Chương 39 chương 39

Mới về nhà chưa được nửa canh giờ, bên ngoài đã vang lên tiếng sấm báo hiệu mùa xuân.

Hứa Hòa từ nhà bếp đi ra, gió xuân đã bắt đầu thổi, phì phò thổi phồng ống tay áo rộng thùng thình. Cậu vội vã thu dọn gà vịt vào chuồng, rồi ôm một ôm củi đốt lửa đi xuống bếp.

Thời tiết có chút thất thường, trời không mưa nhưng lại khiến người dân trong thôn sốt ruột. Vào mùa xuân, hoa màu trong đất cần nước mưa để sinh trưởng. Nếu trận mưa này đến, hoa màu sẽ không thể phát triển tốt.

Tháng trước, cậu cùng Trương Phóng Viễn cùng nhau gieo mạ, nhưng vì không có nước mưa nên mạ không mọc được chắc chắn. Hứa Hòa luôn lo lắng, không dám đi cấy lúa. Cậu dự định ngày mai sẽ gánh phân chuồng đi tưới, nhưng đêm nay trời mưa kịp thời, lại tiết kiệm được phân chuồng.

Ngày mai dậy sớm, cậu sẽ đi cấy mạ. Chờ thêm một hai tháng nữa, đến mùa hạ là có thể ăn rau nhà trồng. Hơn nữa, cậu còn có thể làm thêm một số thức ăn để Trương Phóng Viễn mang đi ăn.

Gió thổi trên mặt mát mẻ, mang theo hơi mưa lất phất.

Hứa Hòa đi vào phòng tắm rửa, tắm rửa xong không đợi Trương Phóng Viễn, anh đã đi sang nhà hàng xóm họ Trần. Không biết anh có đi uống rượu với Trần Tứ hay không. Ngày mưa thích hợp nhất để ngủ ngon, cậu sớm súc miệng rồi lên giường ngủ.

Gần đây rau dại bán khá chạy, cậu cũng có một số khách quen. Tính toán tiền nong, đợt bán rau này cậu kiếm lời được hơn trăm văn. Tuy không bằng Trương Phóng Viễn mở quán bán thịt heo kiếm được nhiều, nhưng cậu xưa nay vẫn quan niệm rằng muỗi đốt cũng là thịt, tích tiểu thành đại.

Cậu dự định rảnh rỗi sẽ cắt hai bộ quần áo mùa hè cho Trương Phóng Viễn. Sau cơn mưa, thời tiết sẽ nóng lên, đàn ông vóc dáng cao lớn, thường ngày đổ mồ hôi rất nhiều. Nếu không mặc mỏng manh một chút, e là sẽ bị nổi rôm sảy.

Nằm trên giường suy nghĩ, mãi đến nửa ngày sau Trương Phóng Viễn mới từ nhà họ Trần trở về, cậu đã gần ngủ rồi.

"Trần Tứ làm mai, định rồi, là con trai út nhà họ Lâm đầu thôn chúng ta." Trương Phóng Viễn về nhà cởi khăn lau tóc ướt, bên ngoài mưa đã tạnh, anh ngồi bên bàn trong phòng, nói với Hứa Hòa: "Gần đây trong thôn chúng ta có nhiều chuyện vui. Việc của Phí gia không thành, lại có thể đi nhà họ Trần ăn cỗ."

Hứa Hòa không ngờ lại là chuyện tốt như vậy. Nói đến Trần Tứ, trước đây còn từng thương nhớ chị hai của cậu. Khi chuyện hôn nhân được truyền ra, nghe Trương Phóng Viễn nhắc qua, nói Trần Tứ rất buồn bã, nhưng cũng suy nghĩ cẩn thận, liền cẩn thận nói một mối hôn nhân tốt đẹp.

"Trần gia muốn mua thịt heo của chúng ta, chúng ta mới mua con lợn này, đầu vào có thể bán được một phần tư." Trần gia không hào phóng như Trương Phóng Viễn, chủ yếu là anh cả của Trần Tứ mới cưới vợ chưa lâu, trong nhà thực sự không có khả năng chi tiêu mạnh tay.

Hứa Hòa cũng rất vui mừng, tuy bán cho bà con xóm giềng không kiếm được nhiều tiền như bán lẻ trong thành, nhưng có thể bán một lần hết số lượng lớn như vậy cũng là chuyện tốt.

"Đến lúc đó chúng ta sẽ đến nhà họ Trần giúp đỡ, trước đây Trần nương tử cũng đã bỏ ra không ít công sức."

"Được." Cho dù không nói là xóm giềng nên qua giúp đỡ, thì dựa vào quan hệ họ hàng của Hứa gia, cũng nên qua.

Trương Phóng Viễn đi tắm rồi trở về, nằm xuống ổ chăn đều được Hứa Hòa ngủ ấm áp, bên ngoài gió rít lên, mưa tạnh trời quả nhiên có chút lạnh.

Anh thuận thế ôm Hứa Hòa vào lòng, sau đó còn chiếm chỗ ngủ ấm áp của người ta, bản thân lập tức cảm thấy ấm áp.

