Chương 41

Trong thành khác với thôn quê, đủ loại người tụ tập, đủ thành phần tốt xấu đều có. Lũ lưu manh côn đồ ở đây hung hãn hơn so với những tên côn đồ ở thôn quê nhiều, chủ yếu là vì ở thôn quê, mọi người đều có quen biết, ngẩng đầu lên là gặp họ hàng, cúi đầu xuống là gặp người thân, đời đời kiếp kiếp sinh sống ở đây, nên dù sao cũng có người nể nang.

Những kẻ này vào thành thì không còn biết đến ai, chỉ biết ức hϊếp người khác.

Hai người mua đồ xong chuẩn bị về thôn, Trương Phóng Viễn thấy Hứa Hòa vẫn còn thất thần, bèn nói chuyện phiếm để an ủi cậu.

"Có vẻ như họ đều rất sợ anh." Hứa Hòa đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Trước kia anh cũng như vậy sao?"

"Trước kia anh cũng hay gây gổ, nhưng chưa bao giờ ức hϊếp người dân thường, chỉ là dẫn người đi đòi nợ hoặc trấn giữ lâu, để phòng người khác đến khıêυ khí©h gây chuyện." Bản thân anh vốn dĩ lực lưỡng, có thể áp đảo người khác, lại từ nhỏ đã là đệ tử võ thuật, ra tay tàn nhẫn hơn người bình thường: "Những tên lưu manh đó biết anh nên ít nhiều sẽ nể mặt anh."

Hứa Hòa thầm nghĩ, bọn họ nể mặt anh sao, rõ ràng là sợ anh đánh. Nhìn hai người hôm nay trên trán cổ sưng to, không biết bị đánh bao nhiêu lần, tuy đây không phải lần đầu tiên Hứa Hòa biết Trương Phóng Viễn đánh người, lần trước bắt được kẻ trộm, cũng chỉ xước da tróc vảy, hiển nhiên là đã hạ thủ lưu tình, sáng nay thấy anh đối phó với hai tên lưu manh, mới thực sự thấy rõ bản lĩnh.

"Đừng sợ, hôm nay anh chỉ vì tức giận mới đánh hai tên nhóc đó." Buổi sáng ra cửa, vợ mới dặn dò anh cẩn thận mang theo nấm mèo, lại bị hai người đó đạp rơi xuống đất, anh làm sao không tức giận: "Anh tuyệt đối không đánh người vô cớ."

Anh vươn tay ôm lấy vai Hứa Hòa, vỗ vỗ mái tóc mềm mại của cậu.

"Em biết."

Hôm nay Hứa Hòa hơi hoảng hồn, trên xe ngựa lắc lư, cậu thở dài, Trương Phóng Viễn ôm lấy cậu, cậu cũng thuận thế dựa vào người anh.

Trương Phóng Viễn trong lòng vừa vui mừng vừa đau lòng cho vợ, nghĩ đến khi về nhà sẽ lại đánh hai tên nhóc đó một trận.

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, tối nay chúng ta phải đến nhà họ Trần phụ giúp làm việc, em trước tiên nghỉ ngơi một chút."

Hứa Hòa trợn tròn mắt: "Em không suy nghĩ nhiều, chỉ là hai người đó còn chưa bồi thường tiền đã bị anh đuổi đi rồi."

"Yên tâm, ngày khác bọn họ sẽ tự tìm đến trả tiền, nào có chuyện dễ dàng như vậy cho bọn họ. Tiểu ca nhi đó sau này chắc chắn không dám đến nói chuyện với em nữa, chồng của cậu ta sẽ quản lý cậu ta."

Hứa Hòa nghe vậy cũng không nói gì nữa, lại nói: "Vậy tiền anh thu lại đi." Cho là phí tiền.

"Được."

Hai người trở về thôn, nhà họ Trần đã có một số người đến giúp đỡ, đầu nhà họ Trương vang lên tiếng náo nhiệt.

Trương Phóng Viễn sau khi dỡ đồ của mình xuống sân nhà, liền đem đồ mua cho nhà họ Trần kéo qua, lập tức mấy người đàn ông nhà họ Trần liền nhanh chóng đến đem đồ dọn xuống.

