Chương 5: Mưu kế

Tô Mạt mẫu thân Liễu thị vốn là nữ tử phong trần, tuy nói là phong trần, thế nhưng Liễu thị hầu hạ qua nam nhân cũng chỉ có Tô Lê một người mà thôi. Liễu thị tuổi trẻ xinh đẹp, Tô Lê mới đầu rất thích nàng, liền chuộc thân nạp làm thϊếp thất. Liễu thị vào phủ không lâu thì có thai, Tô Lê lại thì càng sủng ái nàng. Tiểu thϊếp Lưu thị vẫn xem Liễu thị không hợp mắt, trong lúc Liễu thị mang thai ở khắp nơi làm khó dễ, thậm chí còn thả ra phong thanh. Nói Liễu thị là người trong phong trần, trong bụng là con ai cũng không biết. Một mực nàng lại trùng hợp bảy tháng liền ra đời. Tô Lê đối với mẫu nữ các nàng cũng dần dần hoài nghi, một người một khi đã có lòng nghi ngờ, sẽ khắp nơi ngờ vực. Càng xem Tô Mạt, càng cảm thấy Tô Mạt cùng mình một điểm đều không giống. Thế nhưng đến cùng cũng không thật sự nhỏ máu nghiệm thân. Chuyện như vậy nếu như truyền đi, Tướng quân hắn chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi. Tô Lê xa lánh Liễu thị, thời gian lâu dài, liền cũng quên đi sự tồn tại của hai người bọn họ.

Tô Mạt đối với Tô Lê nhưng thật ra là rất oán hận. Cũng bởi vì nàng ra đời sớm, liền trở thành lý do bị hoài nghi sao? Chẳng phải là rất oan uổng. Hết lần này đến lần khác mẫu thân của nàng cho tới bây giờ đều không biện luận, càng là một động tác chứng minh nàng là nữ nhi của Tướng quân cũng không từng có. Trước khi sống lại, nàng đối với những việc này không có cảm giác gì, sau đó may mắn được trọng sinh, nàng nhưng cảm thấy mẫu thân mình xác thực có chút nhu nhược.

Kỳ thực rất nhiều lúc, nàng cũng sẽ nghĩ rằng nàng có phải hay không không phải con gái Tướng quân? Nhớ tới khi còn bé từ xa nhìn Tô Lê một chút, nàng quả thực không thấy Tô Lê cùng mình có chỗ nào giống nhau.

Hơn nữa, lúc mẫu thân còn tại thế, rất nhiều lần chỉ là nhìn nàng rồi thở dài. Ánh mắt xuyên thấu qua nàng, tựa hồ đang nhớ lại gì đó.

Liễu thị cùng nàng hiện tại ở tại một tiểu viện tử lụi bại, ngay cả nha hoàn trung tâm cũng không có một người. Bình thường ít có người tới, vẫn tính là thanh tĩnh.

(*) tiểu viện tử: sân nhỏ, ở đây xem như là một khu nhà nhỏ.

Liễu thị mất, trong sân một mảnh thê lương.

Bởi vì chỉ là một thϊếp thất mất, Tô Lê cũng không để ý, thậm chí cảm thấy xúi quẩy. Vì lẽ đó không cho phép Tô Mạt mặc đồ để tang, thậm chí ngay cả linh vị cũng không cung cấp. Tô Mạt giận mà không dám nói gì.

Tô Đồng đúng là quan tâm nàng, thường thường sẽ mua thêm cho nàng một vài thứ. Chỉ là, hôn ước sắp đến gần, Tô Đồng cũng không khỏi trở nên bận rộn.

Tô Mạt cũng không biết Tô Đồng một mực bận bịu việc gì, chỉ là, Tô Đồng sắc mặt càng ngày càng khó coi, thời điểm nhìn về phía nàng, càng là tràn đầy quan tâm cùng đau lòng.

"Tỷ tỷ, tỷ gần nhất, rốt cuộc là làm sao vậy?" Mặc kệ bận rộn bao nhiêu, Tô Đồng mỗi ngày đều sẽ dành chút thời gian đến chỗ Tô Mạt trò chuyện cùng nàng, chăm sóc nàng.