Hứa Hòa lạnh run rẩy trong chăn, mơ màng sắp ngủ, cảm giác tức tưởi ban nãy đã tan biến.

Bên ngoài gió mưa ầm ầm, tiếng sấm mùa xuân vang động. Hứa Hòa dựa vào ngực Trương Phóng Viễn, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ và đều đặn của trái tim anh. Nằm bên cạnh người này, Hứa Hòa cảm thấy an tâm như có chỗ dựa vững chắc, ngay cả khi phòng có sập cũng không sợ hãi.

Hứa Hòa học theo dáng vẻ thường ngày của Trương Phóng Viễn, nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực anh. Có lẽ vì hôm nay trời lạnh, nên người thường ngủ với vai trần sáng nay đã mặc đồ ngủ kín đáo.

Hứa Hòa bỗng nhớ ra, từ lần đó trở đi, Trương Phóng Viễn đã gần nửa tháng không nhắc đến chuyện đó nữa.

Cậu mím môi, không biết người này nghĩ gì trong lòng, nhưng hôm kia khi cậu đi giặt quần áo ở bờ sông, bị một đám phụ nữ và phu lang kéo đi, nghe họ nói những lời tục tĩu, khiến mặt cậu đỏ bừng tai nóng.

Có một phu lang lớn tuổi còn cười hỏi cậu, Trương Phóng Viễn lợi hại hay không, đại ý là muốn biết chuyện chăn gối.

Hứa Hòa lòng đầy nghi hoặc, nhưng vì đông người nên không tiện mở miệng, chỉ sợ bị mọi người chê cười. Nhìn những người con dâu và phu lang nói chuyện vui vẻ, không giống như cậu ngây thơ khờ dại, Hứa Hòa càng thêm hoang mang.

Nghĩ rằng hôm nay đã không thể ngủ được, Hứa Hòa lấy hết can đảm, vén áo Trương Phóng Viễn: "Bên ngoài ồn ào thế này, ngủ được sao?"

"Cũng ổn.”

Trương Phóng Viễn mở mắt, cằm cọ vào đỉnh đầu Hứa Hòa.

"Hay là... Chúng ta thử lại đi." Mọi người đều nói vui vẻ, không lý nào chỉ mình cậu khổ sở, nói không chừng lâu rồi thành quen đâu?

Trương Phóng Viễn giật mình, không tin vào tai mình.

Mấy ngày nay, anh luôn im lặng, tuy rằng đã đi tìm An Tam Nhi để đòi bí phương, nhưng rốt cuộc thất bại hai lần, lòng anh còn sợ hãi, không có mặt mũi để đề cập chuyện này với Hứa Hòa nữa. Anh chỉ mong Hứa Hòa có thể mở lời, không ngờ thật sự chờ được.

Cảm động trào dâng, Trương Phóng Viễn nhất thời không biết nói gì.

Hứa Hòa thấy anh im lặng, mặt nóng lên, thẹn thùng khẽ lay cánh tay anh.

"Được!"

Trương Phóng Viễn bỗng đứng dậy, xuống giường. Hứa Hòa thấy anh lục tung ngăn tủ, thầm nghĩ không lẽ anh lại muốn lấy quyển sách kia ra. Lần trước quyển sách bị vứt trong phòng, sáng nay cậu mới nhặt được.

"Có phải tìm quyển sách kia không?" Hứa Hòa định nói, thì thấy Trương Phóng Viễn cầm một cái chai.

Trương Phóng Viễn nói: "Lần này chắc chắn sẽ hiệu quả."

Hứa Hòa nghe anh thề son sắt, nhịn không được cười khẽ, thật ra trước kia cũng không phải không được. Cậu nghe những phu lang kia nói, đại ý là muốn thử cái mới.

"Anh lấy thứ này ở đâu?"

Trương Phóng Viễn muốn dùng phương pháp An Tam Nhi đã nói, cảm thấy còn ngượng ngùng hơn trước, anh cởi chăn đắp lên Hứa Hòa, rồi bắt đầu sử dụng thứ đồ kia.

Bản thân anh đã ngượng ngùng, Hứa Hòa đối mặt với những điều mới mẻ này càng ngượng ngùng hơn, đành phải mở miệng nói gì đó để xoa dịu bầu không khí.

"Anh lấy trong hoa lâu." Trương Phóng Viễn không giấu Hứa Hòa, nói trước kia anh từng làm việc ở đó.

Hứa Hòa cảm thấy lạnh toát, lạnh hơn cả gió mưa táp vào mặt, đỏ mặt nói: "Đã từng thường xuyên ra vào nơi đó, sao còn..." mới lạ như vậy.

Tính đến nay hai người mới ở với nhau một tháng, Hứa Hòa nói một nửa, Trương Phóng Viễn có đôi khi đã có thể đoán ra một nửa còn lại.

“Anh trước kia chỉ thành thật làm việc, không giống đàn ông tầm thường đi nháo những việc đó.” Anh nói chính là nói thật, đã từng tuổi trẻ sung sức, cũng từng có những rung động, nhưng đối với việc ngày ngày chìm đắm trong ngực nữ tử ca nhi, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, đương nhiên là có những ham muốn khó cưỡng.