Hứa Hòa cũng đi theo hỗ trợ, nhìn mọi người đều có việc làm, nhưng lại không biết mình nên làm gì, đang nghĩ đến việc đi hỗ trợ xây bếp, Trần Tứ đi ra nói: "Hòa ca nhi, em biết cắt rau không? Vừa rồi dì Hồ cắt, lại có người nhà đến nói con trai phát sốt, nên phải về nhà."

"Biết ạ."

"Được rồi, vậy phiền em nhá."

Trương Phóng Viễn dọn dẹp đồ đạc trong nhà ra, nhìn Hứa Hòa đang ở hiên nhà nhặt rau, anh bước đến vỗ nhẹ vào eo cậu từ phía sau, rồi vén tay áo lên cho cậu: "Chờ lát nữa anh muốn cùng Trần Tứ đi trong thôn mượn cái bàn dọn lại đây."

"Ừ."

Đám phụ nữ ở bên kia bàn hái rau lột tỏi lẩm bẩm, ý bảo mọi người nhìn.

"Nhìn giống vợ chồng son."

"Không ngờ Trương Phóng Viễn đối xử với người trong nhà còn khá tốt."

"Kia có thể không tốt? Nói thế nào cũng là phí sức chiếm được tức phụ."

Hứa Hòa ở một đầu ván cửa hình chữ nhật ngồi xuống trước bàn, dọn thớt liền bắt đầu xắt rau thái thịt. Một tảng thịt lớn, có thịt mỡ, thịt nạc thái mỏng để xào rau, thịt gà băm để hầm canh. Mọi người thấy Trương Phóng Viễn đi rồi liền không nói về người ta nữa, người trong thôn đều là làm trò trước mặt người, không nói chuyện dài dòng, dù sao cũng là chuyện náo nhiệt, ở nhà khác nếu là cãi vã lên thì khó coi.

Vì thế lại nói đến chuyện khác trong thôn, nhà ai có con sắp đầy tháng, nhà ai có người già sắp qua đời vân vân, Hứa Hòa không thích tham gia nói chuyện này nọ, nhưng cũng sẽ ở bên cạnh nghe cho vui, cảm giác đi giúp đỡ người khác thành thân hoặc là một mình uống rượu còn thú vị hơn cả chính mình thành thân.

"Nghe Trần nương tử nói lúc này mời chính là đầu bếp ở thôn bên cạnh, nấu ăn ngon lắm."

"Tôi lại thấy lần trước Trương Phóng Viễn mời đầu bếp kia cũng còn được."

"Tiệc rượu Phí gia mọi người đi ăn không?"

"Ăn."

Phụ nữ và tiểu ca nhi nhỏ giọng nói:

"Bàn về số lượng món ăn thực ra không ít, nhưng đồ ăn lại không phong phú lắm, một bàn mười hai món. Ra tám món ăn đều không thấy đủ, còn cố ý chia thành mười hai món, ta đi giúp đỡ lúc thu dọn bàn, mỗi bàn nước canh cũng không còn tí nào. Cơm cũng không đủ ăn, mọi người nghẹn cũng ngượng ngùng nói thêm gì."

"Hazzz, đã muốn làm cho đẹp, lại tiếc tiền thì sao có thể được."

"Bằng không như nhà họ Lý, dùng nửa con lợn, ra mười hai món, mỗi người một chén lớn. Hoặc là như nhà này, họ chỉ ra tám món, nhưng ít ra cũng đủ. Nhiều nhà đều như thế này, cũng không có ai chê cười."

Hứa Hòa là người nhà mẹ đẻ của Hứa Thiều Xuân, ngày thành thân là ở nhà mình ăn cơm chiêu đãi, không có đi đến nhà trai, cũng không hiểu được tiệc rượu nhà trai là như thế nào. Nói đến chị hai của cậu cũng đã thành thân được một thời gian, từ khi cô thành thân, tuy là cùng một thôn, nhưng cậu đi sớm về trễ, quả thực không gặp được mấy lần. Hôm nay Trần gia có việc, cũng không thấy mẹ cậu đến đây giúp đỡ, mẹ cậu là người thích ăn tiệc nhất trong thôn, trước đây đều sẽ đi sớm, bản thân có rất nhiều chuyện có thể tán gẫu khoe khoang, đương nhiên rất thích đi. Sáng nay đoán là trong nhà chỉ còn lại có hai vợ chồng, Hứa Trường Nhân lại bị thương, thật sự là đi không được lại đây, nghĩ đến muốn ngày mai lại qua đây.

