tháng sau không chừng sẽ vượt qua tớ!” Ngô Giai Lệ nhìn trang giấy nháp, vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi khâm phục.

Ban đầu cô ấy không có nhiều hy vọng, dù sao thì ngay cả người đứng nhất lớp Hà Dương, cũng không đưa không làm được, không nghĩ tới Nguyễn Tinh sẽ làm được.

Mặc biết Nguyễn Tinh đã tiến bộ rất nhiều, nhưng lúc này Ngô Giai Lệ mới biết được tiến bộ của cô là rất nhanh, chỉ trong một tháng đã đạt đến trình độ này, tốc độ này quả thực là rất kinh ngạc.

Ngô Giai Lệ có linh cảm rằng trong kì thi tháng tới cô chắc chắn sẽ lọt vào top 100, và biết đâu cô sẽ sớm vượt qua chính mình.

Nghe những gì Ngô Giai Lệ nói, Nguyễn Tinh lắc đầu không nói gì.

Trên thực tế, có một mục toán học chưa biết,cô cũng không chắc.

Nguyễn Tinh đã làm ra đáp án cái đề biếи ŧɦái kia, rất nhanh chóng chuyện này được truyền khắp lớp học, nhờ có sự "trợ giúp" của Ngô Giai Lệ.

Thực ra, Ngô Giai Lệ cố tình làm vậy, cô ấy biết nhiều người trong lớp cảm thấy Nguyễn Tinh đang giả vờ, có ý kiến

với Nguyễn Tinh nên cố tình nói ra điều này, hung hăng tát vào mặt những người đó và trút cơn giận cho bạn mình.

.................

Mọi người một người bạn của Hoắc Cảnh tên Trần Hàn sai tên là Trần Diệp mới đúng nha mình đã sửa lại hết rồi.

Cảm ơn mọi người đã đọc, mình mới lần đầu edit nên còn nhiều thiếu xót mình sẽ cố gắng khắc phục.