Chương 2
“Kiệt thiếu gia, cười lên nào!”
Đèn flash lóe lên, Hứa Kiệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, có không ít người đang vây xung quanh cậu, mọi người ai nấy đều cầm ly rượu nói cười, người chụp ảnh cho cậu lúc này đi tới, giơ máy ảnh tới trước mắt cậu.
“Kiệt thiếu gia, cậu xem ảnh tôi vừa chụp này, chờ ảnh chụp ra thì nhờ đại minh tinh Sở Hành ký tên cho cậu.”
“Được ký tên cho Kiệt thiếu gia, tôi cầu còn chẳng được.”
Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp đầy quyến rũ, Hứa Kiệt vô thức quay đầu nhìn, liền thấy Sở Hành cầm ly rượu hướng cậu cười, một bên má lúm như ẩn như hiện.
“Sở Hành..” Hứa Kiệt ngơ ngác nhìn người trước mặt, trong lòng không khỏi hoảng hốt, thẳng đến khi có một bàn tay quơ quơ trước mặt mới sực tỉnh.
“Kiệt thiếu gia, cậu làm sao vậy?” Sở Hành cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vài tia lo lắng.
“Tôi có hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy đi nghỉ đi! Có lẽ tại ly rượu cậu uống ban nãy, nếu lát nữa Hứa tiên sinh có hỏi thì tôi sẽ bảo với ngài cậu đã đi nghỉ.” Sở Hành gật đầu, vươn tay vỗ vai Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt né sang một bên, vô thức tránh khỏi sự động chạm của Sở Hành, không phải vì cậu không thích bị người khác động chạm, mà là năm năm bị Hứa Quan Hạo nhốt đã sớm hình thành thói quen, sở dĩ Hứa Quan Hạo sa thải hết người làm trong nhà, cũng là bởi người không thích có ai động chạm cậu. Có đôi khi quản gia tới đưa cơm, không cẩn thận chạm vào cánh tay cậu, Hứa Quan Hạo thấy vậy liền sa sầm mặt, tâm trạng vui vẻ cũng trở thành cáu giận.
Sở Hành ngẩn người, cười trừ buông tay xuống. Hứa Kiệt hướng Sở Hành gật đầu rồi rời khỏi phòng khách, đi tới một căn phòng gần đấy.
Đến khách phòng, việc đầu tiên Hứa Kiệt làm là tới chỗ để gương trong phòng, nhìn thấy gương mặt non nớt của mình trong gương, cậu không khỏi hốt hoảng.
Lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiện thị ngày tháng năm, cậu lại càng cả kinh. Đây là năm năm trước, là sinh nhật tuổi mười lăm của cậu, chính buổi tối này cậu kéo bạn mình rời khỏi Hứa gia, rồi sau đó bị Hứa Quan Hạo đem về nhốt tròn năm năm.
Từng dòng suy nghĩ hiện lên, tim Hứa Kiệt đập mỗi lúc một nhanh, trong chốc lát cả người đẫm mồ hôi lạnh, cậu còn nhớ khi ấy linh hồn mình dần tiêu tán, cậu còn thấy Hứa Quan Hạo buông mi mắt, thế nhưng vì sao chỉ trong chốc lát, cậu lại có mặt ở đây, lại cùng Sở Hành chụp ảnh.
Sở Hành vốn là ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí lúc bấy giờ, không chỉ có tướng mạo khôi ngô mà ứng xử cũng rất tốt, khi ấy cậu đặc biệt hâm mộ. Hứa Quan Hạo sau khi biết chuyện rất mất hứng, vừa nghe cậu nhắc tên Sở Hành liền trầm mặt, thế nhưng lần này, vì muốn làm lành với cậu mà người cố ý mời Sở Hành tới dự, cũng là muốn thấy cậu vui vẻ.
Từ phòng tắm đi ra, Hứa Kiệt ngồi xuống bên mép giường, ngẩn người nhìn căn phòng thật lâu. Cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa, không rõ vì sau mình lại ngược về quá khứ, nếu đã trở về, vì sao lại là thời điểm này, cách ngày cậu Hứa Quan Hạo nhốt ba ngày.
Nếu như vừa tự sát đã quay trở lại quá khứ, nhất định cậu sẽ lên kế hoạch thật tốt, tuyệt đối sẽ không để bản thân lại bị Hứa Quan Hạo giam cầm, sau đó sẽ trả thù người một chút. Thế nhưng hiện tại, linh hồn cậu thấy được một loạt hành động của Hứa Quan Hạo sau khi cậu chết, trong lòng chỉ đầy ắp những sương mù, cậu không rõ liệu mình còn hận Hứa Quan Hạo nữa hay không, dẫu cho hành vi nhốt cậu thật đáng hận, thế nhưng dáng vẻ của người khi cậu mới chết đi kia, tự đáy lòng cậu lại nảy sinh một chút thương cảm.
