Ngọn gió chiều bao giờ cũng ấm áp hơn, nhẹ nhàng lướt qua thân hình thiếu nữ.
Hình ảnh hai người bên nhau đẹp đôi đến bất ngờ, nếu bỏ qua nét mặt lạnh lùng của chàng trai thì khung cảnh lúc này như một bức tranh dung hòa.
Nguyễn Tinh vừa mới ngẩng đầu lên sau khi lấy lại tinh thần, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen vô tận.
Cô giật nảy mình,lùi về sau vài bước mới đứng vững.
Lâm Thần không chút nào động tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, chỉ quan sát động tác của người trước mặt, trên mặt không chút biến hoá.
"Tôi ... tôi ..." Nguyễn Tinh sau khi đứng vững đối diện với ánh mắt của thiếu niên, mặt cô đỏ bừng.
Trong lúc nhất thời có cảm giác chột dạ, muốn giải thích nhưng ấp úng nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Làm thế nào để giải thích điều này?
Ngay khi Nguyễn Tinh đang khó chịu và muốn tìm một cái lỗ để chui vào, một giọng nói trầm ấm rõ ràng truyền vào tai Nguyễn Tinh.
“ Nói đi, đi theo tôi có mục đích gì?” Giọng thiếu niên khàn khàn đầy từ tính.
Lâm Thần vừa trông thấy cô gái trước mặt liền nhận ra cô ngay, anh nhớ ra cô gái lần trước đã cứu anh.
Bất quá, Lâm Thần không cho rằng với tình trạng khuyết tật của anh cô gái trước mặt có ý nghĩ gì với anh, anh càng cho rằng cô muốn đạt được một mục đích nào đó.
“Không… Không, tôi… tôi về nhà cũng là con đường này.” Nguyễn Tinh nhìn bằng một đôi mắt ướt sũng, có mấy phần chột dạ.
Không khỏi ở trong lòng phàn nàn về sự tập trung của mình.
Tại sao, cô ấy không nói dối, làm sao lại chột dạ!
Nghĩ đến đây, anh liền thẳng lưng trong giây lát.
Lâm Thần trong nháy mắt nhìn ra được sơ hở của cô, sự lạnh lùng trong mắt dần dần sâu sắc.
Ngay lúc Nguyễn Tinh đang căng thẳng, thiếu niên đẩy xe lăn dần dần đến gần cô, lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười nguy hiểm, âm lãnh lại tà mị.
Dù là ở kiếp trước hay kiếp này Nguyễn Tinh là lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế này, trong lòng không khỏi run lên.
Nguyễn Tinh ngạc nhiên khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên.
Cô không thể cảm nhận được hơi thở của một người sống từ đôi mắt đen không đáy của thiếu niên. Toàn thân thiếu niên giống như một xác không hồn, với đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, cả người không có nửa điểm nhiệt độ, giống như Tu La đến từ địa ngục. .
Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của đối phương, hầu kết của Lâm Thần chuyển động. "Ồ, không có mục đích gì cả, cô đừng nói với tôi là cô thích tôi." Giọng anh tà mị lạnh lùng, giọng điệu không che giấu chút nào giễu cợt.Nói xong bình tĩnh đem người trước mặt từ trên xuống dưới đánh giá một lần.
Rồi anh lại tự cười nhạo mình.
Phải, người như anh sao có thể có người thích được.
Nguyễn Tinh không thể nói là không sợ Lâm Thần như thế này.
Nếu không phải kiếp trước tận mắt nhìn thấy người thanh niên ngồi trên xe lăn trước mặt đứng trước bia mộ của cô và dịu dàng trò chuyện với cô, cuối cùng vì trả thù cho cô, bàn tay dính máu của Lục Vãn, có lẽ cô lúc này sợ hãi đến phát run.
Nhưng lúc này cô bị ép hỏi, thật sự nhất thời không hiểu ra được lý do gì, thiếu niên trước mặt mang đến cho cô một cảm giác sắc sảo và nhạy cảm, Nguyễn Tinh có linh cảm, nếu tùy ý bịa ra lý do , anh ấy chắc chắn sẽ không tin.
Nguyễn Tinh gãi đầu,trên khuôn mặt nhỏ nhắn một trận xoắn xuýt.
Lâm Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng.
Thật giống như chỉ cần cô mở miệng nói lời làm anh không hài,anh tùy thời điều có thể bóp cổ cô bất cứ lúc nào.
