Chương 37 chương 37

Thổi đèn, hai người lại nếm thử một chút.

Có kinh nghiệm lần trước, lại nhìn sách hướng dẫn, Trương Phóng Viễn tự tin tràn đầy, bắt tay vào làm, dự đoán lần này hẳn là không thành vấn đề.

Tuy nhiên, thật đúng là cao thủ cũng có lúc gặp sai lầm, quả nhiên là lời nói trên sách chỉ là lý thuyết suông.

Đồ sách minh họa tuy không tồi, xem qua rất nhanh, nhưng lại không có chú thích, chỉ nhìn vào tư thế da thịt tay chân, căn bản không học được gì, kết quả là Hứa Hòa lại bị hành hạ thảm hại hơn.

“Có phải còn đau hay không?”

Hứa Hòa cắn răng, đôi mắt đỏ bừng: “Không!”

“…”

Trương Phóng Viễn lại kiềm chế, tuy rằng anh cũng không chịu nổi, nhưng nghe tiếng nức nở của Hứa Hòa, làm anh đau lòng không thôi, đành phải dừng lại.

Hứa Hòa thiếu chút nữa nghĩ quẩn.

Hai người ý thức thanh tỉnh, không hề buồn ngủ, ngược lại càng làm cho tình cảnh thêm xấu hổ.

Lại sau một lúc lâu, Hứa Hòa thấp giọng hỏi một câu:

“Có phải do em làm không tốt mới như vậy hay không?”

Trương Phóng Viễn nằm thẳng ở một bên thở phì phò, nghe vậy nói: “Làm sao có thể.”

“Là do không xem kỹ sao?”

“…”

“Chắc chắn là tên bán sách lừa anh, không liên quan đến cái này, ngày mai anh đi đòi hắn.”

“Thật vậy chăng?”

“Tất nhiên.”

Hứa Hòa trầm mặc thật lâu, cậu nằm thẳng, ngón tay ấn vào đệm giường: “Hiện tại muốn ngủ sao? Vẫn là…” thử lại?

Trương Phóng Viễn cảm thấy có lỗi với Hứa Hòa: “Ngủ đi.”

“Anh có phải đang tức giận hay không?”

“A? Anh tức giận cái gì?”

Hứa Hòa khó có thể mở miệng, nhưng sự mập mờ trong bóng tối lại cho cậu dũng khí: “Vậy sao anh… sao không ôm em ngủ?”

Trước đây không quen, sau này cảm giác được vòng tay ôm trong ngực khiến cậu vô cùng an toàn, ban đêm ngủ không còn co ro trong chăn, cũng không còn cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, cậu cho rằng chỉ khi Trương Phóng Viễn vui vẻ mới có thể ôm cậu ngủ như vậy.

Lúc trước, đều phải tự mình ngủ, chẳng phải là vì tức giận sao.

Trương Phóng Viễn giật mình, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, không hề như đang mơ màng, vội vàng dịch thân mình như chó săn, một lần nữa ôm Hứa Hòa mảnh khảnh vào lòng ngực, hai người cùng nhịp thở dài, như vậy hai người vừa mới xa cách lại trở nên thân mật.

“Anh sợ vừa rồi làm em không thoải mái, không vui khi anh dựa gần như vậy.”

“Không có.” Cậu thích được anh ôm.

Trương Phóng Viễn nghe vậy liền cọ đầu vào cổ Hứa Hòa.

Hai người buông bỏ khúc mắc trong lòng, ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau:

Trương Phóng Viễn ngủ quên, tỉnh dậy thấy bên cạnh ổ chăn lạnh ngắt, vội vàng bò dậy.

Hứa Hòa đã nấu xong bữa sáng, chén đũa được sắp xếp gọn gàng trên mâm. Khi Trương Phóng Viễn bước ra, Hứa Hòa lên tiếng: "Ăn cơm đi."

Trương Phóng Viễn thấy cháo gạo kê và bánh bao trắng mịn, ngạc nhiên hỏi: "Bánh bao ngon thế này từ đâu ra?"

Hứa Hòa xoa tay, nở nụ cười: "Sáng nay em làm."

Trương Phóng Viễn định vớt bánh bao, nhưng bị Hứa Hòa chặn lại: "Mau đi rửa mặt, nước đã chuẩn bị sẵn."

"Ừ."

