Chương 8: Tử kiếp

Y điếm dưới chân núi, Tô Đồng ngàn chọn vạn chọn, cuối cùng lựa trúng một cái đấu lạp màu đỏ nhạt, cùng da Tô Mạt rất hợp. Trả tiền, tự tay đeo lên cho Tô Mạt.

"Ừ, rất hợp với Tiểu Mạt." Tô Đồng ngoắc ngoắc khóe miệng, "Nhà ta Tiểu Mạt mang đấu lạp cũng đã xinh đẹp như vậy."

"Tỷ tỷ......" Tô Mạt mặt lặng lẽ đỏ.

"Được rồi, không chọc muội nữa." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Thời gian cũng không sai biệt lắm, phu xe chắc là không sao rồi, chúng ta trở về thôi."

"Ừ." Tô Mạt gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, quay về là tốt rồi, nàng vẫn lo lắng lưu lại quá lâu, tai nạn kiếp trước sẽ phát sinh, "Về sớm một chút cũng tốt."

"Tiểu Mạt, sau khi trở về, chúng ta......" Tô Đồng vừa nói, vừa mỉm cười bước ra y điếm.

"Hí! --" Tiếng ngựa gào thét truyền đến, xe ngựa đột nhiên mất khống chế liền hướng về phía Tô Mạt bọn họ.

Nhìn xe ngựa xông thẳng mà đến, Tô Mạt đầu óc "ông" một tiếng. Tâm hung hăng nhảy lên, năm đó một màn huyết tinh không thể ức chế lại một lần nữa hiện ra trong đầu.

"Không! Tỷ tỷ, cẩn thận!" Tô Mạt tan nát cõi lòng hét lớn một tiếng, tựa hồ lại nhìn thấy tình cảnh tỷ tỷ ngã vào trong vũng máu . Trong lòng một trận khủng hoảng, không! Không thể! Nàng không thể để cho tỷ tỷ chết! Tuyệt đối không thể! Không chút nghĩ ngợi, Tô Mạt bước ngang một bước, liền che ở phía trước Tô Đồng.

"Tiểu Mạt!" Tình huống đột nhiên biến hóa Tô Đồng cả kinh quát to một tiếng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một trận tối đen, nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, Tiểu Mạt trong nháy mắt lại chắn trước mặt mình. Tô Mạt tốc độ quá nhanh, xe ngựa đang lao đến tốc độ cũng thập phần cấp tốc, Tô Đồng muốn đi tới chỗ xung yếu chặn lại đã không còn kịp.

Ngựa nhằm về hướng Tô Đồng chạy đến như bay, mang theo một trận gió mạnh, Tô Mạt chỉ có thể ngơ ngác đứng sững, một câu cũng không nói ra được, đầu óc trống rỗng, sững sờ nhìn xe ngựa hướng lại đây.

"Không!" Âm thanh tê tâm liệt phế từ trong miệng Tô Đồng truyền ra.

"Ầm ầm" một tiếng, xe ngựa mang theo một loạt tiếng ầm ầm, chạy như bay qua sát thân thể Tô Mạt, đấu lạp trên đầu Tô Mạt bởi vì trận cường phong này mà bị hất lên. Trên không trung xoay tròn vài góc độ, chậm rãi rơi xuống đất. Màu đỏ nhợt nhạt, giờ khắc này giống như là một vũng máu, trên mặt đất, thả ra.

Đâm vào mắt hai người, khiến cả hai kinh sợ.

"Bịch" một tiếng, Tô Mạt đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, không chịu được run rẩy.

"Tiểu Mạt, muội không sao chứ." Tô Đồng hoa dung thất sắc, sắc mặt so với nàng càng thêm trắng xám, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống của Tô Mạt, khuôn mặt lo lắng. Nàng không dám tưởng tượng, cảnh tượng Tô Mạt bị xe ngựa đâm vào, tình cảnh vừa nãy, chỉ cần mới nghĩ tới, nàng liền cả người phát lạnh.

(*) hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt, sợ hãi.

"Muội vẫn ổn......Hít!" Tô Mạt vừa định xua tay, chỗ cổ tay truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, Tô Mạt giơ lên cổ tay của mình, một mảnh đỏ hồng, sưng lợi hại, nghĩ lại chắc là thời điểm xe ngựa chạy sát qua đυ.ng bị thương rồi.

