Chương 13: Thiếu niên cô độc

Sau cơn mưa phùn, không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của cây sơn chi hoa làm xua tan đi cái thời tiết nóng nực ban đầu.

Hoàng Nghệ đang nói say sưa trên bục giảng, phía dưới đã sớm buồn ngủ, những bóng lưng thẳng tắp từ từ đổ xuống bàn, chỉ có cô gái ngồi trong góc với mái tóc cột đuôi ngựa cao từ đầu đến cuối không hề gập eo.

Hoàng Nghệ tự nhiên nhận thấy ánh mắt háo hức tìm hiểu kiến

thức của thiếu nữ,không khỏi hướng đối phương ánh mắt tán thưởng.

Gần đây, các giáo viên dạy ở các bộ môn khác nhau nói với ông rằng thành tích của Nguyễn Tinh trong lớp rất tốt, Hoàng Nghệ tự nhiên cũng phát hiện, ông dần thay đổi thái độ của mình với thiếu nữ mà không hề hay biết.

"Học sinh Nguyễn Tinh, đi lên làm mấy đề này."

Đột nhiên bị điểm danh, Nguyễn Tinh sửng sốt, sau đó vội vàng đứng dậy.

Lão sư Hoàng điểm danh ngay lập tức đánh thức hầu hết các bạn đang buồn ngủ trong lớp.

Bạn học vừa mới tỉnh táo ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng sáng ngời trên bục giảng.

"Cô ấy sẽ làm sao?"

"Lão sư Hoàng cái này hết người kêu sao? Kêu cô ấy đi lên lãng phí thời gian."

Vài phút sau, sắc mặt của một số người đều thay đổi, gương mặt khó coi nhìn chằm chằm vào đáp án do Nguyễn Tinh viết.

Nguyễn Tinh chỉ mất vài phút để hoàn thành một số câu hỏi, những đề này không quá khó đối với cô.

Hoàng Nghệ bước tới để kiểm tra lại, hoàn toàn đúng, trong lòng ông không khỏi mong đợi nhiều hơn một chút về cô học sinh kém từng là vật cản trong quá khứ.

Ông ra mấy cái đề cơ bản đều là câu hỏi trung cấp và cao cấp. Câu cuối cùng là một đề tương đối khó. Ông nghĩ Nguyễn Tinh trả lời đúng vài câu hỏi đã rất tốt, nhưng ông không ngờ rằng cô đã làm đúng tất cả.

“Tốt lắm, bạn học Nguyễn tiến bộ rất nhiều.” Hoàng Nghệ khen ngợi.

Các bạn cùng lớp nhìn Nguyễn Tinh chằm chằm tựa như là nhìn thấy quỷ.

Phải biết rằng Nguyễn Tinh ở trường học trên cơ bản ngủ suốt ngày, không bao giờ chăm chỉ học và chép bài về nhà một cách tùy tiện.

Cô ấy vậy mà có thể giải được đề?

Là người đứng đầu lớp, Lâm Tư trong mắt xẹt qua tia ngoài ý muốn, một lúc sau, cô ta cúi đầu n xuống nhìn câu hỏi cuối cùng trong bài tập phía dưới trống rỗng

Quay sang nhìn Nguyễn Tinh đầy ẩn ý,

trong mắt ảm đạm không rõ.

Cô ta biết rất rõ người này trước giờ không hề học hành, suốt ngày chỉ biết đi theo Hoắc Cảnh.Cô ta đã từng rất coi thường Nguyễn Tinh, không chỉ vì Nguyễn Tinh học không tốt, mà còn vì ngoại hình xấu xí của cô, Lâm Tư không thích chút nào.

Nhưng bây giờ Nguyễn Tinh cởi bỏ lớp trang điểm, cô xinh đến mức cho người ta không dám nhìn thẳng, trước đây Nguyễn Tinh cả ngày trang điểm xấu xí, tự nhiên người khác sẽ không nhìn vào.

Mặc dù vẻ ngoài của Lâm Tư không đặc biệt lộng lẫy, ít nhất cũng có thể gọi là thanh lịch, nhưng trong đám người có vẻ ngoài bình thường, cô ta chắc chắn là rất chói mắt, và với điểm số xuất sắc, hoa khôi lớp học hoàn toàn xứng đáng với cô ta.

Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một Nguyễn Tinh, người mà cô ta chưa từng để trong mắt, người này đột nhiên trở nên chói mắt, thậm chí còn lấn át ánh sáng của cô ta, khiến Lâm Tư vô cùng khó chịu.

Nhưng may mắn thay, học tập là điểm mạnh của cô ấy, Nguyễn Tinh có dung mạo xinh đẹp thì sao, cô chán ghét đến nỗi không ai trong lớp thèm để ý đến cô.

Nghĩ đến đây, Lâm Tư trong lòng có chút thoải mái.

Nhận ra có ai đó đang nhìn mình, cô ngước mắt lên vừa vặn đối với ánh mắt của Lâm Tư.

Cô gái này là Lâm Tư, kiếp trước cô ấy luôn coi thường cô.