"Không có gì," Tô Đồng cười xoa xoa đầu Tô Mạt, trong mắt tràn đầy trìu mến, "Không phải đại sự gì, tỷ tỷ đều sẽ giải quyết tốt."

"Tỷ tỷ, muội không phải tiểu hài tử." Tô Mạt nghiêm túc nghiêm mặt, "Bất kể có chuyện gì, cũng đừng gạt muội."

"Yên tâm, thật sự không có chuyện gì." Tô Mạt ánh mắt chăm chú để Tô Đồng sửng sốt một chút, Tô Đồng có loại cảm giác trong nhà có con gái mới lớn, tay tìm chỗ hạ xuống, "Một ít chuyện nhỏ, tỷ tỷ có thể xử lý, muội không cần lo lắng."

Tỷ tỷ đều nói như vậy rồi, Tô Mạt cũng chỉ có thể im lặng không nói gì. Chỉ là trong lòng quyết định chủ ý, nhất định phải nghĩ biện pháp để tỷ tỷ từ bỏ việc đem mình làm tiểu hài tử, theo thói quen cái gì cũng thay nàng lo lắng.

"Tiểu Mạt, có một câu nói, muội nhất định phải nhớ kỹ." Tô Đồng nói.

"Hả?" Tô Mạt nháy mắt một cái, không biết rõ tỷ tỷ vẻ mặt vì sao đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Tiểu Mạt, " Tô Đồng nói, "Sau này, người khác đưa đồ ăn tới, muội không được ăn biết không?"

Tô Mạt sửng sốt một chút, Tô Đồng ngày hôm nay nói lời này, là có dụng ý khác sao?

"Tại sao?" Tô Mạt làm bộ tò mò hỏi một câu.

"Tỷ tỷ sẽ ghen." Tô Đồng cười nói.

"Dạ." Tô Mạt cúi đầu, che đậy đi thất lạc trong mắt. Tỷ tỷ, vẫn không nguyện ý nói cho nàng biết chân tướng sao? Nàng không phải là tiểu nữ hài mới mười bốn tuổi, trong lòng của nàng số tuổi đã đem gần ba mươi rồi.

Trọng sinh trở lại, trước đây hồ đồ một số sự tình, hiện tại vừa nghĩ sẽ hiểu. Nàng cùng mẫu thân tuy rằng cuộc sống không hề tốt đẹp gì, thế nhưng thân thể vẫn tính là tốt, làm sao liền đồng thời bị bệnh, còn nghiêm trọng như thế, bồi thêm mạng của mình. Nhất định là có người động tay động chân. Nàng lúc trước đã tự mình lén lút đi điều tra, nàng cùng mẫu thân nhưng thật ra là trúng độc. Mà người hạ độc, chính là tiểu thϊếp Lưu thị. Bởi vì Lưu thị lúc làm việc không có cố ý che giấu, cho nên rất dễ dàng liền bị nàng tra được.

Tiểu thϊếp Lưu thị, hành sự hung hăng, chuyện này vẫn đúng là không sai. Dựa vào Tô Lê sủng ái, ngay cả việc hại người đều làm rõ ràng như vậy. Có điều, ngẫm lại thì, nàng cùng mẫu thân, nhân vi ngôn khinh, chết rồi cũng không ai quản, coi như may mắn sống sót, biết là nàng làm thì như thế nào, Tô Lê sẽ tin sao? Nhất định là phủ nhận.

(*) nhân vi ngôn khinh: địa vị thấp kém, nói chuyện không được người coi trọng.

Cùng người nam nhân kia sinh sống mười mấy năm, những cái khác nàng không biết, thế nhưng mưu tính bên trong nội trạch nàng lại học được một ít. Từ lúc nàng bị sẩy thai hài tử đầu tiên, nàng liền minh bạch, không thể tin tưởng bất luận người nào, phải nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình. Thủ đoạn của nàng tuy rằng không cao minh, nhưng cũng miễn cưỡng có thể bảo vệ mình ở bên trong trạch viện sống tiếp.

