Chương 40

“Hòa ca nhi, lại đi đào rau dại à?”

Hòa ca nhi sáng sớm đã hoàn thành việc gieo hạt trong vườn, chưa kịp về nhà đã vội vã đi về phía ngọn núi kia. Bên hông cậu đeo một chiếc hồ lô rỗng, trời nóng dần lên, Trương Phóng Viễn từ trong thành mua về hai chiếc hồ lô, một chiếc để cậu mang nước khi đi đào rau dại, một chiếc anh rót đầy nước mang đi trong thành.

Hàng xóm thấy cậu thu thập đồ đạc như vậy liền hiểu là muốn đi đào rau dại.

Hòa ca nhi nói: "Thành Lâm Tứ Dương nhiều nông hộ bán rau dại, giá cả không cao, chỉ kiếm được chút tiền mua nến."

"Có chút tiền thu cũng là chuyện tốt a."

Hòa ca nhi đơn giản trò chuyện vài câu với người hàng xóm rồi đi xa.

Hai người phụ nữ cách nhà Hòa ca nhi một mảnh đất nói chuyện phiếm: "Vài ngọn núi trong và ngoài thôn này chỉ sợ đều bị Hòa ca nhi đào hết rau dại rồi. Hôm kia tôi nói đi hái chút dương xỉ về nhà làm rau trộn, đến nơi không thấy ai đi vào hẻm núi hẻo lánh cả, tất cả đều bị hái sạch."

"Hại, hai vợ chồng họ kiếm tiền như nhau, nhà chỉ có hai người, kiếm nhiều tiền để làm gì."

"Họ có xe ngựa ra vào trong thành cũng tiện lợi, sao lại không muốn kiếm tiền. Cách ngày họ đào rau dại mang đi bán trong thành, bán không xong thì mang về phơi khô hoặc làm dưa chua. Hôm kia tôi sang nhà họ mượn cái cuốc, chị không nhìn thấy trong bếp nhà họ có mấy chum dưa chua, trong sân phơi đầy dương xỉ, măng mùa xuân và mộc nhĩ. Hứa Hòa còn hái cho tôi một ít mộc nhĩ."

"Đừng nói, trước đây tôi không chú ý, Hứa Hòa còn rất giỏi, ngược lại không thấy chị hai cậu ấy bận rộn gì."

"Ai mà hiểu được."

Sau tháng tư, trong rừng núi càng thêm xanh tươi, Hòa ca nhi mới đào rau dại được hai lần, thời tiết nóng lên vào mùa hè, rau dại trên sườn núi sẽ mọc già, không còn mọc mới nữa. Tuy nhiên, loại nghề kiếm sống dựa vào rau dại này vốn không thể làm lâu dài, nhưng cũng là một cơ hội để các hộ nông dân có thể kiếm thêm thu nhập.

May mắn là thôn của họ cách xa thành phố, nếu không thì chắc chắn sẽ có nhiều người đi đào rau dại để bán, làm sao cậu có thể một mình hái được rau dại mới mẻ. Hiện tại cũng chỉ có người dân trong thôn mới đào về ăn, tuy cũng có người tranh, nhưng không cạnh tranh gay gắt như những hộ nông dân ở gần thành phố.

Ngày hôm sau, cậu mang theo rau dại mới hái và mộc nhĩ mọc trên cây dâu tằm trong nhà cùng Trương Phóng Viễn đi vào thành bán.

"Nấm mùa hạ mọc nhanh thật, anh xem, một cây dâu tằm trong nhà đã mọc đủ một rổ nấm."

Hứa Hòa ôm rổ nấm, khoe với Trương Phóng Viễn những cây mộc nhĩ mềm mại.

Trước đây cũng có mọc rải rác ở trên cây, nhưng không nhiều lắm, khi nấm chín Hứa Hòa đều hái xuống phơi khô, đây là lần đầu tiên mọc nhiều đến mức có thể mang đi bán.

Trương Phóng Viễn ném dây cương, giọng chua chua nói: “Anh phí sức lực khiêng cây trở về, mộc nhĩ mọc lại chưa một lần ăn qua. Vẫn là người trong thành bỏ được tiền có lộc ăn.”