Cũng không trách người trong thôn đều muốn sinh con trai, thứ nhất là nối dõi tông đường, mà đến lúc tiểu ca nhi và con gái đều lấy chồng, hai vợ chồng già cũng là tịch mịch.

Đầu giờ chiều, Trần gia bày hai bàn cơm, Hứa Hòa ăn cơm xong phụ dọn dẹp chén bát. Hôm nay đàn ông đều không đi uống rượu, nửa ngày không rời khỏi bàn, ngày mai còn phải dậy sớm phụ giúp việc nhà. Hai vợ chồng về nhà cũng chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi.

Rửa mặt xong, Trương Phóng Viễn nghĩ dù sao ngày mai cũng không cần đi trong thành buôn bán, bình thường cũng có thể lui tới thăm hỏi sau, bèn lấy cớ muốn làm chuyện khác.

Hứa Hòa dựa vào ngực anh, cảm nhận cơ thể người sau lưng đang nóng lên, vội vàng dịch sang một bên.

Trương Phóng Viễn mặt dày dán lên: "Còn sớm."

"Cái kia đã không còn." Hứa Hòa khẽ liếc nhìn Trương Phóng Viễn: "Anh đã quên?"

Mày Trương Phóng Viễn cau lại, sao anh lại quên chuyện này được, trách không được hôm nay về nhà cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng Hứa Hòa kiểm kê đồ đạc cẩn thận, lại nói không thiếu. Rõ ràng lúc trước dùng xong đã nói sẽ đi mua, tức phụ của anh trí nhớ tốt vậy, hôm nay cố ý không nhắc nhở anh.

Cái tên tiểu ca nhi này!

"Này?" Hứa Hòa vô tội lại tiếc nuối giật giật lông mày, dịch dịch góc chăn: "Ngủ đi. Ngày mai không phải anh còn muốn cùng anh Trần Tứ đi đón dâu sao?"

Trương Phóng Viễn thấy bộ dạng giận dỗi của cậu càng ngứa ngáy, rõ ràng là đang biết anh không có đồ vật sẽ không làm bậy, anh lại vén áo mảnh khảnh ở eo của cậu, chen chân vào đè nặng người: "Nếu không chúng ta thử không có xem đi. Anh thấy lúc trước đã thực tốt, tất nhiên sẽ không giống lần đầu."

Hứa Hòa cảm thấy khó thở quen thuộc, vội vàng giang hai tay đẩy Trương Phóng Viễn đang ngửi ngửi như chó trên người mình, muốn đẩy tảng đá này ra nhưng không đẩy được, cậu nóng nảy tức bực: "A Viễn!"

"Giận à?"

Hứa Hòa nhấp chặt môi, hai hàng lông mày nhô lên như hai ngọn núi nhỏ.

Trương Phóng Viễn vội vàng từ trên người cậu xuống: "Anh chỉ đùa em thôi."

Hứa Hòa cũng không phản ứng với anh, tự mình xoay người đưa lưng về phía anh, nhắm mắt giả vờ muốn ngủ. Trương Phóng Viễn sợ cậu như vậy, vốn dĩ lời nói đã không nhiều, nếu giận dỗi thì y như người câm, càng không nói lời nào. Anh lấy lòng kéo kéo góc áo Hứa Hòa: "Thật sự, anh chỉ đùa giỡn với em thôi."

Thấy người vẫn không đáp lời, anh lại nói: "Em như thế nào biết anh gọi là A Viễn? Khi cha mẹ anh còn sống, họ gọi anh như vậy."

Hứa Hòa sau một lúc lâu mới nói: "Nghe Hiểu Mậu gọi."

"Úc, đúng vậy." Trương Phóng Viễn dựa thế ôm người trở về: "Về sau em cũng gọi anh như vậy đi. Nghe nhiều thân thiết hơn."

Hứa Hòa chưa kịp suy nghĩ, lúc này lại dựa vào người Trương Phóng Viễn, không còn phản ứng gì nữa. Nhưng Trương Phóng Viễn lại mất ngủ rất lâu, nhìn chằm chằm Hứa Hòa một hồi lâu, cuối cùng đá chăn trên người xuống dưới giường.