Có một điểm nàng không nghĩ ra, hai người các nàng không được ưu ái sống ở nơi tàn tạ này, không bước chân ra khỏi cửa, lại không thể gây trở ngại bất luận người nào, Lưu thị vì sao đột nhiên hạ sát thủ?

"Tiểu Mạt, Tiểu Mạt? Muội đang ở đây nghĩ cái gì?" Thanh âm êm ái ở bên tai vang lên. Tuy rằng rất đột ngột, nhưng cũng không khiến người khác kinh sợ.

"Không, không có gì." Tô Mạt lắc đầu một cái.

Tô Đồng tuy rằng có nghi hoặc trong lòng, thế nhưng cuối cùng cũng không có hỏi Tô Mạt vừa nãy đến cùng đang suy nghĩ gì, bản thân nàng cũng giấu diếm Tô Mạt không ít chuyện. Tô Mạt có bí mật nhỏ của mình, nàng cũng không thể yêu cầu Tô Mạt nói thẳng ra.

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ mới vừa nói gì, muội đã nhớ kỹ sao?" Tô Đồng trìu mến mà nhìn muội muội mình.

"Muội nhớ kỹ, tỷ tỷ." Tô Mạt nói, "Tuy là không biết lý do, thế nhưng tỷ tỷ nói, muội đều nghe."

"Tiểu Mạt thật ngoan." Nhìn Tô Mạt trong mắt không hề che giấu chút nào tín nhiệm, Tô Đồng xoa xoa tóc của nàng, che đi đáy mắt có chút đau lòng. Nàng biết có một số chuyện vốn không nên gạt Tiểu Mạt, nhưng Tiểu Mạt dù sao cũng còn nhỏ, nàng không muốn Tiểu Mạt tiếp xúc với một ít chuyện hắc ám bên trong. Nàng di truyền từ mẫu thân sự mềm lòng, đối với huynh đệ tỷ muội trong nhà đều rất quan tâm, đặc biệt là Tô Mạt hài tử bị lơ là từ nhỏ. Lần này vẫn là thần y nói cho nàng biết, Tiểu Mạt trúng độc, nàng mới biết có người muốn hại chết Tiểu Mạt. Bởi vì lượng thạch tín không lớn, Tiểu Mạt mới có thể còn sống.

Vì muốn trong nhà yên ổn, mẹ của nàng mới che giấu chuyện này. Cho nên nàng đối với Tô Mạt, có bao nhiêu là hổ thẹn.

"Mấy ngày nữa, tỷ tỷ muốn đi lên núi lễ Phật." Nhìn thấu trong mắt Tô Đồng ẩn nhẫn cùng đau lòng, Tô Mạt không biết làm sao, trong lòng có một tia không đành lòng, nàng đành đổi đề tài.

Tô Đồng gật đầu.

Mấy ngày trước đây, Tô Đồng cùng An Lăng Thiên ngày sinh tháng đẻ đã được đưa đến nhà song phương, ba ngày trước khi hợp bát tự, vì để bát tự kết hợp lại, nhất định phải mang theo tỷ muội tuổi xấp xỉ lên núi lễ Phật ba ngày, đây là tập tục. Tô Mạt nhớ rõ ràng, bởi vì, kiếp trước, Tô Đồng chính là vào lúc ấy chết đi!

"Đến lúc đó tỷ tỷ sẽ đưa muội cùng đi, muội không phải vẫn muốn ra ngoài chơi à?" Tô Đồng trong mắt tràn đầy sủng nịch.

"Có thể, không đi sao?" Tô Mạt hỏi..

"Đương nhiên không thể." Tô Đồng đáp, "Tiểu Mạt, làm sao vậy, muội không phải thích nhất là đi ra ngoài sao?"

Tô Mạt không có nói tiếp, nàng biết, lần này hành trình lễ Phật là tất yếu, không khỏi có chút bận tâm, tỷ tỷ liệu có giống như một kiếp trước, hương tiêu ngọc vẫn?

