Chương 96: Phiên Ngoại 3

Khoảng thời gian này ở trong hoàng cung tràn ngập màu sắc vui mừng, tâm tình của Hoàng đế cũng hết sức xán lạn. Nguyên do là vì Hoàng hậu nương nương mang thai, đây là đứa con đầu tiên của Hoàng đế, cũng nhờ đứa bé nàng mà mấy người vốn đang lên án Hoàng hậu cũng yên tĩnh không ít. Mẫu bằng tử quý, nếu như Hoàng hậu hạ sinh một vị Hoàng tử thì hậu vị sẽ không thể dao động được nữa. Trên quan trường phong vân biến hóa, có không ít quan viên bắt đầu suy tính chuyện sau này.

Trong cung Phượng Tê là một bầu không khí ấm áp, Tô Mạt đặt tay áp lên trên cái bụng bằng phẳng của Liên nhi cảm thụ nhịp đập bên trong.

"Tiểu Mạt, mới hai tháng thôi, đứa bé còn chưa thành hình đâu." Đối với hành vi của Tô Mạt, Liên nhi cũng chỉ mỉm cười ôn hòa, "Hiện tại ngươi có sờ cũng không thấy gì."

"Không, ta có thể cảm nhận được nhịp đập bên trong." Tô Mạt mở miệng nói. Có lẽ là vì đã từng có con cho nên nàng luôn cảm giác mình có thể nhận thấy được động tĩnh trong bụng.

"Hì," Tô Đồng cười khẽ, "Đúng là nhìn không ra Tiểu Mạt còn có loại bản lãnh này nhỉ."

"Tỷ tỷ, tỷ cũng tới sờ thử đi." Tô Mạt cầm tay Tô Đồng đặt lên bụng Liên nhi, "Có cảm nhận được không?"

Tô Đồng cảm thụ một lúc lâu cũng không thấy gì, than nhẹ một tiếng rồi lắc đầu: "Tỷ tỷ hả, thật sự không cảm thấy gì hết trơn. Cái cảm giác không thể hội được thứ Tiểu Mạt có thể cảm nhận thật có chút đáng tiếc mà."

"Có gì đáng tiếc chứ." Tiếng cười như chuông bạc của Liên nhi truyền đến, "Chờ đến lúc hài tử lớn tầm bảy, tám tháng là có thể cảm nhận rõ thôi, cũng chỉ có mấy tháng nữa."

"Phải đó, trẻ con lớn rất nhanh." Tô Mạt phụ họa một câu, tay cũng không rời khỏi bụng dưới của Liên nhi, "Thật hâm mộ ngươi có thể có được đứa con thuộc về mình. Tương lai, đứa bé này lớn lên nhất định sẽ rất đáng yêu."

Lời Tô Mạt nói để Tô Đồng sững sờ ngơ ngác một lúc, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt. Vẻ mặt Liên nhi cũng hiện ra nét xấu hổ, nếu là người bình thưởng thì chỉ cần nói sau này ngươi cũng có thể cảm nhận được là xong. Nhưng riêng lần này trước mặt lại là đôi tỷ muội cưới nhau, hai người họ cả đời đều không thể có con. Nếu như thật sự có hài tử, chỉ có thể cho thấy rằng tình cảm của hai người đã đến hồi kết. Điều này còn đáng buồn hơn bất cứ điều gì khác.

Đột nhiên im lặng, Tô Mạt mới ý thức được mình đã nói sai rồi.

"Mặc dù ta hâm mộ ngươi có đứa bé, nhưng nếu để ta chọn giữa hài tử và tỷ tỷ, ta vẫn chọn tỷ tỷ." Tô Mạt nhìn hướng Tô Đồng, ánh mắt đầy chăm chú thâm tình, "Cả đời này của ta có tỷ tỷ làm bạn là đủ. Không có tỷ tỷ, chỉ có một đứa con, ta thà không cần cuộc sống như thế." Một cuộc sống như vậy, đời trước nàng đã được trải nghiệm, tràn đầy sự thống khổ.

"Tiểu Mạt..." Bàn tay đang nắm lấy tay Tô Mạt không tự giác nắm chặt hơn, trong lòng rất cảm động.

