Chương 10: Gây rối

"Tiểu thư." Thúy Nhi bưng khay đi vào, trên khay để không ít yên chi thủy phấn, "Thỉnh tiểu thư tân trang."

Gặp vị hôn phu tương lai, đều nên trang trọng một chút. Rửa mặt thay trang phục một phen là điều cần thiết. Bởi vì biết Tô Đồng phần lớn thời gian đều ở trong phòng Tô Mạt, do đó Thúy Nhi liền trực tiếp đem đồ trang điểm của Tô Đồng bưng vào.

Tô Đồng ngồi trước gương đồng, cầm son phấn Thúy Nhi mới đưa tới nghiêm túc tân trang.

Tỷ tỷ trang điểm, để cùng một nam nhân khác gặp mặt. Ý nghĩ như thế không ngừng bồi hồi trong lòng Tô Mạt, khiến cho nàng thống khổ, khiến cho nàng đau đớn.

Tô Đồng hóa trang bất quá chỉ nửa nén hương thời gian, thế nhưng đối với Tô Mạt mà nói, thật giống như trải qua tam thu.

"Tiểu Mạt, đẹp không?" Thoa xong son môi, Tô Đồng xoay người lại, hướng về Tô Mạt khẽ mỉm cười. Nhất tiếu khuynh thành, đây là cảm nhận của Tô Mạt, tỷ tỷ rất đẹp, thật sự hết sức xinh đẹp. Nhưng là phần xinh đẹp này lại là vì một nam nhân khác, nghĩ như vậy, Tô Mạt có chút đau thương.

"Tiểu Mạt, làm sao vậy?" Nhìn ra Tô Mạt trong mắt một vệt đau thương, Tô Đồng ân cần hỏi.

"Không có gì." Tô Mạt lắc đầu, đem cảm xúc khác thường đè xuống, miễn cưỡng nở nụ cười nói, "Phía bên trái phấn tô lên có chút không đều, để muội giúp tỷ tỷ trang điểm lại." Nói xong, cầm lấy hộp phấn trên bàn, ngón trỏ quét một ít phấn đỏ, nhẹ nhàng thoa lên hai má mịn màng của tỷ tỷ.

Ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua gò má, mang theo nhàn nhạt hương phấn, Tô Đồng cảm thấy, tim mình đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều. Trong phòng lặng im không hề có một tiếng động, chỉ có ngón tay nhỏ nhắn của Tô Mạt ở trên mặt Tô Đồng chậm rãi di chuyển. Thúy Nhi thức thời thối lui khỏi gian phòng.

Phấn, son môi, một lần nữa giúp tỷ tỷ tân trang. Bản thân tỷ tỷ đã quốc sắc thiên hương, giờ khắc này, trang điểm xong, khuôn mặt càng là tinh xảo, diễm lệ vô song. Tô Mạt nhìn không khỏi có chút ngây dại.

"Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, sao vậy?" Tô Đồng kêu Tô Mạt vài tiếng, làm cho nàng hoàn hồn.

"Không có gì, còn không có vẽ xong đâu, chúng ta tiếp tục đi, tỷ tỷ." Tô Mạt phục hồi lại tinh thần, cầm lấy hộp son phấn nói.

"Quên đi, Tiểu Mạt." Tô Đồng lắc đầu một cái, "Cứ như vậy đi, được rồi."

"Không." Tô Mạt mắt đầy chăm chú, "Có lẽ, hôm nay là lần cuối cùng muội trang điểm cho tỷ tỷ, tỷ hãy để muội tiếp tục đi."

Vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn Tô Mạt trong mắt khẩn cầu, Tô Đồng cuối cùng vẫn là không có từ chối. Nàng rất mâu thuẫn, cũng không muốn làm Tô Mạt thương tâm, lại không muốn trang điểm thật đẹp.

Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, ngồi tại chỗ, tùy ý Tô Mạt ở trên mặt nàng tô vẽ.

"Tỷ tỷ, nhắm mắt lại đi." Tô Mạt vữa vẽ vừa nói. Chờ Tô Đồng nhắm hai mắt lại, Tô Mạt ngón tay chuyển một cái, trang dung của Tô Đồng so với trước khác hẳn. Nàng không muốn tỷ tỷ gả cho An Lăng Thiên, cực kỳ không muốn. Vì lẽ đó cho dù biết làm như vậy rất không đạo đức, nàng vẫn muốn làm. Nàng ngược lại muốn xem xem, đối với khuôn mặt nàng dày công trang điểm, An Lăng Thiên còn muốn cưới tỷ tỷ của nàng hay không!

"Được rồi, tỷ tỷ. Có thể mở mắt." Hết lần này đến lần khác xác nhận tỷ tỷ trang dung không có vấn đề, Tô Mạt cất đi gương đồng trên bàn. Cuối cùng cho tỷ tỷ đeo lên một tầng mạng che mặt, bảo đảm trên đường đi gặp Thế tử sẽ không có người nhìn thấy dung mạo của nàng.