Bánh bao được làm từ thịt heo khô băm nhuyễn xào với hành lá, vỏ bánh mềm mại. Khi cắn một miếng, vị béo ngậy của thịt quyện với hương thơm của hành lá, ngon hơn nhiều so với bánh bao nhân thịt tươi bán trong thành.

Bánh bao nhà làm thường cho nhiều nhân, không giống như tiệm bánh trong thành, nhân chỉ bé bằng đầu ngón tay. Tuy nhiên, nhà nông cũng không thể cho quá nhiều nhân, nhưng Hứa Hòa cố ý làm cho Trương Phóng Viễn, nên nhân bánh đầy đặn hơn bình thường.

Trương Phóng Viễn ăn ba cái bánh bao và một chén cháo. Hứa Hòa chậm rãi thưởng thức bánh bao, thỉnh thoảng liếc nhìn người đối diện để xem anh có hợp khẩu vị hay không.

Được ăn sáng ngay sau khi thức dậy là một cảm giác tuyệt vời, nhưng Trương Phóng Viễn vẫn nói: "Sao em không gọi anh dậy? Sau này đừng làm thế nữa. Làm bánh bao cũng tốn thời gian, em dậy sớm thế làm gì?"

Hứa Hòa nghĩ rằng sắp tới anh sẽ đi kiếm tiền, nên để anh ngủ thêm một chút. Dù sao cũng chỉ là nấu bữa sáng và cho ngựa ăn, những việc này đối với cậu rất nhẹ nhàng.

"Không sao đâu."

Trương Phóng Viễn thở dài, lại gắp hai cái bánh bao cho Hứa Hòa: "Ăn đi."

Sau đó, anh quay vào phòng ngủ, một lát sau lại ôm một cái rương ra, đặt trước mặt Hứa Hòa.

"Tiền trong nhà đều ở đây, sau này em giữ."

Hứa Hòa nghe vậy vội buông bánh bao xuống. Tiền trong rương rõ ràng là mới, không phải tiền mừng cưới trước đây. Cậu nhìn sơ qua, thấy có cả bạc vụn và tiền đồng, đây là toàn bộ gia sản của Trương Phóng Viễn.

Gia đình Hứa Hòa không có gì đặc biệt, nhưng điều khiến cậu cảm thấy tốt là Hứa Trường Nhân đưa phần lớn tiền cho Lưu Hương Lan quản lý. Việc Lưu Hương Lan nắm giữ tiền bạc không có lợi gì cho cậu, nhưng nó thể hiện sự hòa thuận giữa hai vợ chồng.

Bác Tư của Trương Phóng Viễn từng trêu ghẹo cậu, bảo cậu quản Trương Phóng Viễn. Cậu biết họ chỉ nói đùa, Trương Phóng Viễn là một người đàn ông trưởng thành và rất mạnh mẽ, làm sao có thể để một tiểu ca nhi như cậu quản lý.

Nhưng giờ đây, Trương Phóng Viễn lại mang toàn bộ tiền bạc trong nhà ra trước mặt cậu, muốn cậu giữ. Trong lòng cậu vừa vui sướиɠ vừa có chút bất an.

"Anh làm buôn bán, anh cầm tiền đi mua cho tiện."

"Cũng tiện, nhưng tiêu tiền cũng dễ dàng hơn." Trương Phóng Viễn cười nói: "Em không phải nói muốn tích tiền mua cửa hàng sao? Nếu tiền cứ ở trong tay anh, không biết đến bao giờ mới mua được."

Hứa Hòa có chút động lòng. Gia đình này không có cha mẹ, không có con cái, hiện tại chỉ có hai người họ, cậu vẫn muốn quản lý tiền bạc, không vì lý do gì khác, chỉ muốn lo cho cuộc sống gia đình tốt hơn.

Nhưng... Cậu mới đến đây vài ngày, mà Trương Phóng Viễn đã giao toàn bộ tài sản cho cậu.

"Cầm đi. Sau này em muốn mua gì, sắm sửa gì trong nhà, cứ lấy tiền đi mua, không cần phải xin anh."

Trương Phóng Viễn biết cảm giác khó chịu khi phải ngửa tay xin tiền. Các gia đình bình thường không phải do người phụ nữ hoặc tiểu ca nhi quản lý tiền bạc, số tiền mà họ có thể tự do chi tiêu chủ yếu là tiền sính lễ và của hồi môn. Anh biết bằng vào tính cách Hứa gia, trong tay cậu không có khả năng có tiền.