"Tỷ tỷ, có con cũng là chuyện rất phiền đó." Tô Mạt cười nói, "Đến lúc đó ấy, toàn bộ tâm tư của chúng ta đều phải dùng để chăm sóc đứa nhỏ, vậy chúng sao còn thân mật thế nào được nữa."

"Aiii, đúng là con quỷ lười." Tô Đồng cười nhéo mũi Tô Mạt.

Chuyện con cái nhìn ngoài có vẻ là bỏ qua không nhắc lại, chỉ là hai tỷ muội đều biết, ý nghĩ muốn có một đứa bé đã lặng lẽ cắm rễ dưới đáy lòng hai người.

Vào tháng Tư, Huyền Quang thánh tăng phái người đưa đến cho hai tỷ muội Tô Đồng và Tô Mạt một con hổ trắng mới đẻ. Nghe nói là ngài lúc đi ra ngoài bất ngờ nhặt được, hổ mẹ đã bị thợ săn gϊếŧ chết trong ổ chỉ còn lại một hổ con đang run lẩy bẩy, Huyền Quang thánh tăng thấy đáng thương nên ôm về. Chẳng qua trong chùa đều là thức ăn chay, hơn nữa khi hổ con trưởng thành sẽ gây sợ hãy cho người dâng hương, cho nên liền dứt khoát tặng cho Tô Mạt rất có duyên phận với ngài.

Thú con vừa mới ra đời không lâu mắt cũng chỉ mới mở, bị người ôm cũng ngoan ngoãn không nhúc nhích. Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Mạt, có loại cảm giác rất thắm thiết tựa như một đứa bé nhìn mẹ của mình vậy, tràn đầy quyến luyến. Lần đầu tiên nhìn thấy nó Tô Mạt liền thích rồi, ôm hổ con vào lòng không muốn buông.

"Tiểu Mạt, cẩn thận chút, đây là một con hổ con đó." Tô Đồng nhìn vật nhỏ moe* nằm trong lòng Tô Mạt có chút lo lắng.

(* tác giả ghi là "manh" và từ gốc của nó là "moe" được sử dụng trong các trường hợp đặc biệt để chỉ "đáng yêu", hay cụ thể là "dễ thương")

"Không sao đâu, tỷ tỷ." Tô Mạt cọ cọ cơ thể mềm mại của hổ con, "Nó còn bé thế này, lại đáng yêu nữa chứ."

Có lẽ cái ôm của Tô Mạt quá mức ấm áp, hổ con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Tỷ tỷ nói xem chúng ta nên đặt tên gì cho hổ con đây." Tô Mạt vuốt thân thể mềm mượt của hổ con, sờ đến nghiện.

"Tiểu Mạt đặt đi." Tô Đồng nhìn ra Tô Mạt rất thích hổ con, cũng không tranh chuyện đặt tên.

"Hừm, thế vừa khéo gọi là tiểu Hổ đi." Tô Mạt híp mắt, cảm thấy cái tên rất hay.

"Ừ." Tô Đồng vuốt đầu Tô Mạt, nhớ lại Tô Mạt cũng vuốt hổ con như vậy, trong mắt tràn đầy cưng chiều, "Tiểu Hổ là cái tên rất hay, Tiểu Mạt thích thì tỷ tỷ cũng thích. Tuy nhiên có việc tỷ tỷ cần phải nhắc nhở Tiểu Mạt." Tô Đồng cố ý nghiêm mặt.

"Hả, chuyện gì vậy?" Tô Mạt chớp mắt, có chút hiếu kỳ.

"Tỷ tỷ muốn ước pháp tam chương với muội." Tô Đồng cũng xoa thân hổ con, tự như Tiểu Mạt lúc nhỏ, nhịn không được sờ thêm hai lần. Được xoa đến dễ chịu hổ con vô thức dụi vào lòng bàn tay Tô Đồng. Có hơi ngứa nhưng rất dễ chiu, tâm Tô Đồng lập tức liền nhuyễn.