Hứa Kiệt còn đang ngồi trên giường suy nghĩ lung tung, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa: “Kiệt thiếu gia, tiểu thư Nghiêm Nhiễm đã tới.”
Chậm chạp đứng lên, Hứa Kiệt nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy, căn bản không có khả năng Hứa Quan Hạo mới cô ấy tới dự, cậu tuy rằng muốn Nghiêm Nhiễm tham gia tiệc sinh nhật, thế nhưng bản thân cũng rõ cô ấy tới chỉ khiến Hứa Quan Hạo càng thêm tức giận, thế nên cũng đành nhịn lại, không có mời Nghiêm Nhiễm.
Thế nhưng hôm đó Nghiêm Nhiễm đột nhiên tới dự, cậu lúc ấy cũng chẳng suy nghĩ nhiều, trong lòng ngập tràn vui vẻ, nghe quản gia thông báo liền vội đi thay quần áo, lúc tới phòng khách vừa hay thấy cảnh Hứa Quan Hạo làm điều xấu với Nghiêm Nhiễm, khỏi nói khi ấy cậu có bao nhiêu tức giận, liền vội chạy tới bảo vệ cô ấy, thiếu chút nữa động tay với Hứa Quan Hạo.
“Cháu biết rồi, lát nữa cháu sẽ xuống.” Cậu hướng về phía quản gia hô một tiếng, sau đó đi vào phòng tắm sửa sang y phục, rồi hít thật sâu mở cửa bước ra ngoài.
Năm năm bị nhốt, cậu tuyệt nhiên không biết một chút tin tức gì về Nghiêm Nhiễm, giờ nghĩ lại cũng có thể hiểu, Hứa Quan Hạo hẳn sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu, đã vô số lần cậu đoán xem Hứa Quan Hạo sẽ làm những gì, cũng vô số lần hỏi chuyện về cô ấy trước Hứa Quan Hạo, thế nhưng Hứa Quan Hạo cũng chẳng nói cho cậu biết. Đến năm thứ tư bị nhốt, người cho cậu xem một bức ảnh, là ảnh cưới của Nghiêm Nhiễm, thế nhưng ảnh vừa nhìn năm phút đã lại bị Hứa Quan Hạo tịch thu.
Đối với Nghiêm Nhiễm, cậu cũng không rõ bản tồn tại loại cảm xúc gì, ngày ấy cậu thích Nghiêm Nhiễm, rồi cũng như những đứa trẻ khác cùng cô ấy nói chuyện yêu đương, đến khi Hứa Quan Hạo biết chuyện liền bị ngăn cấm. Khi đó cậu nghĩ mình rất yêu Nghiêm Nhiễm nên mới kéo cô ấy rời khỏi Hứa gia, thậm chí còn chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với Hứa Quan Hạo, thế nhưng năm năm bị nhốt, không biết vì lý do gì, thi thoảng cậu cũng sẽ nhớ Nghiêm Nhiễm, nhưng lại cũng thấy bản thân mình lúc đó thật ngây thơ, có chút mờ mịt không rõ, vì cậu yêu Nghiêm Nhiễm nên mới đối địch với Hứa Quan Hạo, hay là vì đối địch với Hứa Quan Hạo mà yêu Nghiêm Nhiễm.
Nghiêm Nhiễm khoác trên người một thân y phục thuần tím, dáng vẻ khả ái trong veo, là bộ y phục mà cậu thích nhất, còn Hứa Quan Hạo, một thân âu phục chỉn chu, mái tóc tạo kiểu sao cho thật hợp với trang phục, từ xa có thể thấy rõ ánh mắt sắc bén của người.
Đi tới cầu thang, Hứa Kiệt nhận thấy sắc mặt Hứa Quan Hạo trầm xuống, tay nắm chặt ly rượu trong tay, dường như dùng lực rất lớn, cậu không khỏi lo lắng, Hứa Kiệt biết sắp tới sẽ xảy ra tình huống gì, vì vậy liền vội chạy xuống cầu thang.
Hứa Kiệt đi rất nhanh, thấy cảnh Nghiêm Nhiễm tiến đến trước mặt Hứa Quan Hạo, nhón chân nói với người một câu gì đó, còn chưa kịp nghĩ, Hứa Quan Hạo đã đẩy Nghiêm Nhiễm ra, ly rượu đỏ trong tay không khách khí hất xuống, lúc này tay người giơ lên tát cô một cái.
