Chương 36

“Em đi mua luôn, rau bán dư lại liền đặt ở bên cạnh sạp, nếu là có người mua, bán rẻ đi. Nếu là có người tới mua thịt, đưa chút cũng được.”

“Được.”

Trương Phóng Viễn nhìn người đi xa mới thu hồi ánh mắt, anh rao hàng một lúc, trong thành đã đến giờ trưa nên cũng ít khách. Người nhà đưa cơm cho đồ tể sớm đã cầm theo hộp đồ ăn hướng về khu bán thịt, không ít đồ tể đều bắt đầu ăn cơm.

Chợ bán gia cầm ở cách chỗ này khá xa, Trương Phóng Viễn thấy Hứa Hòa một lúc nữa cũng sẽ không trở về, liền lấy hai suất cơm trưa, mang đến quán ăn quen thuộc nhờ đầu bếp hâm nóng một chút. Anh vừa bước chân đi, người đã hướng về phía chợ phía đông.

"Trương ca! Em đã lâu không thấy anh ~ sáng nay đến đây là tìm em à?"

Trương Phóng Viễn vừa bước từ cửa sau Vân Lương Các ra, sau lưng vang lên giọng nói ngọt ngào nũng nịu của một nữ tử ăn mặc diễm mạt, lả lơi như rắn nước. Anh không thèm liếc mắt nhìn, một tay đẩy nữ tử đang áp sát lại: "An Tam Nhi đâu?"

Nữ tử bị đẩy ra chỉ hờn dỗi một tiếng, như đã quen với sự thô lỗ của Trương Phóng Viễn, lại cất giọng ngọt ngào: "An Tam Nhi, Trương ca tìm!"

Nghe tiếng gọi, một nam tử thấp bé vội vàng đi ra, vẻ mặt lấm lét, bước vào lại run lên bần bật.

“Trương ca, từ lúc anh không làm ở chỗ này, em đã không thể gặp anh. Không biết thăng chức ở nơi nào, hôm nay tìm tiểu nhân là có gì an bài?”

Trương Phóng Viễn kéo người sang một bên, thật ra anh hối cải làm người mới nên không định đến tửu lâu như này nữa, nhưng gặp khó khăn trong cuộc sống, không thể không cúi đầu.

"Cậu trước kia hay lén lút bán đồ ở cầu vượt lấy một ít cho tôi."

"A?"

Trương Phóng Viễn đánh vào đầu nam tử: "A cái gì a, mau đi."

"Vâng vâng vâng." An Tam Nhi ôm đầu, không dám cãi lời Trương Phóng Viễn, vội vàng cởϊ áσ choàng, bỗng nhiên mở rộng áo ngoài, bên trong có ba hàng trên ba hàng dưới, khâu vá không dưới mười cái túi áo, bên trong nhét đầy đủ các loại sách vở: "Trương ca muốn cái nào?"

Trương Phóng Viễn nhìn lướt qua, hơi xấu hổ sờ sờ chóp mũi, duỗi tay lấy một quyển có bìa rất hấp dẫn.

"Cái này dùng tốt không?"

"Rất tốt, bán chạy nhất ở cầu vượt chính là quyển này. Cửu Nương kia còn nhờ tiểu nhân lấy một quyển."

Trương Phóng Viễn nghe vậy hừ cũng không hừ, trực tiếp ném vào lòng An Tam Nhi, Cửu Nương cũng xem thì còn ai chưa xem được?

"Có sách về tiểu ca nhi không?"

An Tam Nhi không biết mình nói sai chỗ nào, lúng túng ôm lấy quyển sách bị ném lại: "Trương ca nên nói trước chứ."

"Cái này cực tốt, chỉ còn lại hai quyển." An Tam Nhi cười mỉa mai, giọng điệu thấp: "Đều là tranh vẽ, bán chạy nhất!"

Trương Phóng Viễn liếc mắt nhìn, tai nóng lên, anh vội vàng nhét quyển sách vào tay áo, lại móc tiền đưa cho An Tam Nhi: "Cầm lấy đi."