"Đau không?" Nhìn thấy cổ tay Tô Mạt, Tô Đồng đau lòng muốn chết, muốn nhu nhu vết thương Tô Mạt, lại sợ chạm đau nàng, nâng tay lên dừng lại ở giữa không trung, chậm chạp không dám động.

"Muội đồ ngốc này, đang yên đang lành, sao lại lao ra." Nhớ tới một màn kinh hiểm vừa nãy, Tô Đồng đỏ cả vành mắt, âm thanh có chút nghẹn ngào. Một khắc đó, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng không biết Tô Mạt lấy ở đâu ra dũng khí, lại che ở trước mặt nàng. Vào lúc ấy, nàng chỉ hận chính mình không có năng lực thuấn gian di động, như vậy có thể thay Tiểu Mạt chịu đựng.

(*) thuấn gian di động: dịch chuyển trong chớp mắt.

"Muội không sao......Hít......Chỉ là hơi hơi, có chút......A......Đau......" Trên tay truyền đến đau nhức, cũng không biết là có thương tổn đến xương không, Tô Mạt sắc mặt có chút tái nhợt, tay càng là không dám di động, "Muội vào lúc ấy đầu óc trống rỗng, chỉ sợ tỷ tỷ bị thương tổn, cho nên nghĩ cũng không nghĩ, liền xông tới. Khiến tỷ tỷ lo lắng, thực xin lỗi."

"Muội đúng là đồ ngốc." Tô Đồng nhẹ giọng nói, đau lòng không ngớt. Hơn nữa bởi vì lời Tô Mạt nói, cảm thấy trong lòng ấm áp vô hạn. Tiểu Mạt vì mình, có thể liền mạng cũng không cần, phần tình nghĩa khắc sâu này, làm cho nàng cảm động vạn phần. Tô Đồng đỡ Tô Mạt đứng lên, tránh ra cổ tay trái của nàng, "Sau này không cho phép làm loại chuyện ngu ngốc này. Tỷ tỷ sẽ sinh khí."

"Ân, sẽ không." Tô Mạt gật đầu, muốn đứng lên. Lúc này mới phát hiện, chính mình dĩ nhiên chân run vô cùng. Cũng đúng, đối mặt với xe ngựa chạy như bay đến, ai mà không sợ hãi chứ? Nàng vào lúc ấy, trong đầu chỉ có chạy trốn cùng chết sững, bóng ma tử vong sâu sắc bao trùm lấy nàng. Mãnh liệt sợ hãi bao phủ toàn bộ tâm thần nàng. Thực sự là sống sót sau tai nạn a, Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, dũng cảm quên mình loại chuyện như vậy, đích thật là đáng sợ, Tô Mạt nghĩ. Kiếp trước, tỷ tỷ phải có dũng khí lớn như thế nào xông lên đẩy nàng ra. Đối diện khoảnh khắc xe ngựa chạy điên cuồng như vậy, tỷ ấy có hay không cũng sẽ giống như nàng sợ hãi. Đáng tiếc, khi đó, Tô Đồng chỉ kịp nhắn nhủ vài câu di ngôn, liền đã qua đời.

"Tỷ tỷ," Kiếp trước không mở miệng hỏi ra nghi hoặc, kiếp này, Tô Mạt mở lời hỏi, "Nếu như muội và tỷ đổi lại vị trí, tỷ sẽ xông lại cứu muội sao?" Tuy rằng trong lòng mơ hồ có đáp án, nhưng là Tô Mạt vẫn muốn hỏi một lần.

"Sẽ." Tô Đồng rất khẳng định gật đầu, nhãn thần không hề che dấu chút nào kiên định, "Mặc kệ bao nhiêu lần, tỷ đều sẽ lao ra cứu muội."

"Tại sao?" Tô Mạt hỏi. Vấn đề này, nàng vẫn rất nghi hoặc, trên người nàng đến tột cùng là có cái gì khiến Tô Đồng có thể bất chấp cả tính mạng, đáng cho Tô Đồng vì nàng trả giá như vậy.