Nguyễn Tinh nhớ người này kiếp trước sau này có mối quan hệ với Lục Vãn, hai người có quan hệ cũng không tệ.

Bất quá có thể liên quan đến Lục Vãn đều không phải người tốt, dù sao cô cũng không có ấn tượng tốt với Lâm Tư, nếu vừa rồi cô không nhìn nhầm, người này thời điểm nhìn cô trong mắt mang theo vài phần ý, bất quá Nguyễn Tinh cũng không đem cô ta để vào mắt.

Sự thay đổi đột ngột của Nguyễn Tinh đã thu hút sự chú ý của một số học sinh cá biệt trong lớp.

Sau giờ học, Nguyễn Tinh định đi ra ngoài hít thuở không khí, vừa đứng dậy đã bị giọng nói trên đầu chặn lại.

"Người cuối cùng vĩnh viễn vẫn là người cuối cùng. Đây là năm thứ ba trung học, còn mơ rằng điểm số của mình có thể bay lên tận trời xanh. Quả thực là nằm mơ."

Nguyễn Tinh ngẩng đầu lên và nhìn nơi phát ra âm thanh.

Một cô gái dáng dấp bình thường đứng trước chỗ ngồi của cô, khoanh tay, khinh thường nhìn cô.

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tinh: Người này là ai?

Kiếp trước cô rất ít giao lưu với bạn học, đối với bạn học trước mặt cũng không có ấn tượng gì.

Bất quá nhìn ra được cô ta đối với cô có địch ý,Nguyễn Tinh cho dù tính tình có tốt, với người trước mặt đối với cô tràn ngập địch ý, cô hoàn toàn không có nửa điểm hảo cảm nào.

“Cô là ai?” Giọng nói nhẹ nhàng không chút công kích.

Nguyễn Tinh một mặt cảnh giác, như thể người trước mặt là kẻ có tội ác, người xấu. Diệp Thanh gần như tức giận đến bật cười với bộ dạng của cô lúc này, cô ta muốn hung hăng chế nhạo cô một phen, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nhìn người xa lạ của Nguyễn Tinh, cô ta đã tức giận.

"Cô ... Cô vậy mà không biết tên của tôi?"

Chung lớp trong một thời gian dài như vậy, Nguyễn Tinh con tiện nhân do thậm chí còn không biết tên cô ta.

"Tại sao tôi cần phải biết tên của cô? Tại sao? Chẳng lẽ cô là một hot lớn trong lớp chúng tôi và được đưa lên tin tức?" Nguyễn Tinh nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh bằng một đôi mắt khó hiểu.

Thật giống như cô đang thực sự băn khoăn không biết mình đã nhìn thấy người trước mặt mình trên bản tin nào vậy.

Diệp Thanh bị bộ dạng của cô làm cho phát điên lên, nắm chặt tay, cuối cùng uất hận rời đi.

Ngô Giai Lệ vừa nghe rõ ràng lời nói của hai người, cô ấy không ngừng cố gắng nhịn cười cho đến khi Diệp Thanh rời đi, cô rốt cuộc không nhịn nổi nữa , rất không tử tế mà bật cười.

“Hahahaha…. Nguyễn Nguyễn, cậu đuổi người cũng quá lợi hại, cậu đúng là, vừa rồi không nhìn thấy khuôn mặt sắt xanh của Diệp Thanh, cô ấy hẳn là bị cậu chọc tức không nhẹ.” Ngô Giai Lệ một tay đấm vào bàn,một tay ôm bụng, cúi người về phía trước cười đến không thể đứng thẳng.

" Nguyễn Nguyễn, đây là lần đầu tiên tớ thấy Diệp Thanh ban chúng bị người ta nhẹ giọng hai câu mà không nói được gì."

Nguyễn Tinh không để ý đến đồ ngốc đang mỉm cười bên cạnh mình,nhìn Ngô Gia Lệ bằng ánh mắt như nhìn tên thiểu năng rồi để cô ấy trải nghiệm phần còn lại.

Ngô Giai Lệ:? ? ?

Khi buổi chiều gần tan học, Nguyễn Tinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình và là người đầu tiên rời lớp học.

Khoảng thời gian này bận học, cô không có đi tìm Lâm Thần, cô dự định hôm nay sẽ đến thăm.

Khi vừa đến trường cấp hai mười tám, Nguyễn Tinh đã nhìn thấy người thanh niên có tấm lưng gầy và làn da xanh xao.

Thiếu niên tự mình đẩy xe lăn một mình đi trong đám đông, không hợp với đám đông sôi động, bóng lưng càng thêm cô quạnh.

Ánh mắt Nguyễn Tinh dõi theo bóng lưng, trong lòng có chút chua xót.

Cô biết Lâm Thần không dễ dàng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thần khi còn thiếu niên sẽ cô đơn như vậy.

Nguyễn Tinh hít sâu một hơi, chăm chú theo sát.

Nguyễn Tinh đi theo và phát hiện ra con đường này giống với đường về nhà của cô, cô bối rối không nhận ra người thiếu niên phía trước đã dừng lại, quay lại mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.