Một kiếp trước kia, tỷ tỷ là vì cứu nàng mà chết, kiếp này, cho dù là phải liều mạng, nàng cũng không thể để tỷ tỷ gặp chuyện gì.

"Tỷ tỷ, muội sẽ bảo vệ tốt tỷ." Tô Mạt nói ra.

"Tiểu ngốc nghếch," Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Tỷ tỷ là đi lễ Phật, không phải đi làm sơn tặc áp trại phu nhân."

"Nếu có thể cưới được mỹ nhân như tỷ tỷ làm áp trại phu nhân, muội cũng muốn ngay lập tức đi làm sơn tặc đây!" Tô Mạt nghịch ngợm trừng mắt nhìn.

"Ngươi tiểu quỷ linh tinh." Tô Đồng xoa một hồi Tô Mạt sống mũi, trong mắt không hề che giấu chút nào sủng nịch.

"Hì hì." Tô Mạt sờ sờ mũi, không nói thêm gì nữa.

***********

"Không chết? Ngươi làm việc như thế sao!" Bên trong cửa phòng đóng chặt có một nữ tử xinh đẹp, mặt như hoa đào, đẹp đẽ đáng yêu, chỉ là, khóe mắt chua ngoa đã phá hủy tổng thể, làm cho nàng xem ra nhiều hơn mấy phần cay nghiệt. Giờ khắc này, nàng chính đang đại phát lôi đình, mạnh mẽ tát nữ tử đang quỳ một cái.

"Ngũ tiểu thư," quỳ gối bưng gò má bị đánh, trong mắt loé ra một tia tàn nhẫn, thế nhưng rất nhanh được che giấu, "Nữ tỳ xác thực dựa theo dặn dò bỏ xuống đầy đủ phân lượng thạch tín, người bình thường, tuyệt đối không có khả năng còn sống." Ngữ khí nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.

"Còn dám nguỵ biện." Nữ tử giơ tay lên, đã muốn lại tát thêm một cái, "Rõ ràng là ngươi làm việc bất lợi."

"Linh Nhi, được rồi." Bên cạnh một phụ nữ cùng nữ tử có bảy phần tương tự ngăn lại tay nàng, mở miệng nói, "Tính khí như vậy, lại ra thể thống gì, nữ nhi trong nhà, phải để ý một chút tri thư đạt lý."

(*) tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa.

"Biết rồi, mẫu thân." Tô Linh bĩu môi, hung ác trừng nha hoàn trên đất một cái.

"Thúy Nhi, chuyện này, là sai lầm của ngươi." Lưu thị nhàn nhạt nói qua.

"Rất xin lỗi, phu nhân, nếu như không phải thần y bỗng nhiên xuất hiện, các nàng đã sớm chết rồi." Thúy Nhi cúi đầu, cung kính mà nói, chỉ là trong mắt loé ra một tia không cam lòng, một tia ẩn nhẫn.

"Thôi, thôi." Lưu thị khoát tay áo một cái, "Thần y xuất hiện bất ngờ, cũng không thể toàn bộ đều oán ngươi."

"Mẹ!" Mắt thấy Thúy Nhi làm việc không tốt, nhưng cứ như vậy được buông tha, Tô Linh bất mãn mà kêu to một tiếng mẫu thân bên cạnh.

"Thúy Nhi, ta còn có một việc muốn dặn dò ngươi, lần này, ngươi nhất định phải hoàn thành." Lưu thị đem một túi tiền phồng to bỏ vào trong tay Thúy Nhi, tiến đến bên tai Thúy Nhi nhẹ giọng nói qua kế hoạch của chính mình.

Nghe Lưu thị an bài, Thúy Nhi ngây ngẩn cả người, ánh mắt lơ lửng không cố định, hiển nhiên do dự không quyết định: "Phu nhân, việc này...... Vạn nhất mà bị phát hiện, Thúy Nhi chính là chín cái mệnh cũng không đủ chết."