Hôm sau, hai vợ chồng sau khi dậy rửa mặt liền đến Trần gia ăn sáng. Buổi sáng bận rộn nhất, phải chuẩn bị cơm nước sớm, giờ đón dâu được định sớm, lúc đó người đến dự tiệc sau khi ăn uống xong sẽ bắt đầu một loạt yến hội, thời gian khá gấp rút.

Hứa Hòa uống cháo, thấy mẹ mình hôm nay quả nhiên đến, cậu chào hỏi một tiếng. Khoảng giờ Thìn, chị hai và mẹ chồng của cô ấy cũng đến, hai người nhìn rất hài hòa.

Hứa Thiều Xuân mặt mày hồng hào, gặp người là chào hỏi, lại càng xinh đẹp hơn so với trước khi xuất giá vài phần. Kỳ thật dung mạo vẫn là như vậy, nhưng sau khi kết hôn đã cởi bỏ sự ngây thơ của cô nương, thêm vài phần ý nhị của người phụ nữ, ngược lại càng thu hút sự chú ý của đàn ông.

Hứa Hòa so với chị hai cậu xuất giá sớm hơn, nên đương nhiên hiểu rõ vì sao cô ấy lại như vậy. Nghĩ đến chuyện sinh hoạt vợ chồng sau này sẽ dễ chịu hơn, chắc bởi vì chị trước khi xuất giá đã được Lưu Hương Lan giáo dục kỹ càng về chuyện ấy.

Trước đây, Hứa Hòa cũng bán đồ ăn trong thành, tình cờ nghe được mấy người phụ nữ nói chuyện mới hiểu ra rằng trước khi xuất giá, mẹ thường sẽ dạy con về những chuyện ấy.

Đáng tiếc là Lưu Hương Lan không nói gì, cậu cũng lơ là không quan tâm đến chuyện này, mọi người đều nghĩ rằng sau khi thành thân sẽ tự mình khám phá, nào ngờ lại có chuyện "tiểu táo".

Tuy nhiên, Hứa Hòa cũng không để trong lòng, dù sao hiện tại cũng không có gì đáng ngại.

Hứa Hòa chào hỏi Hứa Thiều Xuân một tiếng rồi tiếp tục bận rộn với việc của mình. Hứa Thiều Xuân ở bên ngoài rất cần mẫn, vừa rửa rau vừa rửa chén, mọi người đều khen ngợi Phí nương tử đã chọn được một người con dâu tốt.

Phí mẫu cười cười, được khen đương nhiên rất cao hứng, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng. Con trai bà trước khi đi học đã dặn dò cẩn thận rằng trong nhà không thể quá mức khoe khoang, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Bà tuy kiêu ngạo, nhưng cũng không dám liên lụy đến công danh, danh tiếng của con trai.

Gần đến trưa, Hứa Hòa bưng thức ăn đã cắt và sắp xếp xong vào bếp, thấy Trần gia tụ tập ở một chỗ, mặt mày cau có không biết đang nói chuyện gì.

“Cơm trưa chỉ có ba mâm, ai làm cũng được. Cái cần quan tâm chính là tiệc buổi tối, không có đầu bếp thì làm sao được!”

“Bây giờ đi mời người đến cũng đã muộn, không chắc có thể mời được hay không, lại không nói trước, người ta không quen biết với chúng ta, ai lại muốn tùy tiện đến.”

“Thôi thôi, cứ chuẩn bị cái gì có thể. Tìm một người nấu ăn ngon trong thôn tạm chấp nhận cũng được, đây cũng là không còn biện pháp nào.”

“Vậy tìm ai?”

Mấy người nhìn thấy Hứa Hòa đi vào, mắt sáng lên, Trần nương tử tiến lên kéo Hứa Hòa: “Hòa ca nhi, dì nhớ chị cháu biết nấu ăn, lần trước nhà cháu mổ heo không phải do chị cháu lo liệu sao. Vừa nãy thấy người tới, mời cô ấy tới giúp một chút được không?”

Hứa Hòa lúng túng ôm rổ thức ăn: “Này, này còn phải đi hỏi ý kiến của chị hai cháu.”