"Bởi vì, muội là muội muội mà tỷ thương yêu nhất." Tô Đồng nhìn nàng một cái, chăm chú nói.

Tô Mạt trong khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời được, nàng không nghĩ tới, lý do thì ra lại đơn giản như vậy. Bởi nhẽ thương yêu nhất là mình, cho nên đồng ý vì mình mà hy sinh. Nàng tự nhận là không làm được đến mức này, nếu như không phải là trọng sinh nhất thế, cũng đối với tỷ tỷ áy náy cùng cảm kích, nàng kiên quyết sẽ không lao ra thay tỷ tỷ đỡ tất cả những thứ này. Nàng tin tưởng, nếu có lần sau, nàng không hẳn còn có can đảm như vậy. Đến tột cùng là loại thương yêu nào, liền làm tỷ tỷ đồng ý vì mình đi chết đây? Tô Mạt không nghĩ ra.

"A!"

"Ầm!"

Cách đó không xa vang lên một tiếng rít, còn có âm thanh va chạm vào nhau.

Tĩnh lặng, trạng thái yên tĩnh không hề có một tiếng động duy trì vài giây, xung quanh trong nháy mắt bùng nổ ra tiếng ồn ào mãnh liệt, thêm vào đó có tiếng nữ nhân thét chói tai.

"Có người chết rồi! --"

Đường phố vốn chen chúc bây giờ lại càng thêm chật chội.

Tô Đồng nắm thật chặt tay không bị thương của Tô Mạt, phòng khi hai người bọn họ bị đám người tách ra. Tô Đồng rất cẩn thận đem tay thụ thương của Tô Mạt bảo hộ ở trước ngực. Tô Mạt nhếch miệng lên, tỷ tỷ động tác khiến Tô Mạt trong lòng tràn đầy ấm áp.

Hai người bị bầy người chen chúc, càng lúc càng bị đẩy tới khu vực trung tâm.

Màu đỏ chói mắt kí©h thí©ɧ nhãn cầu tất cả mọi người, y sam đỏ tươi trên người nữ tử cùng vết máu trên đất, vậy mà hài hòa một cách quỷ dị, tràn đầy mỹ cảm vặn vẹo.

Một màn huyết tinh để Tô Đồng không nhịn được muốn nôn ra một trận. Tô Mạt cũng có chút chịu không được. Tại kiếp trước, bởi vì người chết đi chính là tỷ tỷ của nàng, trong lòng nàng tràn đầy đau xót, không có chú ý tới một màn huyết tinh này. Bây giờ trường diện hoàn toàn hiện ra trước mắt, Tô Mạt trong dạ dày phiên giang hải đảo. Nguyên bản sắc mặt tái nhợt, bây giờ càng trắng bệch.

(*) phiên giang hải đảo: dời sông lấp biển, ý nói trong lòng chấn động.

"Đi thôi." Nhờ tác phong đại gia khuê tú để cho Tô Đồng không có tại chỗ nôn ra, lôi kéo Tô Mạt muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời xa chỗ huyết tinh khiến người ta gặp ác mộng này.

"Ừ." Tô Mạt sau cùng nhìn lướt qua hiện trường, dự định quay người rời đi.

"Ồ?" Trong lúc vô tình nhìn đến một thứ bên cạnh, Tô Mạt ngồi xổm xuống, tay không bị thương nhặt đấu lạp bị rơi xuống đất lên, cái đấu lạp này, nhìn hết sức quen mắt, thật giống cái của tỷ tỷ.

"Làm sao vậy, Tiểu Mạt?" Theo Tô Mạt ngồi xuống, cảm nhận được cảm nhận được Tô Mạt nghi hoặc, Tô Đồng hỏi.

"Tỷ tỷ, nhìn xem một chút cái này." Tô Mạt giơ lên đấu lạp đưa cho Tô Đồng.

"Đây là......" Tô Đồng vuốt một chút đỉnh đấu, "Đấu lạp của tỷ? Sao lại ở chỗ này?" Tô Đồng hơi kinh ngạc khi thấy đồ vật này xuất hiện, dẫu sao lúc trước Tô Mạt đã đưa đấu lạp của nàng cho một tiểu nữ hài.