Tình huống như này từng xảy ra một lần, thế nhưng lần này nhìn lại, Hứa Kiệt vẫn không khỏi tức giận trong lòng. Lần trước cậu từ trong phòng đi ra, ở trên cầu thang trông thấy Hứa Quan Hạo dùng sức tát Nghiêm Nhiễm tới hai cái, khi này cậu xuống sớm hơn, đương ở thời điểm Hứa Quan Hạo giơ tay chuẩn bị tát Nghiêm Nhiễm lần thứ hai, liền tới nắm chặt cổ tay người.
Khí lực Hứa Quan Hạo rất lớn, thiếu chút nữa cậu giữ không nổi, phải dùng rất rất nhiều lực mới ngăn được Hứa Quan Hạo. Liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Nhiễm, chỉ thấy cô nàng một bên má sưng lên, trên mặt trên cổ vương đầy rượu đỏ, bộ dạng thê thảm vô cùng.
“Người làm cái gì vậy?” Lửa giận trong lòng bừng lên, Hứa Kiệt quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Quan Hạo mà lớn tiếng, bất quá nói xong, lại thấy Hứa Quan Hạo đang ngẩn người.
Sắc mặt người tái nhợt, ánh mắt dồn nén căm phẫn và thứ xúc cảm không rõ tên gọi, đôi môi người mím chặt, cả người thoạt trông tàn nhẫn mà lại.. bi thương.
Cậu buông cổ tay Hứa Quan Hạo xuống, ánh mắt đảo qua nhìn người một lượt. Lúc này Hứa Quan Hạo vẫn còn khỏe mạnh, cũng không suy yếu giống như cậu từng thấy, đôi môi không khô nứt mà còn sắc hồng nhuận, còn ánh mắt kia, tuy tràn bi thương phẫn nộ nhưng đều không phải tuyệt vọng và thương khổ. Giờ phút này cậu mới rõ ràng, mình đã thực sự trở về.
“A Kiệt.”
Thanh âm nghẹn ngào ấm ức của Nghiêm Nhiễm truyền tới, Hứa Kiệt khôi phục tinh thần, sau đó bình tĩnh cởϊ áσ khoác khoác lên người Nghiêm Nhiễm, rồi cậu đỡ cô ấy đi ra ngoài.
Đi đến cửa đại sảnh, Hứa Kiệt nhịn không được mà ngoái lại nhìn, thấy được Hứa Quan Hạo vẫn đang nhìn về phía mình, ngày ấy cậu còn không rõ ánh mắt của người, thế nhưng bị nhốt năm năm, cậu dần hiểu được, đó là ánh nhìn đầy chấp niệm, ẩn sâu trong đó, có tuyệt vọng và điên cuồng đang thét gào.
Dừng bước, Hứa Kiệt quay đầu cúi xuống nhìn Nghiêm Nhiễm: “Để mình nhờ người đưa cậu về.”
“A Kiệt…” Nghiêm Nghiễm kinh ngạc, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu.
Cậu nhìn quanh một lúc, rồi gọi một người làm đang đứng gần đó tới: “Anh gọi tài xế đưa Nghiêm tiểu thư trở về.”
Cậu buông vai Nghiêm Nhiễm, ý bảo cô ấy đi theo người làm kia, thấy đôi mắt ngấn lệ của cô ấy, cậu trầm mặc xoay người trở lại phòng khách.
Căn phòng vốn náo nhiệt đã sớm trở nên tĩnh lặng, mọi người ai nấy đều lặng yên, chỉ dám nhìn nhau rồi lại thận trọng nhìn Hứa Quan Hạo đang yên lặng đứng đó.
Trở lại phòng khách, Hứa Kiệt bắt gặp ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc đợi mong của Hứa Quan Hạo, cậu lặng lẽ nhìn người bước tới.
Bên ngực không rõ vì sao lại có chút khó chịu, Hứa Kiệt buông mắt đi tới trước mặt Hứa Quan Hạo.
“Tay người chảy máu rồi.” Trầm mặc thật lâu, Hứa Kiệt cất lời, rồi vươn tay kéo tay phải Hứa Quan Hạo lại.
“Tiểu Kiệt…” Giọng người run run, lại pha chút dè dặt.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Kiệt ngẩng lên nhìn Hứa Quan Hạo, thấy ánh mắt đầy những thâm tình đè nén, trong lòng dâng lên thứ xúc cảm mờ mịt không tên gọi.
Cuối cùng, khách khứa trong phòng đều bị quản gia tiễn về, cả phòng hỗn độn còn chưa được dọn, còn Hứa Kiệt thì về lại phòng mình, cầm thuốc giúp Hứa Quan Hạo lau miệng vết thương.