"Tỷ tỷ, ước pháp tam chương gì vậy nha." Nhìn tỷ tỷ đặt toàn bộ tâm tư lên Tiểu Hổ, Tô Mạt cảm thấy có chút ăn dấm.

"Ha ha," Tô Đồng cười khẽ, "Chương một ấy nha, chính là muội phải luôn đặt tỷ tỷ ở vị trí đầu tiên."

"Tỷ tỷ, có lúc nào muội không đặt tỷ tỷ ở vị trí thứ nhất đâu." Tô Mạt trừng Tô Đồng, cho rằng tỷ tỷ nói vậy là không tín nhiệm mình.

"Cái này thì không chắc." Tô Đồng búng một cái vào trán tiểu Hổ, tiểu Hổ duỗi chân khua trong không khí hai lần muốn túm lấy cái tay tác quái, chỉ là chân quá ngắn quơ mãi cũng không bắt được tay Tô Đồng, ngược lại là bị Tô Đồng búng thêm mấy cái. Hổ con ai oán kêu mấy tiếng, có chút ấm ức. Tô Đồng nén không được cười ra tiếng, dáng vẻ lúc này của hổ con thật đúng là giống Tiểu Mạt khi còn bé, ngốc manh dễ khi dễ, còn chơi rất vui. (tội nghiệp thanh niên hổ :))))

"Tỷ tỷ đừng bắt nạt nó chứ." Nặn nặn lỗ tai hổ con trấn an, Tô Mạt nói, mặc dù dáng vẻ ấm ức của hổ con rất moe. Nhớ tới bình thường mình cũng giống hổ con bị tỷ tỷ trêu chọc, Tô Mạt đối hổi con có chút chút, ghen tị?

"Muội nhìn đi, nó mới vừa đến muội đã che chở cho nó rồi. Nếu ở chung thời gian lâu dài, địa vị tỷ tỷ trong lòng muội chắc là bị hổ con hạ bệ mất." Tô Đồng ra vẻ tủi thân nói.

"Sao thế được." Tô Mạt nói, "Tiểu Mạt còn sợ tỷ tỷ chọc tiểu Hổ chọc đến nghiện sẽ bỏ Tiểu Mạt sang một bên nữa kìa."

"Hì," Tô Đồng cười khẽ, búng trán Tô Mạt, "Nhìn không ra à nha hóa ra Tiểu Mạt rất nhớ thương tỷ tỷ trêu chọc. Tiểu Mạt muội phải nói sớm chứ, dù hiện tại đang lúc thanh thiên bạch nhật, nhưng tỷ tỷ cũng không để ý lắm..."

"Tỷ tỷ nói cái gì vậy!" Tô Đồng còn chưa nói xong đã bị Tô Mạt cắt đứt, gương mặt đỏ bừng.

Hổ con bị tiếng của Tô Mạt đánh thức, nghẹn ngào mấy tiếng uốn hai lần trong lòng Tô Mạt biểu thị bất mãn. Tô Mạt lập tức vuốt lông nó, dù sao hổ con vẫn còn nhỏ rất nhanh lại ngủ thϊếp đi.

"Tỷ tỷ còn chưa nói xong ước pháp tam chương kìa." Nhìn hổ con tiếp tục ngủ ngon, Tô Đồng cũng không phá nhóc đó nữa. Dẫu sao, so với hổ con Tiểu Mạt đứng sờ sờ trước mặt càng thêm đáng yêu, không phải sao.

"Hai điều nữa là gì?"

"Cái này ấy hả, đến tối, tự nhiên tỷ tỷ sẽ nói cho muội." Khóe miệng Tô Đồng nhẹ nhếch, mắt lóe lên tia tính toán, "Muội nuôi một con hổ con tranh giành tình cảm với tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng nên vì mình đòi hỏi chút phúc lợi chứ nhỉ?"

"Gì mà tranh giành tình cảm chứ." Tô Mạt lầm bầm, "Người đã lớn thế rồi còn ăn dấm của một con hổ con."

"Ai bảo Tiểu Mạt tốt với tiểu Hổ như vậy." Tô Đồng nói, "Tỷ tỷ nhất thiết phải bảo vệ địa vị chính thấy của mình không đúng hử?"

