Chương 9: Hôn sự

"Hí." Trở lại Tô phủ, Tô Đồng lập tức tìm đại phu tới khám cho tay của Tô Mạt, đại phu nói là thương tổn tới gân cốt, cần điều dưỡng trăm ngày, may mà, xương không có bị thương tổn. Đại phu viết ra một phương thuốc cùng một hộp dầu thuốc, dặn mỗi ngày đều phải bôi lên hai lần.

Tô Đồng kéo ống tay áo của Tô Mạt lên, cầm đại lấy dầu thuốc đại phu lưu lại tỉ mỉ thoa cho Tô Mạt. Mới đầu, cổ tay chỉ là đỏ rực , có chút sưng, hiện tại nhìn lại, mới thấy bị thương nghiêm trọng hơn, chỗ cổ tay sưng rất to, thời điểm xức dầu thuốc mang theo từng trận đau nhói. Tô Mạt cũng phải hít khí.

"Phải để cho muội chút giáo huấn, xem muội sau này có dám hay không tùy tiện thể hiện." Mặc dù là nói như vậy, Tô Đồng động tác tay cũng thả nhẹ hơn rất nhiều, viền mắt đỏ hồng, giọng nói nhu hòa lẫn theo đau lòng, "Đau không?"

"Hì hì, vẫn còn tốt." Tô Mạt trên mặt mang theo tiếu ý, le lưỡi một cái, "Muội đây không phải đầu óc nhất thời trống rỗng, thân thể theo bản năng liền xông lên sao."

"Lần sau muội còn như vậy, tỷ tỷ sẽ không tha thứ cho muội." Tô Đồng hung dữ trừng Tô Mạt một chút, trong mắt tràn đầy trách cứ, "Muội một mực tự mình xông lên, có bao giờ nghĩ tới tỷ tỷ, nếu như muội có chuyện gì xảy ra, trong lòng tỷ tỷ sẽ như thế nào."

"Nếu như đổi lại là tỷ, tỷ sẽ không làm giống như vậy sao?" Nhớ tới kiếp trước, Tô Mạt có chút buồn bã, "Như vậy, tỷ tỷ, tỷ có từng nghĩ tới, nếu tỷ chết dưới xe ngựa, đối với muội mà nói, là có bao nhiêu đả kích, muội chỉ có một mình tỷ là người thân, mất đi tỷ, muội thật giống như mất đi toàn bộ thế giới."

Nghe được Tô Mạt ngữ khí đau thương, tay Tô Đồng đang giúp Tô Mạt bôi thuốc dừng lại một chút, bầu không khí trong phòng phút chốc liền trở nên nặng nề.

Cảm nhận được bầu không khí bên trong phòng biến hóa, Tô Mạt sửng sốt một chút, lập tức hiểu được mình đã nói cái gì.

"Cái kia, tỷ tỷ, chính là muội tùy tiện nói một chút, " hoang mang che dấu mình lỡ lời, "Xe ngựa suýt chút nữa liền đυ.ng vào muội, vì lẽ đó muội khó tránh khỏi thần kinh quá nhạy cảm một tí, nghĩ đến vạn nhất có chuyện gì tỷ tỷ làm sao bây giờ......"

"Tiểu Mạt......" Tô Đồng thở dài một tiếng, "Tỷ tỷ chính là có chết, cũng không muốn muội bị thương tổn, muội hiểu chưa?"

Tô Mạt ngây ngẩn cả người, đối diện với sự sâu sắc trong mắt Tô Đồng, cảm tình phức tạp luống cuống nảy ra. Đáp án này, nàng kiếp trước cũng đã sâu sắc lĩnh ngộ qua, nàng cho rằng kiếp này, từ trong miệng tỷ tỷ nói ra, nàng sẽ không lại có thêm cảm giác càng khắc sâu. Thế nhưng nàng mười phần sai, từ trong miệng tỷ tỷ nghe đến mấy lời nói này, nàng vẫn có loại cảm giác muốn rơi lệ. Nàng thà rằng người bị thương tổn là chính mình, cũng tuyệt đối không hy vọng là tỷ tỷ.