"Gương đồng đâu? Đem cho tỷ nhìn một chút." Vừa mở mắt, phát hiện gương đồng trước mặt không thấy, Tô Đồng hơi nghi hoặc. Đối với việc Tô Mạt trang điểm cho nàng mơ hồ có chút nghi ngờ bên trong.

"Muội không cẩn thận đem son phấn vẩy lên gương, đã thu lại, lát nữa muội sẽ lau chùi một tý." Tô Mạt từ chối.

Tô Đồng nhìn Tô Mạt một chút, tuy rằng mơ hồ cảm thấy lời giải thích này có chút không đúng, nhưng đến cùng cũng không nói gì.

"A, sắc trời không còn sớm, tỷ tỷ." Tô Mạt đem tỷ tỷ đẩy ra cửa, "Tỷ vẫn là mau mau đi đến chỗ hẹn đi. Đến muộn đối với danh tiếng Tô phủ không tốt."

Tô Đồng bị Tô Mạt một đường đẩy ra, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Muội muội này của nàng, mấy ngày trước còn nói không muốn mình lấy chồng, hiện tại đúng là một bộ dáng vẻ ước gì nàng lập tức gả đi. Nàng làm tỷ tỷ cũng thật là thất bại.

Tô Đồng cười cười, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Sau khi nàng ra ngoài không lâu, một bóng người lén lén lút lút đi theo sau. Tuy rằng đã động một chút tay chân, thế nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng. Đi theo xem thử, tìm hiểu một chút tình huống, phòng khi có biến.

********

"Ra mắt Thế tử." Tô Đồng thân hình có lồi có lõm, trên mặt tuy mang khăn che mặt, nhưng lộ ra bên ngoài đôi mắt thâm thúy mỹ lệ, tràn đầy sự điềm tĩnh của đại gia khuê tú. Tay ngọc thon dài, làn da trắng trẻo mịn màng. Thanh âm nhỏ nhẹ mang theo nhu hòa, nghe hết sức thoải mái.

"Nàng và ta sắp trở thành phu thê, Tô tiểu thư không cần gò bó." An Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, ngôn ngữ, tác phong văn nhã. Hắn âm thầm gật đầu, Tô gia đại tiểu thư quả không hổ là một mỹ nhân. Lúc trước còn lo lắng Tô gia đại tiểu thư bề ngoài xấu xí, sau khi cưới về liền hối hận. Từ tư thái hiển lộ bên ngoài, xem ra, Tô tiểu thư cho dù không phải là một mỹ nhân tuyệt thế, cũng không có khả năng xấu xí.

Có ý nghĩ này, An Lăng Thiên cũng không có yêu cầu Tô Đồng lấy xuống khăn che mặt. Tuy rằng thời điểm chưa kết hôn hai người gặp mặt, hắn có thể yêu cầu đối phương tháo xuống khăn che mặt . Thế nhưng hắn cũng không tính làm vậy. Làm như thế, sẽ chỉ khiến Tô Đồng cho rằng hắn là người trông mặt mà bắt hình dong. Còn bây giờ đối dung mạo không hề để ý, sẽ làm hảo cảm của Tô Đồng đối với hắn tăng lên rất nhiều.

Chỉ tiếc, hắn hiển nhiên là đoán sai Tô Đồng.

Tô Đồng bản thân đối với mọi thứ đều là lãnh lãnh đạm đạm, sóng lớn không động, cho dù trước mắt là nam nhân sắp cùng mình trải qua một đời.

"Thế tử đến là vì chuyện gì?" Tô Đồng dáng vẻ bình thản, tĩnh tọa đối diện An Lăng Thiên.

"Không có gì, chỉ là lúc trước có được một món trang sức đẹp, muốn đưa cho Tô tiểu thư xem đó làm thành ý." An Lăng Thiên lấy ra một hộp gấm, mở nắp ra, bên trong nằm một cây trâm bích lục, màu xanh biếc ôm trọn, ngắm thấy hết sức êm dịu, chính là ngọc thạch thượng đẳng, "Hi vọng Tô tiểu thư yêu thích."

Tô Đồng liếc mắt nhìn, vẻ mặt cũng không có quá lớn ba động, cũng không có mừng rỡ như đã đoán trước, cây trâm này xem ra đối với nàng sức hấp dẫn cũng không phải là lớn.

Tô Mạt ngồi xổm ở xa xa nhìn hai người trong lương đình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Sao còn không hạ khăn che mặt? Không hạ khăn che mặt, làm sao đem hắn sợ hãi đến biết khó mà lui a!

Đợi một lúc, thấy An Lăng Thiên vẫn không có dấu hiệu vạch trần khăn che mặt dấu hiệu. Tô Mạt chịu không được, nếu như hắn không động thủ, vậy thì nàng sẽ làm! Nàng tỉ mỉ chuẩn bị trang dung này, An Lăng Thiên nhất định phải nể mặt a.