Hứa Hòa bất đắc dĩ: “Trên cây còn có chút nhỏ em không hái, chờ lớn chút em hái xuống làm cho anh món mộc nhĩ xào thịt được không?”

Trương Phóng Viễn nở nụ cười hiếm hoi: "Được! Lúc nãy anh đi mua gia súc, bán một phần tư cho nhà họ Trần, hôm nay có thể bán hết thịt rồi. Trần gia còn nhờ anh mua một số thứ mang về, lát nữa bán xong thịt anh sẽ đến tìm em, chúng ta cùng đi mua."

Bản thân anh là người buôn bán, nhưng ít khi mặc cả giá cả, việc này còn phải xem Hứa Hòa, xem có thể bớt chút ít hay không. Kỳ thật đây chỉ là lời nói ngoài miệng, quan trọng là anh không có tiền để đi mua sắm.

Nhớ lại

Trước đây, vợ anh còn ngại ngùng quản anh tiền, mỗi ngày sợ anh không đủ tiêu, buổi sáng nếu anh đi ra ngoài thì chuẩn bị cơm trưa mang theo, còn muốn thêm cho anh nửa đồng tiền để tiêu vặt, sợ anh không có tiền mà mất mặt.

Lâu dần, hai người nằm trên giường, Hứa Hòa liền nói mỗi ngày lấy nửa đồng tiền thì lười biếng, anh cũng mệt mỏi, dứt khoát đổi nửa đồng tiền thành hai mươi văn. Nghe có vẻ hợp lý, nhưng nằm trên giường, Trương Phóng Viễn đối với yêu cầu của cậu là không thể không đáp ứng, cũng liền đáp ứng rồi.

Cách một thời gian, hai người lại nằm trên giường, Hứa Hòa nói lúc trước cho hai mươi văn vẫn nhiều, cậu đã dưỡng thành thói quen tiết kiệm, để kiểm tra xem anh có thực sự dưỡng thành thói quen tốt hay không, liền đổi hai mươi văn thành mười văn xem sao, nếu thực sự không được thì lại tăng lên. Lúc này nói còn nghe được, nhưng nói rất đúng không dễ nghe cũng là chuyện tiếp theo, quan trọng là trên giường, anh cũng đồng ý rồi.

Kết quả là, anh sung sướиɠ qua nửa tháng, cũng không biết đến tột cùng mình đã đáp ứng Hứa Hòa bao nhiêu lời nói trên giường, hiện giờ chính là đã không còn giá trị, muốn chi tiêu cái gì thì trước tiên dùng tiền bán thịt đi mua, trở về báo cáo với cậu.

Cậu nói rằng trước đây mình suy xét không chu toàn, bán thịt là có tiền, có tiền tiêu thì lấy tiền bán thịt đi dùng, nghĩ cũng không tồi. Dù sao mỗi bán đi một miếng thịt ít nhất cũng là 10-20 văn tiền, trong tay có tiền cũng không bao giờ thiếu.

Trương Phóng Viễn tưởng chừng thật sự tốt đẹp, trước đây liền mua dầu muối tương dấm gì đó, trở về báo cáo Hứa Hòa cũng không nói nhiều, nhưng sẽ cẩn thận thẩm tra đối chiếu giá cả thị trường, hoàn toàn không dám khai khống giá cả để kiếm chênh lệch giá. Cậu biết rõ mọi thứ, thành đông và thành tây hai nhà bán nước tương có gì khác biệt cậu đều rõ ràng, làm sao có thể không hiểu giá cả đồ vật trong cửa hàng chứ, căn bản không thể lừa được cậu.

Hôm qua anh lấy tiền bán thịt đi mua hai lít rượu, ngày đó trở về Hòa ca nhi kiểm tra sổ sách liền phát hiện ra, một hồi chất vấn, không thành thật khai báo là không cho vào nhà ngủ.

Khuôn mặt nhỏ của cậu sụp xuống, giận dỗi có thể ba ngày không nói chuyện với anh.

Chuyện đến hiện giờ, đã là hai bàn tay trắng, không khác gì trạm dịch kia, tiền đồng tiến trạm, cũng chỉ là tạm thời tồn tại trong túi anh, chung quy là muốn đưa đến trạm cuối cùng.