"Muội chẳng phải là không muốn vậy?" Cúi đầu, che giấu nước mắt trong mắt, Tô Mạt nhẹ giọng đáp lại, "Nếu như tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, muội chỉ có thể so với tỷ càng thêm thống khổ. Muội thà rằng có chuyện chính là muội, cũng tuyệt đối không muốn mất đi tỷ tỷ."

"Không nói những thứ này nữa." Tay đang bôi thuốc nhẹ run run lên một hồi, Tô Đồng ngẩng đầu lên, mỉm cười nói, "Những thứ này bất quá là huyễn tưởng mà thôi, hiện tại muội không có việc gì, tỷ tỷ một chút chuyện cũng không có."

"Ừ." Tô Mạt gật đầu, đem tâm tình che giấu ở đáy lòng. Tất cả những thứ này không phải ảo tưởng, đều chân thực ở kiếp trước , chỉ là, nàng không thể nói cho tỷ tỷ.

"Tiểu Mạt, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cũng không được phép lại sính anh hùng, biết không?" Tô Đồng trong mắt nghiêm túc.

"Muội biết rồi, " Tô Mạt nói, "Lần sau nhất định sẽ không như vậy, sính anh hùng đánh đổi cũng không nhỏ." Tô Mạt giơ trên cổ tay bị quấn sa bố màu trắng.

"Hai ngày nay tay đừng đυ.ng nước." Tô Đồng thu thập một chút sa bố trên bàn cùng dầu thuốc, "Một lát nữa Thúy Nhi sẽ đem thuốc Đông y đến, muội ngoan ngoãn uống xong cho tỷ."

"A ——" Tô Mạt khuôn mặt suy sụp, mùi vị thuốc Đông y, cũng không dễ uống chút nào.

"Đại phu nói, muội phải liên tục uống trong một tuần lễ." Tô Đồng hiếm thấy khuôn mặt lộ vẻ hài hước, bên trong phòng không khí nguyên bản nặng nề cũng lặng lẽ thay đổi.

"Sao lại như vậy." Tô Mạt kêu thảm.

"Tỷ tỷ, chúng ta trước tiên không nói cái này." Tô Mạt bỏ dáng vẻ làm nũng vừa nãy, sắc mặt ngưng trọng lên, "Muội có là việc quan trọng hơn muốn nói với tỷ."

"Làm sao vậy?" Cảm nhận được Tô Mạt trịnh trọng, Tô Đồng cũng bắt đầu chăm chú.

"Liên quan với kinh lịch lúc trước của chúng ta ở phía dưới Phúc Sơn Tự , " Tô Mạt nói, "Tỷ tỷ, tỷ không cảm thấy, sự tình có chút quái lạ sao?"

"Tiểu Mạt, muội có phải là quá nhạy cảm?" Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Sự tình dưới chân núi xác thực kinh hiểm, thế nhưng, cũng chỉ là một hồi ngoài ý muốn thôi."

"Tỷ tỷ thật sự cho rằng là ngoài ý muốn sao?" Tô Mạt nói, "Chiếc xe ngựa kia, ai cũng không va, một mực đi đâm trúng người mang đấu lạp của tỷ tỷ. Tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ một chút, nếu như lúc đó chúng ta không đem đấu lạp cho người khác, hiện tại chết đi chính là một người trong chúng ta."

"Tiểu Mạt, muội nghĩ quá nhiều rồi." Tô Đồng nhíu mày, cảm thấy Tô Mạt là vì bị xe ngựa suýt chút nữa đυ.ng vào, cho nên có chút nhạy cảm, nàng không cho là nàng cùng Tô Mạt có cái gì đáng giá để người khác hạ thủ. Tuy rằng lúc ấy hết sức nguy hiểm, thế nhưng người bị hại chân chính dù sao không phải các nàng.