Chỉ tiếc còn không có phóng túng, một năm trong lâu nâng ra mấy ca bệnh hoa liễu, liên tiếp liên lụy những người tốt này, còn có tìm đến tận cửa để thảo luận cách chữa trị, anh bận rộn lo liệu, lại nhìn thảm trạng những người nam nữ đó, liền nghỉ việc trong lâu.

Hứa Hòa đem đầu chôn ở cổ Trương Phóng Viễn, có lẽ người khác sẽ cảm thấy anh đang nói dối, nhưng cậu biết là thật sự.

“Em nếu cảm thấy không khỏe liền nói cho anh.” Trương Phóng Viễn hít vào một hơi, tuy tên đã trên dây, nhưng càng bận tâm cảm nhận của Hứa Hòa, rốt cuộc không phải ai cũng có thể cho anh vô số lần cơ hội: “Chúng ta từ từ đến.”

Hứa Hòa thấp giọng ừ một tiếng.

Ngày thứ hai mưa đã tạnh, mái hiên còn đang nhỏ giọt nước, sân nhà khắp nơi đều là dấu vết của trận mưa vừa qua.

Câu cửa miệng nói, quá tam ba bận.

Trương Phóng Viễn hơi rũ mắt, nhìn người nằm ở khuỷu tay mình ngủ đã không biết bao lâu, chỉ nghĩ đợi người tỉnh lại trước tiên liền thấy anh.

Cũng không uổng phí anh một phen chờ đợi, Hứa Hòa duỗi thẳng chân mở mắt ra, lập tức liền thấy mình đang bị nhìn, cậu có chút mất tự nhiên nhẹ nhàng xoay người, vai lưng gầy gò đối với người.

Trương Phóng Viễn duỗi tay ôm lấy Hứa Hòa, không đem người bẻ lại đây, có chút vội vàng hỏi: “Hôm qua còn tốt chứ?”

Hứa Hòa nhìn người này buổi sáng liền đợi cậu tỉnh hỏi câu này sao, có chút bất đắc dĩ, tốt xấu chẳng lẽ trong lòng anh không biết?

“Hử?”

Trương Phóng Viễn lâu không thấy người trả lời, lắc lắc Hứa Hòa.

“Được.”

“Thật sự?” Trương Phóng Viễn nghe vậy tâm hoa nở rộ, nhất thời giống như diều mọc thêm đuôi, lại muốn nghe có chút dễ nghe, ương ngạnh nói: “Nhưng đừng ủy khuất chính mình, em nói tỉ mỉ với anh.”

Nói tỉ mỉ cái gì, Hứa Hòa đỏ tới mang tai, chỉ nói: “Bao lâu rồi, còn muốn ngủ tiếp một lát.”

Trương Phóng Viễn nhìn bên ngoài trời, đã bắt đầu hửng sáng, ngày mưa vốn là không sáng nhanh bằng trời nắng sớm, giờ này có thể thấy rõ ràng trời đã không còn sớm.

Nhưng mà mặt trời lên cao thì như thế nào, Hứa Hòa nói cậu thoải mái, anh lấy lòng vén góc chăn cho Hứa Hòa: “Em cứ việc ngủ, anh dậy đi hâm nóng cơm.”

Hứa Hòa nghe vậy, nghĩ thầm đây là chuyện gì, muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng động tác của Trương Phóng Viễn lại rất nhanh, không cho hắn kịp trở tay. Chỉ thấy cánh vai trần thoáng qua, Trương Phóng Viễn đã khoác thêm áo ngoài: "Nghỉ ngơi đi, ngoan, xong anh gọi em."

Cậu cũng không tranh giành muốn đi nấu cơm, nhìn người ra khỏi phòng ngủ, cậu liền lùi về trong chăn, eo có điểm ê ẩm, lại bất giác nhức nhối.

Nghĩ đến là những thứ đó phát huy tác dụng, cũng không biết là tốn bao nhiêu tiền bạc mua về. Nếu sau này như vậy, cũng thật sự không cần chịu tội.

Cậu dường như cũng học được một ít trong lời phụ nhân phu lang, lúc trước Trương Phóng Viễn bị nhục, lần này lại biểu hiện không tệ, liên tục quấn lấy cậu muốn được khen ngợi, chính là chuyện này cậu thực sự không biết nên mở lời khen như thế nào, nên chọn lựa nói.

Trương Phóng Viễn được khen, tin tưởng cực kỳ, liền không giống lúc trước né tránh nghẹn khuất, liên tiếp mấy ngày quấn lấy Hứa Hòa.

Tuy nói là ngày ngày như thế không khỏi làm Hứa Hòa có chút ăn không tiêu, nhưng may là đã có chút kinh nghiệm, không còn thảm không nỡ nhìn như lúc mới bắt đầu, cũng miễn cưỡng đáp ứng.

Hai người như muốn bù đắp cho nửa tháng tân hôn không sung túc kia, tình cảm và các phương diện đều càng thêm thân mật, cho đến khi ngày ngày đều phải dùng bình thứ ba mới có thể giải quyết, hai người mới ý thức được cần phải tiết chế.