Trương Phóng Viễn không khỏi thở dài, tuy là nước ấm nấu ếch xanh, nhưng lạm dụng tiền tiêu vặt, trong lúc nhất thời đã chịu ràng buộc, nói không khó chịu là giả, nhưng lại là chính mình mở miệng để người ta quản tiền, chẳng lẽ còn có thể quay lại như xưa?

"Được rồi, em ở chợ phía tây chờ anh."

Trương Phóng Viễn lấy lại tinh thần, gật đầu đồng ý. Anh có thể tìm được chỗ Hứa Hòa đang bán đồ ăn.

Hiện nay hai vợ chồng đều bán hàng riêng, cũng khá hài hòa.

"Vừa nãy đánh xe ngựa kia là xe của lái xe hay là của chồng câụ?”

Hứa Hòa gánh đồ ăn đến chỗ thường bán trước, một phụ nữ đến sớm liền cười ha hả hỏi.

"Là chồng tôi." Hứa Hòa không giấu diếm.

"Cũng tốt thật, còn đưa cậu đến đây."

Hứa Hòa cười cười, người chủ quán chào hỏi như còn muốn nói gì nữa, nhưng lại suy nghĩ rồi thôi. Hứa Hòa cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không truy vấn.

Vừa bày hàng ra, đã có khách đến mua đồ ăn. Một rổ mộc nhĩ tươi mới lập tức thu hút các bà nội trợ trong thành. Nấm ít khi được bán, gặp được là không dễ, huống chi là nấm mới mọc sau cơn mưa. Mang về xào với thịt, rất giòn và ngon.

Biết là bán chạy, Hứa Hòa cũng tăng giá lên một chút. Món sơn trân này không thể so với thịt heo đắt tiền. Người mua chọn hai thanh về nhà làm món mới lạ, đó là mua ít, nhưng người mua nhiều, không đến nửa canh giờ rổ đã thấy đáy.

Hơn ba cân mộc nhĩ, hai mươi văn một cân, bán được hơn sáu mươi văn.

Lại có người đến muốn mua, cậu bèn bán rẻ một chút để bán hết số còn lại.

Hứa Hòa mỉm cười, đồ ăn hiếm trên thị trường quả nhiên bán chạy, đáng tiếc là giống như măng mùa đông, không thể liên tục bán được, nhưng cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.

Cậu nghĩ với số tiền này, lát nữa có thể đi mua vải cho Trương Phóng Viễn may quần áo.

Suy nghĩ chưa dứt, rổ của cậu đột nhiên bị người đá bay ra ngoài, mộc nhĩ còn lại rơi đầy đất.

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy hai người đàn ông đầu trâu mặt ngựa khoanh tay đứng trước quầy hàng của mình, miệng nhai gì đó và nhìn quanh.

Hứa Hòa chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã đá văng sọt của cậu, mấy bó rau mầm bên trong lăn ra ngoài, bị một chân dẫm lên, nghiền nát trên mặt đất.

"Ai cho phép ngươi ở đây bán hàng?"

Hứa Hòa tức giận, biến cố đột ngột khiến cậu trở tay không kịp, biết hai người này đến đây để gây chuyện, giọng điệu cũng không thể ôn tồn: "Đây là nơi ai cũng có thể bán hàng, sao tôi không thể bán?!"

"Người không lớn mà tính tình không nhỏ. Người khác có thể bán ở đây, nhưng mày thì không được." Người đàn ông duỗi tay, từng chữ một gằn giọng, chọc vào vai Hứa Hòa, vẻ mặt hung tợn.

"Bằng gì!"

Người đàn ông đá thêm một phát vào rổ, đầy vẻ hung dữ: "Ngoài nhìn không vừa mắt thì còn lý do gì nữa."

Bên cạnh thấy có người đến gây rối, không ai tiến lên can ngăn, đều là những người nông dân bình thường, không dám lên tiếng, ngược lại âm thầm thu dọn quầy hàng của mình.

Hứa Hòa đoán rằng mình đã chặn đường tài lộc của người khác, nên họ đến đây gây chuyện. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến tiểu ca nhi muốn tìm người đến đây bán hàng lúc trước.