"Muội cũng không biết." Tô Mạt lắc lắc đầu, cũng là đầu óc mơ hồ, chỉ là trong tiềm thức, cảm thấy thứ này xuất hiện, hết sức quỷ dị.

"Người của quan phủ sau đó sẽ đến xử lý chuyện này." Tô Đồng đem đấu lạp ném trên mặt đất, "Cái này, liền vứt đi, tình hình nơi này, chúng ta cũng không cần nhìn, đi thôi."

"Ừ." Tô Mạt cúi đầu, tùy ý tỷ tỷ đem mình lôi đi. Chỉ là, sự việc này, ở trong lòng nàng chôn xuống một hạt giống, một nghi hoặc. Tô Mạt càng nghĩ, càng cảm thấy không đúng.

Kiếp trước, kiếp này từng việc dần dần hiện lên trong đầu. Xe ngựa đồng dạng va chạm, đồng dạng huyết tinh, đồng dạng tử vong. Khác biệt, chỉ có người tử vong và địa điểm thôi.

Nếu nói kiếp này cùng kiếp trước có điểm bất đồng lớn nhất, chính là việc nàng đem đấu lạp cho tiểu nữ hài kia.

Huyền Quang đại sư nói đến biến số, tựa hồ chỉ có đỉnh đấu này.

Tô Mạt trong giây lát nhớ tới, năm đó xe ngựa là thẳng tắp hướng về nàng mà đυ.ng, không hề rối loạn, như là nhận thức nàng. Kiếp này, thời điểm cùng xe ngựa lướt qua, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng quỹ tích của xe ngựa.

Nàng ở nhà họ Tô không có bất kỳ thân phận, đương nhiên sẽ không có người hao phí tâm tư muốn gϊếŧ chết nàng. Hơn nữa, nàng mang đấu lạp, không thể nhìn ra dung nhan, muốn cho xe ngựa đυ.ng đúng người thì phân biệt như thế nào?

Chẳng lẽ, đối phương chú ý, nhưng thật ra là đấu lạp?

Đúng rồi, đấu lạp của tỷ tỷ là trân phẩm lúc ca ca trấn thủ quan ngoại mang về, vốn là vô cùng hiếm có. Đặc biệt là đỉnh đấu này có điểm đặc biệt là dưới ánh mặt trời phát sáng, ở trong đám người kỳ thực rất dễ nhận ra.

Tô Mạt ở trong lòng có một phỏng đoán, cho nên mục tiêu của đối phương, sự thật là phụ thuộc vào đấu lạp của tỷ tỷ?

"Tiểu Mạt, làm sao vậy?" Tô Đồng đi bên cạnh, cảm nhận được Tô Mạt cảm xúc, hơi nghi hoặc một chút.

"Không có gì, tỷ tỷ, chúng ta đi về trước." Tô Mạt dừng một chút, mặt lộ vẻ nghiêm túc. Chuyện này, nếu như là có người cố ý nhằm vào tỷ tỷ, xuất môn bên ngoài, tuyệt đối không an toàn, nhất định phải mau chóng về Tô phủ mới được.

"Tốt." Tô Đồng không có hỏi nhiều. Từ khí áp trên người Tô Mạt, nàng cảm nhận được nghiêm nghị trước nay chưa từng có.

********

Phúc Sơn Tự, Huyền Quang đại sư nhìn địa phương phát sinh tai hoạ ở dưới chân núi, thở dài lắc đầu: "Mọi việc đều có nguyên nhân. Đáng tiếc một mạng người."

********

Trên đường trở lại Tô gia, hai người đều rất trầm mặc, tai hoạ ngày hôm nay, để cho hai người tâm tình đều có chút trầm trọng, có chút bất an. Tô Đồng tựa hồ thấy được khúc dạo đầu của bão táp.

Tỷ tỷ tử kiếp đã kinh qua. Nhưng là Tô Mạt không có một chút cảm giác an tâm, nàng có một loại linh cảm, phong bạo càng lớn hơn đang chầm chậm tụ lại. Một âm mưu lớn hơn chính đang từng bước một bao phủ các nàng.

Mỗi một bước tiếp theo, sẽ càng gian nan hơn.