"Xem Tô tiểu thư dáng vẻ, tựa hồ không thích món đồ này?" An Lăng Thiên đối với Tô Đồng thần sắc trấn định có chút kinh ngạc. Cây trâm này chi phí không ít, nữ tử phần nhiều là yêu cái đẹp, đặc biệt là Tô Đồng loại này mỹ nhân tuyệt thế, nàng lại không động tâm.

"Cũng không phải không thích." Dưới mạng che mặt khóe miệng hơi câu lên, "Chỉ là loại đồ trang sức quá mức tục sáo, Tô Đồng quanh năm ở cùng thư họa, khó tránh khỏi đối với loại này tục vật không có hứng thú."

"Ngược lại là ta lỗ mãng." An Lăng Thiên áy náy ôm quyền, thu hồi cây trâm, "Chỗ của ta cất chứa rất nhiều danh họa sách cổ, nghĩ đến Tô tiểu thư sẽ rất thích, chờ sau khi Tô tiểu thư xuất giá, ta nhất định sẽ đồng dâng tặng."

Tô Đồng còn chưa mở lời nói chuyện, một đạo thanh âm thanh lệ đột nhiên truyền đến.

"Tiểu thư, Thế tử, nước trà đã pha xong, xin mời thưởng thức." Nữ tử dâng trà thân hình nhỏ xinh, nhưng lại nhanh nhẹn hoạt bát, đặc biệt là một đôi mắt linh động, câu hồn đoạt phách. Nói Tô Đồng là quốc sắc thiên hương, thì tiểu nha hoàn này chính là tiểu gia bích ngọc, chỉ là so với tiểu gia bích ngọc, càng nhiều hơn một tia linh động.

(*) bích ngọc: Mượn chỉ tì thϊếp, hoặc con gái nhà bình thường, nhỏ tuổi và xinh xắn.

An Lăng Thiên chỉ nhìn một chút, liền đối với nữ tử này sinh ra hứng thú cực đại.

Tô Đồng hướng An Lăng Thiên nơi đó liếc mắt một cái, lập tức thấy được trong mắt hắn chợt lóe lên hứng thú, không biết làm sao, một tia không vui từ trong lòng nổi lên. Chỉ là đại gia khuê tú tác phong không để cho nàng biểu hiện ra.

"Vị này là?" Tô Đồng còn chưa mở miệng, An Lăng Thiên đã nói trước.

"Nô tỳ là thϊếp thân nha hoàn của tiểu thư, Thúy Nhi." Tô Mạt nói.

Thϊếp thân nha hoàn sao? An Lăng Thiên trong mắt hứng thú càng thêm dày đặc, nghĩ đến Tô Đồng nếu như gả cho hắn, tiểu nha hoàn bên cạnh này sẽ trở thành nha đầu động phòng, theo lý thuyết, hắn liền có thể nạp làm tiểu thϊếp. Lập tức thu được hai cái mỹ nhân nhi, An Lăng Thiên tâm tình tự nhiên là rất tốt.

"Thế tử mời uống trà." Tô Mạt cung kính mà đưa tới một tách trà.

An Lăng Thiên tiếp nhận, ngón tay bất động thanh sắc trên tay Tô Mạt xẹt qua, mười phần có ý đùa giỡn. Hắn không phải người ngu, hắn và Tô Đồng gặp mặt, những người không có liên quan sẽ không đến quấy rối. Nếu tiểu nha đầu này xuất hiện, lớn lên lại xinh đẹp, như vậy nàng xuất hiện, ý tứ không cần nói cũng biết.

Tô Mạt lòng tràn đầy căm ghét, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra, làm bộ một mặt ngượng ngùng, ánh mắt vô tình hay cố ý tản ra một tia câu dẫn. An Lăng Thiên nhãn thần nàng thấy rõ trong mắt, cùng hắn sinh sống mười mấy năm, nàng có thể hiểu được nhiều ánh mắt của hắn. Hiện tại An Lăng Thiên dù sao vẫn còn rất trẻ, nhiều tâm tình còn chưa thể che giấu.

"Tiểu thư, uống trà." Tô Mạt đem tách trà đưa tới trước mặt Tô Đồng.

Thời điểm Tô Đồng đưa tay đón, Tô Mạt giống như lơ đãng, tay run một cái, nước trà đổ hết lên người Tô Đồng, thấm ướt mạng che mặt.

"Tiểu thư, xin lỗi, ta không phải cố ý!" Tô Mạt lấy khăn tay ra, luống cuống tay chân thay Tô Đồng lau sạch vệt nước trên người là, trong lúc không chú ý, khăn che mặt rơi xuống.

An Lăng Thiên chỉ nhìn một chút khuôn mặt phía dưới khăn che, trong nháy mắt há hốc mồm, sững sờ ở nơi đó không nhúc nhích, hiển nhiên là bị kinh hãi đến choáng váng.

Tô Mạt trong mắt loé ra ý cười không rõ ràng, An Lăng Thiên, ta xem ngươi có thể nhẫn tới trình độ nào!