"Anh thích thì cầm đi, đưa tiền làm gì!"

An Tam Nhi quen với khí thế hung hăng của Trương Phóng Viễn khi quản lý trong lâu, bỗng nhiên gặp người có thái độ tốt như vậy, thụ sủng nhược kinh, tiền như phỏng tay muốn trả lại.

"Cho cậu thì cầm lấy, nhiều lời vô nghĩa thế làm gì. Đi đi!"

Nói xong Trương Phóng Viễn không màng đến vẻ mặt mơ hồ của An Tam Nhi, bước nhanh ra khỏi Vân Lương Các.

“Trương ca hôm nay có chút kỳ quặc.”

Nhàn rỗi dựa vào lan can trên lầu, một nữ tử xinh đẹp nhìn Trương ca xùy một tiếng lắc đầu: “Hắn có lúc nào không kỳ quặc? Tốt xấu gì tôi cũng là hoa khôi Vân Lương Các, nam nhân nào không say mê theo đuổi, chỉ có hắn như trốn ôn thần. Nhìn có vẻ cường tráng, tám phần là không được.”

“Cửu Nương, lời này cô cũng chỉ dám nói sau lưng Trương ca thôi.”

Nữ tử khinh thường: “Còn không cút đi bán đồ chơi của cậu đi.”

Khi Hứa Hòa ôm hai cặp gà con và hai cặp vịt con trở lại quầy thịt, Trương Phóng Viễn không ở quầy, cậu đặt những con vật nhỏ xuống, ném cho chúng một ít lá rau, những con vật nhỏ có thức ăn liền không quấn quýt lấy cậu nữa, cậu do dự không biết có nên đi tìm Trương Phóng Viễn hay không, thì người đã xách theo hộp đồ ăn trở về.

“Mua đồ ăn đã về rồi à?”

Trương Phóng Viễn liếc nhìn, hai con gà trống, hai con gà mái, vịt cũng vậy, tiểu ca nhi biết chọn, phối hợp cũng khá đẹp.

“Sao chỉ mua ít vậy, có thể mua nhiều hơn một chút.”

Hứa Hòa nói: “Mua nhiều không lời, đợi gà vịt lớn lên đẻ trứng rồi tự ấp.”

“Vậy thì tốn nhiều việc.”

Hứa Hòa nói: “Đến lúc đó em lo liệu, không để anh tốn công.”

Hai người mở hộp đồ ăn, hương vị thịt xào thơm lừng khiến những con vật nhỏ bên cạnh liên tục quay đầu lại, đồ ăn tuy không ngon như lúc mới ra nồi, nhưng lúc này đang đói bụng, hương vị lại càng hấp dẫn.

“Anh đi hâm nóng đồ ăn, ngay cả đầu bếp nhà hàng còn nói em nấu ăn ngon, hay là chúng ta mở một quán cơm nhỉ?”

Hứa Hòa vẫn có chút tự tin vào tay nghề của mình, chỉ là người nhà họ Hứa hầu như không khen ngợi cậu, Lưu Hương Lan chỉ khích lệ tay nghề của cậu vài câu, chỉ là sau đó Hứa Thiều Xuân không vui, nên không nói nữa.

“Được thôi, vậy ngày thường anh đừng tiêu tiền hoang phí, tiết kiệm tiền sớm một chút, chúng ta mở một cửa hàng bán cơm.”

Trương Phóng Viễn nhét đầy miệng cơm, cười nhìn Hứa Hòa, không nói gì.

Buổi chiều buôn bán không tốt lắm, chỉ bán được một ít thịt, chủ yếu là dựa vào lượng khách buổi sáng. Cả buổi chiều chỉ có ba khách, Hứa Hòa dùng quạt hương bồ vội vàng xua đuổi ruồi muỗi, mùi tanh của thịt trong thành phố rất nồng nặc, nhất là vào mùa hè.