"Chuyện này, chỉ cần ngươi chiếu theo ta dặn dò mà làm, nhất định sẽ không lộ ra sơ sót." Lưu thị nói, "Sau khi chuyện thành công, ta sẽ để Nham Nhi nạp ngươi làm thϊếp."

Thúy Nhi trong mắt lóe lên tinh quang: "Nguyện vì phu nhân làm trâu làm ngựa!"

"Thời gian không sai biệt lắm, ngươi mau trở về đi thôi, chọc người hoài nghi sẽ không tốt." Lưu thị phất phất tay, "Ta cũng không muốn tỉ mỉ bố trí nhiều năm như vậy lại dã tràng xe cát."

(*) dã tràng xe cát: ý chỉ việc sắp hoàn thành lại hỏng.

"Vâng, phu nhân." Thúy Nhi cúi đầu hành lễ một cái, chuyển thân rời đi.

"Mẫu thân, việc này giao cho Thúy Nhi làm, thật sự có thể không? Nàng dù sao cũng là người của Tô Đồng, mẫu thân không sợ nàng bỗng nhiên phản bội sao?" Sau khi Thúy Nhi rời đi, Tô Linh nhíu nhíu mày, ôm Lưu thị, khá là lo âu hỏi.

"Yên tâm, mỗi người đều có tư tâm." Lưu thị cười nói, "Thúy Nhi người này, rất tham tài, chỉ cần cho nàng đầy đủ lợi ích, nàng sẽ không phản bội. Huống hồ, ta còn ném ra một mồi nhử như vậy."

"Mẫu thân, người sẽ không thật sự muốn cho Nham ca ca nạp nàng làm thϊếp chứ?" Bảo điều đó chỉ là mồi nhử, Tô Linh càng thêm không muốn, "Thúy Nhi là thân phận gì, sao xứng với Nham ca ca!"

"Làm thϊếp thất Nham Nhi, nàng ta nghĩ cũng thật đẹp ," Lưu thị trong mắt loé ra một tia sát khí.

"Nhưng là...... Người vừa......"

"Mẫu thân đó là lừa nàng, " Lưu thị nói, "Chuyện sau khi hoàn thành, trên đời sẽ không còn có Thúy Nhi người này rồi."

"Vẫn là mẫu thân thông minh." Nữ hài tuổi tác không lớn lại cười vui vẻ, nói đến chuyện hại chết một người, nhưng không có nửa điểm áy náy cùng hoảng sợ, quả thực khiến lòng người run sợ.

"Con bây giờ, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần an tâm ở nhà chờ đợi tin tức." Lưu thị cười nói, "Chỉ cần con gái của tiện nhân kai chết, con liền có thể gả cho An Viễn hầu Thế tử rồi."

"Mẫu thân, nữ nhi chỉ là thứ xuất, e rằng không cách nào trở thành chính thất." Tô Linh trong mắt loé ra một tia tham lam, cùng mẫu thân giống nhau đều làm tiểu thϊếp, nàng không cam lòng, nàng muốn, là địa vị chính thất. Hưởng bất tận vinh hoa phú quý, còn có quyền lợi tối cao.

"Điểm ấy con yên tâm." Lưu thị cười cười, trong mắt tràn đầy mưu tính, "Lão gia coi trọng mặt mũi, trước khi xuất giá xảy ra chuyện không may như vậy, hắn nhất định là không muốn lộ ra. Đến thời điểm, chỉ cần thay mận đổi đào, con đồng dạng có thể trở thành An Viễn hầu phu nhân." Chính vì có tính toán như vậy, Lưu thị mới nhất định phải gϊếŧ Tô Mạt, miễn cho nàng vào thời điểm thay mận đổi đào phát sinh biến cố gì.

"Mẫu thân, người thật là lợi hại." Tô Linh cười đến vui vẻ.

An Viễn hầu Thế tử vị trí chính thất, đã là vật trong túi hai người bọn họ. Các nàng dường như nhìn thấy tiền tài đếm không hết cùng vô thượng quyền lợi.