Chương 1: Lần gặp gỡ của định mệnh
Lần đầu tiên Hàn
Trình
Quang
nhìn thấy Hứa
Ngôn
Tâm
thì đã bị người kia hấp dẫn rồi , khuôn mặt xinh đẹp , cử chỉ thanh cao , tao nhã cùng cách với cách ăn mặc hợp thời trang , sành điệu .
Lúc ấy , Hứa
ngôn
tâm
ngồi một mình ở bàn ăn, ưu nhã cầm sao nĩa ăn bữa sáng, thỉnh thoảng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm , thu hút mọi ánh nhìn , dù nhìn thế nào cũng khiến người ta rung động .
đó là lần đầu tiên Hàn
trình
Quang
nhìn thấy Hứa
ngôn
tâm
, chỉ cần cái liếc nhìn lơ đãng cũng đủ khiến cho hắn khắc sâu con người kia vào lòng , không thể nào quên được .
Nhưng ngày
đó Hàn
Trình
quang
không được tiếp xúc với Hứa
ngôn
Tâm
ngồi nhà hàng cao cấp nhất, xa hoa nhất thành phố , mà Hàn
trình
Quang
chỉ là sinh viên nghèo còn một năm nữa mới tốt nghiệp đại học , không có đồ vest , Anh ngay cả tư cách bước vào nahf hàng cũng không có , bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh đứng bên ngoài nhà hàng nhìn người kia dùng cơm xong rời đi .
Hàn
trình
quang
nghĩ tớ việc anh sẽ nhìn thấy được người kia chỉ nhình thoáng qua thôi đã không còn cách nào khiến anh quên được , lại càng không nghĩ đến anh cùng với người kia sẽ có lần gặp mặt lần thứ hai, lần này gặp mà ah cũng không nghĩ tới .
đó là vào những năm đầu tiênn công tác sau khi Hàn
trình
Quang
tốt nghiệp , ngày đó anh tan tầm sớm , vì không phải tăng ca nên ngày đó anh tan tầm sớm ,vì không không phải tăng ca như mọi lần mà cảm thấy vui vẻ , ngâm nga vài câu , bước chân nhẹ nhàng trở lại căn nhà thuê . Anh không thể ngờ ngay lúc anh vừa mở của ra, đột nhiên từ góc khuất của tường nhảy ra một người , đoạt lấy tay cầm cửa , đến khi Hàn
Trình
Quangtrấn tĩnh lại thì thấy một người nhanh chóng chui vào nhà anh.
đứng ở ngoài cửa trợn mắt nhìn , hàn
Trình
Quang
nghi ngờ vừa rồi mình có phải hoa mắt hay không , chẳng lẽ bây giờ trộm cướp đã đạt tới cảnh giớ cao cường như thế , ung dung vọt vào nhà anh sao.
Dù khá bất ngờ , nhưmg Hàn
trình
Quang
vẫn không hoảng loạn, một chút ma xui quỷ khiến anh bước vào trong nhà.
"Cậu !!! " quay ngược ra cửa saukhi Hàn
Trình
Quang
nhìn người đang đứng trong phòng khách , anh kinh ngạc vô cùng không biết nói gì , vì người đứng chỗ kia là người mà anh đã
tâm
tâm
niệm niệm niệm
suốt hai năm trời.
"đây là nhà anh? " Người đứng trong phòng khách nhìn Hàn
Trình
Quang
, trong ánh mắt tràn ngập đề phàng cùng kinh hoảng, khiếm hắn vốn đang vui sướиɠ lập tức sững sờ.
Không phải vừa rồi cậu còn đoạt cửa từ tay anh chay vào sao?
"đương nhiên là nhà tôi " Hàn
Trình
Quang
khó hiểu nói, lúc này
tâm
tình vui sướиɠ khi trông thấy người mà anh ngày nhớ đêm mong đã dần tan đi thay vào đó là có chút nghi ngờ.
"Giúp tôi có người muốn đuổi gϊếŧ tôi , tôi có thể trốn ở đây vài ngày không ?"
Miệng hơi há to ,Hàn
Trình
Quang
nhìn người mang thần sắc đầy cảnh giác giọng điệu vô cùng kinh hoảng trước mắt này,sững người , vừa rồi cậu nghe nhầm đứng không:! đuổi gϊếŧ ? Cậu sống hai mươi năm , ngoài trừ trên ti vi ra thì trước giờ chưa từng nghe hai chữ này .