Hứa Hòa nhìn những miếng thịt treo, không khỏi có chút lo lắng, sản phẩm địa phương còn khá dễ bán, Trương Phóng Viễn cũng nói sau này nếu Uông Cửu đưa hàng tới thì vẫn sẽ thu mua, chỉ là khi mua thịt lợn vẫn nên chọn loại béo tốt. Thực ra thịt nạc cũng không nhất thiết là không bán được, đôi khi thịt nạc lại bán chạy hơn, đôi khi lại là thịt mỡ bán chạy hơn, chuyện kinh doanh vốn dĩ không phải là việc gì ổn định.

“Thịt lợn hôm nay không bán được miếng nào, ngày mai có lẽ phải bán rẻ một chút, nếu không sợ bị hỏng.”

Trương Phóng Viễn lại không lo lắng như Hứa Hòa: “Anh bảo em chọn nhiều thịt một chút, để dành cũng không dễ bán.”

Hứa Hòa không trả lời lời anh.

Vào buổi tối, thực sự không có gì để làm, nghĩ đến những con vật nhỏ trong l*иg sắt luôn ị phân, nên mang về nhà sớm để ổn định chỗ ở mới tốt hơn, hai vợ chồng dứt khoát thu dọn quầy hàng và trở về làng.

Về nhà, những con vật nhỏ được thả vào sân xong, vui vẻ chạy vòng quanh sân, Trương Phóng Viễn rải một ít vỏ ngô và trấu trong sân, gà vịt liền chạy đến vùi vào đống thức ăn.

Hứa Hòa khi quyết định nuôi gia cầm đã dùng tre đan rào chắn, rất dễ dàng để nhốt gà vịt, thời tiết gần đây khá đẹp, không mưa, để chúng ngủ trong sân sau cũng không sao. Cậu nghĩ ngày mai rảnh rỗi sẽ dùng gỗ làm chuồng gà, đến lúc đó sẽ không cần lo lắng về trời mưa gió.

“Không cần em làm, việc này anh tuy là tay mơ nhưng cũng có thể làm được.” Trương Phóng Viễn từ trong phòng chứa đồ lấy ra cái búa, trong sân có mấy khúc gỗ mục, dùng để làm chuồng gà rất thích hợp.

Hứa Hòa liếc mắt nhìn, cậu vỗ vỗ tay vào yếm trước ngực, những việc này đúng là cần người đàn ông am hiểu việc nhà, chỉ có điều ở Hứa gia, khi cha cậu đi ra ngoài làm việc, chuồng gà chuồng lợn hỏng hóc cũng không thể đợi cha cậu về sửa, thời gian lâu rồi sẽ bị mắng, mỗi lần cha cậu sửa, cậu đều đi theo phụ giúp, dần dần, chính cậu cũng biết làm, không cần phiền đến cha.

“Em đây nấu cơm.”

Buổi tối không có cơm nguội để ăn, còn phải vo gạo nấu cơm, cậu múc nhiều một chén gạo, tối nay ăn, sáng mai còn có thể thừa, để dành cho Trương Phóng Viễn mang theo hộp cơm.

Buổi trưa mới ăn thịt, cậu nấu cơm chiều đơn giản, trộn một đĩa rau dưa còn thừa, lại xào một chén cải trắng tìm được trong tủ, bữa cơm chiều cũng coi như tạm ổn.

Nghe tiếng loảng xoảng trong bếp, Hứa Hòa quay đầu lại, nhìn thoáng qua, thấy trên bếp treo hai miếng thịt khô hun khói, cậu dùng ghế đẩu kê chân, gỡ xuống thịt khô, cắt ba khoanh thịt ba chỉ dày khoảng ngón tay, ngâm vào nước vo gạo.

Đến khi Hứa Hòa nấu xong cơm, Trương Phóng Viễn đã cắt ván gỗ làm chuồng gà xong xuôi, chỉ cần ghép lại với nhau, rồi làm mái là hoàn thành.