"Cứ làm như tiểu Hổ là thϊếp của Tiểu Mạt vậy."

Tô Đồng bật cười "phì" một tiếng chọc một cái vào trán Tô Mạt: "Cô nhóc muội nha, đầu óc thông minh lên rồi đó nhỉ, còn muốn cưới thϊếp nữa đấy. Tỷ tỷ cũng nói cho muội biết, thϊếp thất của muội dù là một lão hổ cũng không được!"

"Tỷ tỷ nói gì đó!" Tô Mạt đỏ mặt, rất có vẻ thẹn quá thành giận, ôm Tiểu Hổ quay lưng đi, "Không đếm xỉa đến tỷ nữa, hừ!"

"Thật không quan tâm tỷ nữa hả." Tô Đồng tiến đến trước mặt làm bộ muốn chọc ngứa Tô Mạt, "Vậy đừng trách tỷ tỷ sử dụng tuyệt chiêu đó nhé."

"A, đừng, tỷ tỷ, Tiểu Mạt sai rồi mà!" Tô Mạt vội vã trốn, nàng sợ nhất là bị tỷ tỷ chọc ngứa.

"Đây còn tạm được." Tô Đồng cười vui, "Tiểu Hổ đói rồi, đi phòng bếp tìm người lấy chút sữa bò thôi."

"Ừm." Tô Mạt gật đầu, theo sau Tô Đồng.

"Tiện đường để tỷ tỷ làm thêm ít ngưu nhũ cao (bánh làm từ sữa bò) cho muội."

"Hay quá!" Nghe thấy tỷ tỷ làm bánh ngọt, Tô Mạt liền chảy nước miếng ròng ròng, tay nghề của tỷ tỷ thật sự là ngày càng tốt.

"Nhìn muội đi kìa." Tô Đồng cười vài tiếng.

"Cũng không còn cách nào khác, ai nhủ tỷ tỷ làm đồ ăn ngon vậy cơ chứ, thành ra như vậy đều là lỗi của tỷ tỷ." Tô Mạt bắt đầu đùa giỡn vô lại.

"Vâng vâng, đều là lỗi tỷ tỷ." Tô Đồng cong khóe mắt.

Trong phòng bếp hương thơm bay bốn phía, hổ con nằm trong lòng Tô Mạt bị mùi thơm câu dẫn tỉnh lại, nức nở kêu hai tiếng biểu thị mình bị đói rồi.

Tô Mạt bưng một bát sữa trâu đút cho tiểu Hổ, cũng không cần người dạy, tiểu Hổ liếʍ thử ai cái lập tức chon đầu vào trong chén. Tô Mạt nhìn cảm thấy rất thú vị.

"Này, đây là của muội." Đặt ngưu nhũ cao vừa làm xong trước mặt Tô Mạt, Tô Đồng nở nụ cười cưng chiều.

Ngưu nhũ cao cực kỳ trắng noãn, tản ra mùi thơm đậm đà nhìn vào mà phát thèm.

Tô Mạt cầm một miếng bỏ vào trong miệng, bánh rất mềm vừa vào miệng là tan ngay, vị sữa bò nồng đậm lấp đầy khoang miệng. Tô Mạt thỏa mãn híp mắt, hết sức hưởng thụ.

"Ngon quá!" Tô Mạt nhịn không được lại cầm một miếng lên ăn, đợi cho miếng ở trong miệng tan hết lại nhét nhanh thêm một cái.

"Coi dáng vẻ tham ăn của muội đi, không khác gì tiểu Hổ bên cạnh." Tô Đồng cười cưng chiều.

"Hì hì." Tô Mạt nịnh nọt cười, "Nếu ngày nào cũng được mấy món này, Tiểu Mạt biến thành tiểu Hổ cũng được."

"Thật không có tâm truy cầu."

"Ngày ngày hạnh phúc bên tỷ tỷ, còn cần truy cầu gì nữa."

------------------------------------------------

Ngưu nhũ cao:

Trọng Sinh Chi Thứ Nữ - Chương 96: Phiên Ngoại 3