Quả nhiên, tên thiếu niên đó bỗng nhiên ôm tay, vẻ mặt xem kịch vui từ trong quán đi ra, đánh giá Hứa Hòa từ trên xuống dưới: "Nha, hôm nay không bán được nhiều à? Chậc chậc, nhìn đồ ăn rơi đầy đất kìa, lát nữa phải tự quét đi, nếu không quan phủ quản lý phố xá nhìn thấy bẩn thỉu như vậy, sẽ đuổi đi những người không được phép bán hàng, đừng làm hại mọi người."

Hứa Hòa tim đập thình thịch, ở quê cũng từng bị người bắt nạt, nhưng chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng hỗn loạn như ở thành này. Người trong nha môn vừa đến, cậu liền cáo trạng: "Có người vô cớ gây rối!"

"Nha, còn muốn đi cáo chúng ta à? Bọn tao chưa thu thập mày cho ra trò!"

Hai tên đàn ông cười cợt, định tiến lên túm lấy Hứa Hòa.

Hứa Hòa không ngờ trong thành lại đáng sợ như vậy, theo bản năng muốn chạy trốn, quay người lại va vào một người đàn ông chắc như tường.

Trương Phóng Viễn xoa nhẹ ngực: "Đau không?"

Anh vươn tay đỡ lấy eo Hứa Hòa, ôm chặt lấy cậu như bảo vệ con nít.

Hứa Hòa cũng không kịp nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi còn bình thường, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Trương Phóng Viễn, cậu lại cảm thấy ủy khuất vô cùng, ngước mắt nhìn người đàn ông với vẻ đáng thương, đôi mắt đỏ hoe không kiềm được.

Trương Phóng Viễn nhìn thấy mà lòng như bị ai đấm vào, lập tức chửi ầm lên: "Ai mẹ nó không có mắt dám bắt nạt vợ tao!"

Hai tên đàn ông thấy người đến, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt muốn trốn ra sau, suýt nữa giẫm phải tên nhóc gây chuyện.

"Làm gì vậy, ba chúng ta còn đánh không lại hai thằng này à? Cẩu ca, anh không phải nói sẽ làm chủ cho em sao!"

Tên đàn ông không quan tâm đến tên nhóc, hất tay đẩy hắn sang một bên, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Trương... Trương ca..."

"Trương ca cái gì? Đá vợ tao ngã sấp mặt, bây giờ còn dám gọi tao là anh? Mày bị bệnh à!"

Trương Phóng Viễn thu lại nụ cười, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, hai tên đàn ông sợ đến mềm cả chân: "Là... là, bọn em có bệnh."

"Hôm nay không cho trị liệu cho bọn mày thì uổng phí quen biết nhau!"

Trương Phóng Viễn đột nhiên túm lấy cổ áo một tên đàn ông, rồi lại túm lấy tên còn lại, kéo cả hai vào ngõ nhỏ. Hứa Hòa đuổi theo hai bước, nhưng bị Trương Phóng Viễn đuổi ra. Ngay sau đó, tiếng đấm đá và tiếng kêu rên vang lên từ trong ngõ nhỏ.

Tên nhóc vênh váo tự đắc ban nãy giờ đã tái mặt, mọi người trong quán đều nín thở. Lúc trước khi mọi chuyện xảy ra, không ai dám lên tiếng, giờ nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, ai cũng như chim cút rúc vào quán của mình.

Khoảng mười lăm phút sau, hai tên đàn ông mặt mũi bầm dập, ôm ngực ôm đầu chạy ra, liên tục xin lỗi Hứa Hòa: "Xin lỗi tẩu tử, xin lỗi xin lỗi. Chúng em thật sự có mắt không thấy Thái Sơn, về sau tẩu cứ việc ở đây bán hàng."

Hứa Hòa thấy thái độ của hai người thay đổi nhanh chóng, cúi đầu xuống, nghiêng đầu nhìn Trương Phóng Viễn cầu cứu.

"Cút!"

Trương Phóng Viễn quát lên, hai tên đàn ông như được đại xá, vội vàng kéo tên nhóc gây chuyện chạy đi mất dép.