“Ăn cơm đi.”

Trương Phóng Viễn đã sớm ngửi thấy mùi thơm của cải trắng xào, nhưng anh không làm xong việc, không vội vàng chạy vào, đến khi Hứa Hòa gọi mới háo hức đi.

“Rửa tay!”

Trương Phóng Viễn lại hậm hực đi rửa tay.

Buổi tối không có thịt, Trương Phóng Viễn vẫn ăn hai chén đầy, Hứa Hòa trộn rau dưa làm món ăn kèm, hành gừng tỏi ớt băm nhỏ, thêm chút nước tương, rau dưa giòn giòn, mềm mềm, mang theo vị cay đắng nhẹ, rất thích hợp để ăn trong thời tiết nóng nực.

“Ngày mai em không đi cùng anh vào chợ trong thành.”

“Vì sao?!” Trương Phóng Viễn nghe vậy, đũa gắp thức ăn khựng lại.

Hứa Hòa nói: “Hai người trông quầy không cần thiết, ngày mai em lên núi tìm loại rau dại mới, ngày kia lại cùng anh đi chợ trong thành.”

Trương Phóng Viễn nghe vậy mới không làm ầm ĩ: “Được rồi.”

Hai người ăn cơm xong, Trương Phóng Viễn lại vội vàng đi làm chuồng gà, Hứa Hòa rửa chén thu dọn nhà bếp đun nước, làm xong việc đó, cậu liền đi giúp Trương Phóng Viễn làm chuồng gà, hai người dọn đồ ra sân, im lặng bận rộn.

Mãi đến giờ Tuất mới xong, Trương Phóng Viễn duỗi cánh tay, nhìn chuồng gà đã hoàn thành rất hài lòng, ngày mai Hứa Hòa sửa sang cũng không tốn nhiều công sức, anh đứng dậy nhéo nhẹ tai Hứa Hòa: “Rửa mặt ngủ đi.”

Anh ghé sát lại, nhỏ giọng nói vào tai Hứa Hòa một câu, tai Hứa Hòa nóng lên, cả người cứng đờ đứng dậy.

…… Trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm.

Cậu im lặng đi tắm rửa, hôm nay cũng không nói muốn giặt quần áo, sớm lên giường nằm, chờ Trương Phóng Viễn tắm xong rồi vào.

Trương Phóng Viễn trở về phòng vẫn mặc nguyên cái quần xà lỏn. Trong ánh mắt của Hứa Hòa, anh không vội vàng lên giường mà lại ngồi xổm xuống trước tủ, cầm một vật gì đó. Khi đến gần, Hứa Hòa mới nhìn rõ đó là quyển sách.

"Anh tự tìm mua."

Trương Phóng Viễn dựa vào mép giường, nhìn tiểu ca nhi ngoan ngoãn nằm trên giường. Anh vươn tay vòng qua vai Hứa Hòa, kéo cậu dựa vào ngực mình. Hai người họ có thể cùng nhau nhìn quyển sách.

Hứa Hòa không biết anh muốn làm gì, còn tưởng rằng trước đây anh nói muốn dạy mình biết chữ là thật. Khi quyển sách được mở ra, mặt cậu nhất thời đỏ bừng từ tai đến tận cổ.

Chính mình đã làm chuyện đó, khiến cậu không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người. Nay nhìn vào bức tranh sống động trên giấy, miêu tả hai người họ thổi đèn và làm những chuyện như vậy, sự kí©h thí©ɧ được phóng đại vô hạn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Anh... Anh đều nhìn?"

Trương Phóng Viễn cụp mắt xuống, thấy tai Hứa Hòa đỏ bừng, bỗng nhiên tay anh cứng đờ, khiến cả anh cũng có chút ngượng ngùng: "Không."

"Ừ. Nhớ..."

Hai người lật từng trang sách, tâm trí rối bời, mặt đỏ tai hồng. Trương Phóng Viễn nóng đến mức không thể nhịn được, ném quyển sách xuống.