"Cậu nói có người đuổi gϊếŧ cậu ? " giọng điệu có chút trầm trọng , Hàn
trìnhquang
nhìn người trước mặt này từ vui vẻ
lúc ban đầu chuyển thành kinh ngạc rồi đến bây giờ chỉ còn là hoảng loạn.
"Không sai có người đuổi
gϊếŧ tôi , tôi không thể để bon họ bắt được, có thể cho tôi chốn ở chỗ anh vài ngày được khồng? Chỉ vài ngày thôi!.Nói tới đây Hứa
ngôn
tâm
như nghĩ ra điều gì , giọng nới có chút run rẩy , hơn nữa vẻ mặt có chút kinh hoảng nhìn Hàn
Trình
Quang.
Cảm giác tim đập có chut nhanh hơn , đương nhiên là vì sợ , Bất quá khi Hàn
trìnhquang
nhìn đối phương lộ ra biểu cảm như động vật nhỏ đang hoảng loạn thì lòng chính nghĩa nhất thời nảy sinh.
"Là loại người nào đuổi gϊếŧ cậu không thể báo nguy sao? " nhanh chóng đến khóa cửa lại và cài khóa , Hàn
trình
quang
đến trước mặt đối phương , nhỏ giọng hỏi
“Không thể báo nguy , cảnh sát sẽ giúp bọn họ , anh để tôi trốn ở chỗ anh vài ngày được không , tôi nhất định sẽ không mai lại rắc rối cho anh đâu “Vừa nghe đến tìm cảnh sát ,
Trình
quang
thấy vẻ mặt của
ngôn
tâm
càng thêm hoảng sợ , trong đầu của anh bỗng lóe nên một suy nghĩ Anh suy đoán kẻ mà đuổi gϊếŧ
ngôn
tam nhất định co quan hệ mật thiết với cảnh sát.
Thấy
trình
quang
suy nghĩ Hứa
ngôn
Tâm
vội nói
“Thật sự
tôi nhất định sẽ không mai lại rắc rối cho anh đâu . , chỉ cần cho tôi trốn ở đây vài ngày là được .anh không cần phải chú ý đến tôi .không cho tôi ăn cơm , không cho tôi uống nước cũng được , chỉ cần cho tôi trốn vài ngày , nếu bọn chúng tìm ra tôi , bon chúng sẽ gϊếŧ tôi mất” . Trong giọng nói mơ hồ
mang theo tiêếng
khóc
nức
nở
. Hàn
trình
quangnhìn
ngươời
trươớc
măặt
có
chút
đ áng
thuươn g , trong đ âầu
chợt nghĩ đến một câu :” chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cẫn phong lưu
“ huống
chi là
ngươời
mình
yêu .Cứ
cho là
Hứa
ngôn
Tâm
đắc tội v ới đại ca xã hội đen đi nữa th ì h ôm nay anh c ũng mu ốn lammf anh hùng cứu mỹ nhân .
“ Cậu yên
tâm
, tôi sẽ giúp c ậu , cậu kh ông cần lo lắng .” Thấy kinh hoảng tới
phát
run c ủa đối phương
, gương mặt Hàn
trình
Quang
đầy
nghia khí n ói .
Chờ trong phòng bếp , H àn
trình
quang
vừa n ấu mỳ vừa nhìn người đang ngồi trên sô pha , trong lòng anh hơi rối bời , theo như lời của Hưa
Ngôn
Tâm
, Kẻ muốn gϊếŧ y là m ột băng đảng xã hội đen có thế lực rất lớn . Trốn ở chỗ này cũng chỉ được tạm th ời chứ không được cả đời .Chỗ của anh nhỏ như vậy , phỏng chừng chỉ một chút nữa sẽ bị tìm thấy . Lúc đó không chỉ có Hưa
Ngôn
Tâm
mà cả anh ch ắc ch ắn cũng
bị liên lụy nhưng mà bảo anh bỏ mặc Hứa
ngôn
tam thì anh làm không được ,khoan h ãy nới đến việc Hứa ngôn tâm lại đáng thuương đến như vậy , chỉ cần vì kho ảnh khắc nhất kiến chung tình của mình lúc đó cũng đủ khiến anh không thể buông bỏ được
đối phương .
Ngồi vào bàn, Hứa
ngôn
tâm
nhìn bát mỳ trước mặt sau đó dùng chiếc đũa lật mì lên , trước sau một chút , sau đó mới nhìn hàn
trình
quang
nói tiếng cám ơn.