Trong một giây tiếp theo, Nguyễn Tinh kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, hét lên “Không… sai, tôi… tôi chính là thích anh.” Nói xong, hai má ửng đỏ, nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu.
Cô cũng không phải thực thích thiếu niên trước mặt, thật sự không thể nghĩ ra lý do đáng tin cậy khác, hiện tại chỉ có lý do này là đáng tin hơn.
Hơn nữa, nếu muốn tiếp xúc lâu với Lâm Thần mà không làm anh nảy sinh nghi ngờ, xem ra cũng chỉ có nguyên nhân này, tuy rằng rất mạo hiểm nhưng cô vẫn muốn thử.
“Thích tôi, cô thích tôi, thích tiền của tôi, thích tôi điên cuồng, thích tôi là tật nguyền?” Lâm Thần nhìn chằm chằm Nguyễn Tinh đẩy xe lăn càng lúc ép sát, trong mắt không có chút nhiệt độ nào.
Dù Nguyễn Tinh đang đứng, bị khí lạnh trên người anh làm cho liên tiếp lùi về sau vài bước.
“Nói đi, cô thích tôi cái gì?” Thiếu niên chế nhạo, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Trái tim Nguyễn Tinh như thắt lại bởi ánh mắt ác ý của anh.
“ Tôi... Tôi... Dung mạo anh đẹp mắt, ừm ... Anh có thể bảo vệ tôi.” Cô một tay chống cằm, như là thật đúng là nghĩ ra đáp án.
Lâm Thần sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ cô lại nói ra lời như vậy.
Trước đây có rất nhiều cô gái nói thích anh, những người đó nói gì Lâm Thần vẫn có chút ấn tượng.
Đều nói rằng mình thực sự thích anh, thích mọi thứ ở anh, không ngại vết thương ở chân, Lâm Thần chỉ cảm thấy những lời này thật mỉa mai.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể nhìn ra những khúc mắc trong lòng của những cô gái đó, chẳng qua là thích thân phận và tiền tài của anh .Nghĩ đến lời câu trả lời nực cười cô vừa nói, Lâm Thần nhếch môi cười chế nhạo, "Bảo hộ cô, tôi là người tàn tật? Cô đang đùa tôi sao?"
Nguyễn Tinh bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm đến phát run, cuối cùng vẫn là cố gắng kìm xuống.
“Không sao, anh đẹp trai, tôi... Tôi có thể bảo vệ anh.” cô trong lòng phập phồng nói ra ý tứ.
Vừa nói xong những lời này, Nguyễn Tinh trợn to mắt, sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình đã nói những lời như thế nào, giờ phút này cô đã hối hận.
Cô chỉ muốn gần anh hơn, không phải cô thích anh, cô muốn ở bên anh.
Hết rồi, lần này hoảng thực sự là quá mức.
Bảo vệ anh?
Lâm Thần ngón tay ở trên xe lăn, hắn nhịp nhàng gõ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một độ cong giễu cợt.
Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Cái đồ ngốc này không biết anh là ai sao? Nếu cô biết được tai tiếng bên ngoài và những việc làm xấu xa của anh, đến lúc đó sợ rằng sẽ hù chế cô.
Người như anh còn cần sự bảo vệ của người khác, không ai có thể làm tổn thương anh, những kẻ muốn tấn công anh có lẽ sẽ trồng vài mẫu cỏ trên mộ của họ.
Anh đã từng nghe những cái cớ xấu xa của nhiều người vì muốn đến gần anh, nhưng anh chưa bao giờ nghe qua lý do nông cạn như cô, chỉ vì anh đẹp trai và chưa từng có ai nói qua muốn bảo vệ anh. .
Cô gái trước mặt này là người duy nhất.
Thú vị.
Lâm Thần cuối cùng cũng không nói gì, xoay người đẩy xe lăn đi, chỉ để lại một bóng lưng.
Nguyễn Tinh đứng đó, nhìn bóng lưng đơn bạc mà lòng chua xót.
" Tôi thật sự sẽ bảo vệ anh.” cho là anh không tin, sau lưng hắn lại hét lớn một tiếng.
Thiếu niên nghe xong câu này hiển nhiên là có chút ngơ ngác, nhưng mà giấu kỹ không để cho cô gái phía sau phát hiện.