Đó là người thân cận, há mồm đòi tiền, gặp người tính tình không tốt, còn phải xem sắc mặt. Anh da mặt dày, cùng vợ mình đòi tiền cũng dễ mở miệng, nhưng Hứa Hòa dù sao cũng là gả tới, tóm lại không phải lớn lên ở Trương gia, tính cách nhút nhát, tất nhiên là sẽ không dễ mở miệng giống anh.

Khuyên bảo một hồi, Hứa Hòa do dự đáp lời, rồi xuống bếp: "Vậy anh dùng tiền thì đi lấy ngay."

Trương Phóng Viễn lúc này mới vừa lòng gật đầu.

"Hôm nay anh về sớm, đến lúc đó anh mang một đuôi cá về ăn, cũng đừng chuẩn bị món gì khác. Nhà ta muốn ăn thịt mỗi ngày. Nhớ nhé."

Hai người ăn sáng xong, Trương Phóng Viễn chuẩn bị đi vào thành. Anh nhận hộp cơm Hứa Hòa chuẩn bị cho mình: "Em cũng đừng làm nhiều việc trong nhà."

"Vâng." Hứa Hòa nghĩ cá rẻ hơn thịt, cũng không ngăn Trương Phóng Viễn: "Vậy tối nay dùng rau dại nấu canh cá."

Nhìn theo chiếc xe ngựa dần khuất trong ánh sáng ban mai, Hứa Hòa khẽ nhếch môi, rồi quay về phòng. Còn dư lại bảy tám cái bánh bao, định mang sang nhà Hiểu Mậu để biếu.

Cậu lại nhìn chiếc rương đựng tiền tượng trưng cho quyền lực tài chính trong nhà. Ngồi xuống, sắp xếp lại rương tiền lộn xộn, vài đồng bạc vụn và hơn một nghìn đồng tiền. Tổng cộng không nhiều lắm, thậm chí còn ít hơn tiền lễ hỏi khi cưới cậu, nhưng cũng vượt qua mong muốn của mình.

Trương Phóng Viễn tiêu tiền như nước chảy, vậy mà sau khi mua sắm và đón dâu vẫn còn dư lại nhiều tiền như vậy, chứng tỏ anh thực sự có tài kiếm tiền.

Cậu cẩn thận cất tiền lại phòng ngủ. Hiện tại hai người mới cưới cũng không có gì phải chi tiêu nhiều, chỉ cần tiết kiệm tiền, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Lòng đầy vui vẻ, Hứa Hòa chuẩn bị đi đào rau dại để mang sang nhà Trương Thế Thành. Hiểu Mậu nghe vậy cũng muốn đi cùng, nghĩ có thêm người cũng vui, Hứa Hòa đồng ý. Hai người, một người đeo gùi, một người cầm rổ, lên đường.

"Chị dâu, lâu rồi em muốn sang chơi với chị, nhưng bố mẹ không cho em đến.”

Hứa Hòa nghe vậy cau mày: "Sao vậy?"

"Mẹ bảo chị dâu và anh A Viễn mới cưới, bảo em đừng sang quấy rầy."

Hứa Hòa mím môi, ánh mắt dịu dàng: "Không sao đâu, nếu chị không lên thành bán đồ ăn, em cứ sang chơi với chị."

"Tuyệt vời!" Trương Hiểu Mậu vui mừng nhảy cẫng lên, chiếc rổ trên cánh tay cũng lắc lư theo, khiến Hứa Hòa cảm thấy mình như được trẻ lại.

Tâm trạng Hứa Hòa cũng theo sự vui vẻ của đứa trẻ mà trở nên nhẹ nhàng.

Lần trước Hứa Hòa cùng Trương Phóng Viễn lên núi gần như hái sạch rau dại, hôm nay cậu quyết định đi sườn núi khác. Hôm qua, măng non cậu mang lên thành bán khá được giá, nghĩ hôm nay có thể hái thêm.

"Hòa ca nhi!"

Tiếng gọi vang lên từ phía sau, Hứa Hòa quay đầu lại: "Mẹ?"