Nếu như chỉ là một lần, Tô Mạt cũng sẽ cảm thấy đây là ngoài ý muốn, nhưng nàng một mực trải qua hai lần. Hơn nữa, lần thứ hai, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được xe ngựa quỹ tích, cảm nhận được trong đó để lộ ra sự quỷ dị. Nàng không tin lần này chỉ đơn thuần là bất trắc, đây nhất định là mưu đồ đã được ủ mưu từ lâu.

Nhìn Tô Mạt dần dần nhíu lông mày, Tô Đồng quan tâm vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Đừng suy nghĩ nhiều, muội gần nhất vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Nhưng là......" Tô Mạt còn muốn nói thêm cái gì, nhưng cũng không đưa ra nổi chứng cứ chính xác đối với việc này, tất cả những thứ này, đến cùng là do chính mình sống lại một đời thu được kết luận. Tô Mạt há miệng, cuối cùng chỉ có thể đem toàn bộ lo lắng nuốt xuống. Cuối cùng nhắc nhở tỷ tỷ mình một câu, "Tỷ tỷ, bất kể là có phải là ngoài ý muốn hay không, tỷ tỷ, tỷ gần nhất đều phải cẩn thận, có thể không ra ngoài sẽ không ra ngoài."

Nhìn Tô Mạt trong mắt lo âu và quan tâm, Tô Đồng gật gật đầu, không muốn để cho muội muội của mình lo lắng.

"Tiểu thư, thuốc đến rồi." Thúy Nhi gõ gõ cửa.

"Vào đi." Tô Đồng nhàn nhạt nói.

Thúy Nhi bưng một bát đen sì, tản ra mùi thuốc khó chịu đi vào.

"Để ta." Tô Đồng đi lên phía trước tiếp nhận chén thuốc, đối với Thúy Nhi phất phất tay, "Ngươi đi xuống trước đi."

Thúy Nhi cầm khay cúi người lui ra, không có ai phát hiện trong mắt nàng chợt lóe lên âm mai.

Cảm nhận được mùi vị từ trong chén thuốc toả ra, Tô Mạt vẻ mặt có chút đặc sắc.

"Uống sạch đi." Tô Đồng tự tiếu phi tiếu nhìn sắc mặt xoắn xuýt của muội muội.

"Trước tiên để đấy, nguội rồi uống đi." Tô Mạt nói.

"Tỷ đặc biệt bảo Thúy Nhi nguội một chút mới đem tiến vào." Tô Đồng ngoắc ngoắc khóe miệng, cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Tô Mạt, "Đến đây, Tiểu Mạt thân ái."

"A......" Tô Mạt nhíu mày, nghĩ đau nhiều không bằng đau ít, nhắm mắt lại, tay phải bưng lên chén thuốc, "Ừng ực" , hai hớp toàn bộ uống xong.

Vị đạo đắng chát dần dần tản ra, kí©h thí©ɧ đầu lưỡi.

Chỉ là vị đạo này vẫn chưa hoàn toàn khuếch tán, trong miệng đã được nhét vào một viên kẹo sữa, xua tan không ít vị đắng. Dày đặc mùi sữa thơm kí©h thí©ɧ xoang mũi, làm hiện lên từng trận hồi ức. Lúc nhỏ, nàng thích nhất chính là kẹo sữa, tỷ tỷ mỗi lần đều sẽ cho nàng mấy viên. Từ khi tỷ tỷ mất, nàng có thấy cũng ăn không vào, cũng không đồng ý ăn, mỗi lần vừa thấy liền nhớ tới tỷ tỷ, tâm tình sẽ trầm trọng vạn phần. May mà, đời này, nàng cứu tỷ tỷ, có thể cùng tỷ tỷ tiếp tục sinh sống.

"Tiểu thư, lão gia bảo người tới tiền sảnh." Thúy Nhi mới ra khỏi không lâu, lại vội vàng chạy vào.

"Có chuyện gì sao?"

"An Viễn hầu Thế tử đến, mời tiểu thư cùng trò chuyện."