Lưu Hương Lan chạy đến thở hổn hển, mắng mỏ: "Mới lấy chồng đã không biết trên biết dưới! Thấy mẹ già lom khom làm việc mà không chào hỏi lấy một tiếng."

"Con không nhìn thấy."

"Ai biết là con không nhìn thấy thật hay giả vờ không nhìn thấy!"

Hứa Hòa lười đôi co với Lưu Hương Lan, chỉ hỏi: "Có việc gì?"

Lưu Hương Lan đứng thẳng người: "Chuyện hôn nhân của chị hai con và Phí gia đã được định ra, vào ngày mùng tám tháng tư!"

Đã hạ tuần tháng 3, Hứa Hòa tính toán: " Vậy cũng chỉ còn ít ngày nữa."

Lưu Hương Lan không hề có ý cầu cạnh người khác: "Con cũng biết thời gian trôi nhanh! Mọi người trong nhà đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới và của hồi môn cho chị hai con. Con nếu rảnh thì về nhà phụ giúp, cắt cỏ, chăn vịt. Tháng tư sắp đến rồi, hai thửa ruộng còn chưa cấy mạ, đến lúc đó e là không kịp ươm giống. Hai nhà cách nhau không xa, con chân tay nhanh nhẹn, đi làm việc cũng không vất vả gì."

Hứa Hòa thấy tóc Lưu Hương Lan hơi rối bời, trước đây khi ở nhà, bà luôn chải chuốt tóc tai gọn gàng, nhưng bây giờ trông bà có vẻ vội vàng: "Nếu con rảnh thì con sẽ về nhà phụ giúp, nhưng hiện tại nhà con cũng bận."

"Con bận cái gì! Đừng tưởng là ta không biết, ruộng đất nhà Trương Phóng Viễn đều do bác tư của hắn lo liệu, người ta bận rộn không hết việc còn phải thuê người làm. Mới nghe nói hôm qua con cùng Trương Phóng Viễn đi bán rau dại trong thành, có thời gian đi bán rau dại mà không có thời gian về nhà phụ giúp! Cha con còn nằm trên giường bệnh, con đừng quên lúc trước cha lấy tiền cho con mua sắm đồ cưới, đồ vong ân bội nghĩa!"

"Mẹ, con chưa nghe ai nói kiếm tiền là chuyện nhàn rỗi." Hứa Hòa lạnh lùng nói: "Chuyện này không chỉ có chị hai xuất giá mới xảy ra, nhà chồng con cũng vậy! Đều gả đi rồi, còn trông cậy vào con về nhà mẹ đẻ cắt cỏ, chăn gia súc, vậy dứt khoát đem gia súc nhận về Trương gia nuôi. Chẳng lẽ tay chân chị hai bị chặt đứt, không làm được việc nhà?”

Lưu Hương Lan bị Hứa Hòa phản ứng gay gắt khiến cho tức giận: "Con nhãi ranh này, có đồ tể chống lưng nên kiêu căng! Bây giờ đã biết lười biếng, sau khi con xuất giá mà không chịu khó làm việc, đến lúc đó Trương gia không nề hà bỏ rơi con mới là lạ, đến lúc đó hắn mặc kệ con thì đừng về nhà khóc."

"Đường tẩu, chúng ta đi thôi." Hiểu Mậu thấy Lưu Hương Lan giương nanh múa vuốt, không nói lý lẽ, cậu ấy không muốn chào hỏi trưởng bối, kéo Hứa Hòa đi: "Chờ lát nữa mặt trời mọc lên sẽ không đào được thức ăn."

"Liên quan gì đến cậu!"

Lưu Hương Lan thấy tiểu ca nhi giúp Hứa Hòa nói chuyện, liền há mồm mắng Trương Hiểu Mậu một câu.

"Bây giờ chị dâu là người nhà Trương gia, bà lại mắng chị ấy, anh A Viễn trở về tôi sẽ nói cho anh ấy biết bà khi dễ chị ấy!"

"Chị dâu, chúng ta đi nhanh!"

Trương Hiểu Mậu tính trẻ con, kéo tay Hứa Hòa chạy đi, Hứa Hòa bị bước chân của cậu kéo theo, cũng chạy theo. Lưu Hương Lan thấy Hứa Hòa không lớn không nhỏ thật sự chạy đi rồi, một bụng tức giận không thể giải tỏa, bực tức dậm chân tại chỗ, chửi ầm lên.