Tuy là nữ tử chưa lấy chồng không thể tùy tiện gặp nam tử, thế nhưng hai người đã có hôn ước lại có thể đưa ra yêu cầu gặp mặt. Kiếp trước lúc Tô Đồng qua đời, Tô lão gia tử đè xuống chuyện này, để cho nàng mạo danh cùng An Viễn hầu Thế tử gặp mặt. Thế tử đối với nàng tướng mạo vẫn tính là thoả mãn, rất nhanh liền định ra hôn kỳ. Lần đầu gặp mặt, nàng bị An Viễn hầu Thế tử ôn văn nho nhã, tuấn dật xuất trần, bân bân hữu lễ thuyết phục, cho rằng hắn chính là phu quân một đời. Lâu ngày mới hiểu lòng người, xuất giá, nàng mới biết, An Viễn hầu Thế tử là loại người ác liệt thế nào. Đặc biệt là sau khi tin tức nàng không phải là tỷ tỷ bại lộ, hắn ở trước mặt nàng hoàn toàn xé rách ngụy trang.

Theo bản năng, nàng không muốn tỷ tỷ cùng An Viễn hầu Thế tử gặp mặt. Tỷ tỷ tướng mạo xuất sắc như thế, là nam nhân đều sẽ không đồng ý buông tay. Nàng làm sao có thể chịu để tâm tỷ tỷ rơi vào thủ chưởng của người này.

"Ta biết rồi." Tô Đồng nhàn nhạt đáp lời một tiếng, vỗ vỗ Tô Mạt vai, "Chuyện ngày hôm nay, muội nghĩ nhiều rồi, nên nghỉ ngơi chút đi, tỷ đi trước cùng Thế tử gặp mặt." Dứt lời liền muốn đứng dậy.

Tô Mạt nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy quần áo tỷ tỷ.

"Hít ——" quên là trên tay có thương tích, đυ.ng vào bên dưới, đau nhức truyền đến, Tô Mạt lúc này liền trắng mặt.

"Tiểu Mạt, muội sao vậy?" Tô Đồng vừa nhìn thấy tình huống này, liền biết nàng chính xác là đυ.ng tới vết thương , "Muội làm sao luôn liều lĩnh như thế?"

"Muội không muốn tỷ đi gặp An Viễn hầu Thế tử kia." Tô Mạt nhỏ giọng nói một câu. Nàng biết, khi An Viễn hầu Thế tử thấy Tô Đồng, hôn ước giữa hai người liền nhất định sẽ định ra. Mục đích An Viễn hầu Thế tử cưới tỷ tỷ, nàng rất rõ ràng, là vì bối cảnh Tướng quân gia phía sau. Tỷ tỷ sắc đẹp thượng thừa, lại có gia đình Thừa Tướng cùng gia đình Tướng quân làm làm nền, gả cho An Viễn hầu Thế tử, đó là chuyện chắc như đinh đóng cột, vô luận như thế nào, nàng đều nhất định phải ngăn cản chuyện này. Ngăn cản tỷ tỷ gặp mặt rõ ràng đã không thể, có biện pháp gì có thể làm cho tỷ tỷ hoặc là An Lăng Thiên đơn phương từ bỏ ý nghĩ cùng đối phương thông gia đây? Tô Mạt nhanh chóng ở trong đầu tìm tòi An Lăng Thiên tính nết. An Lăng Thiên ngoại trừ quyền thế, còn có một yêu thích, chính là yêu thích mỹ nữ. Trước khi thân phận của nàng bị vạch trần, An Lăng Thiên đã nuôi dưỡng vài phòng mỹ thϊếp. Lúc sau thân phận bị vạch trần, càng là không hề che giấu, một phòng tiếp một phòng, một người so với một người còn đẹp hơn, hơn nữa còn cùng công chúa ám muội không rõ.

Tô Mạt con ngươi liên tục chuyển động, có lẽ, có một phương pháp có thể thử xem, để An Lăng Thiên chủ động từ bỏ ý nghĩ cưới tỷ tỷ.