Chương 4: Cầu hôn

"Cha." Tô Đồng chậm rãi đi vào đại sảnh, hướng về phụ thân mình hơi cúi chào.

"Ngươi đã đến rồi." Tô lão gia tử, Tô Lê nhìn mình đại nữ nhi, gật đầu, giữa lông mày lưu chuyển uy nghiêm bất khả xâm phạm*.

"Không biết cha gọi nữ nhi đến là có chuyện gì?"

"Vừa nãy An Viễn hầu Thế tử cầu hôn." Tô Lê nhìn con gái mình, đứa con này đúng là càng lớn thần thái càng giống mẫu thân nàng, "Ngươi thấy thế nào?"

"Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh**, bà mai đã nói như vậy." Tô Đồng rũ mắt thuận theo, "LIền để cha làm chủ."

"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi tạm thời chuẩn bị, đợi ta hợp lại bát tự, liền định ra thời gian, đem ngươi xuất giá đi."

"Vâng." Tô Đồng cúi chào, "Nữ nhi xin cáo lui."

Tô Lê phất phất tay, cũng không để ý. Nữ nhi đối với hắn mà nói, bất quá là nuôi sủng vật thôi, đến thời điểm cần liền đưa đi.

Tô gia đời đời đều là Trấn Nam Đại tướng quân, trong nhà quân công hiển hách. Đến đời Tô Lê, quốc thái dân an, hiếm có chiến sự, Tô Lê cũng chỉ là một Tướng quân trên danh nghĩa. Tô Lê dưới gối hai nam ba nữ. Đích nữ Tô Đồng là chính thất Lý thị sinh ra. Lý thị là con gái Tả Tướng, tính tình đoan hậu hào phóng.

Thứ nữ Tô Mạt là do thϊếp thất Liễu thị sở sinh. Con thứ Tô Hành, Tô Nham cùng thứ nữ Tô Linh đều là tiểu thϊếp Lưu thị sinh ra, lưỡng tử vừa sinh ra đã được đưa cho Lý thị giáo dưỡng. Lưu thị sinh được hai con trai, khá là được sủng ái, hành vi ngang bướng, người trong phủ khá là bất mãn.

Tô Hành và Tô Nham tuổi tác mỗi người là mười tám cùng mười chín tuổi, bây giờ ở trong quân nhậm chức, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.

Tô Lê sai người viết phong thư giao cho hai nhi tử đang xuất ngoại tòng quân, báo cho bọn họ việc này. Để cho bọn họ hảo hảo ở lại trong quân, không cần trở về. Gả nữ nhi mà thôi, không cần thiết đặc biệt để nhi tử trở về.

*******

Thả đi bồ câu đưa thư trong tay, Tô Hành đưa thư cho Tô Nham: "A Nham, đệ thấy thế nào?"

"Nếu là ý tứ của phụ thân, thì không cần phải trở về." Tô Nham quét mắt nhìn bức thư đặt ở trên bàn.

"Dù sao cũng là đích nữ xuất giá, phụ thân như vậy có phải là quá tùy tiện?" Tô Hành nhíu nhíu mày. Tuy rằng từ nhỏ đã biết phụ thân thiên vị nhi tử, thế nhưng không nghĩ tới hắn đối với nữ nhi coi nhẹ đến loại trình độ này.

"Phụ thân từ trước đều là vậy, huynh cũng không phải không biết." Tô Nham miễn cưỡng nói, "Không quay về cũng tốt, miễn cho người phụ nữ kia lại tới gây xích mích."

"A Nham, bà ấy tốt xấu gì cũng là mẹ đẻ của chúng ta." Tô Hành khá là bất đắc dĩ. Có điều nhớ tới người phụ nữ kia diện mạo cay nghiệt, khó tránh khỏi một trận phiền lòng.

"Vậy thì thế nào?" Tô Nham nói rằng, "Chúng ta từ nhỏ đã là mẫu thân nuôi lớn, mẫu thân đối với chúng ta như thế nào, huynh cũng không phải không biết. Năm đó chúng ta mắc phải bệnh đậu mùa, người phụ nữ kia lánh xa, e sợ chúng ta lây bệnh cho bà ta, là mẫu thân cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi bồi tiếp chúng ta, chăm sóc chúng ta. Loại nữ nhân khắc nghiệt giả tạo này, không để ý tới cũng được."

Tô Hành thở dài một tiếng: "Đáng tiếc cho Linh Nhi." Khi còn bé là tiểu nữ hài xinh đẹp như vậy, lớn rồi càng ngày càng giống người phụ nữ kia, điêu ngoa tùy hứng, hành sự ngoan độc.

"Ca, chúng ta tìm hiểu một chút thái độ làm người của An Viễn hầu Thế tử đi, đệ không muốn Đồng muội chịu thiệt." Tô Nham suy nghĩ một lát, mở miệng nói.

"Cái này không cần đệ nói, ta đã sớm chuẩn bị." Tô Hành vỗ tay một cái, hai người áo đen im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng, "Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, đi tìm hiểu một hồi tin tức An Viễn hầu Thế tử, càng nhiều càng tốt, càng tư mật càng tốt."

"Vâng." Hai người trả lời một tiếng, lặng yên biến mất.

"Ảnh vệ?" Tô Nham sửng sốt một chút, "Cha gia cho huynh rồi hả?"

"Tự nhiên không phải." Tô Hành đáp, "Đây là ông ngoại bồi dưỡng từ nhỏ. Của cha tám ảnh vệ chỉ dùng ở trên chiến trường yểm trợ hắn chạy trốn, làm sao có khả năng để ta mang đến. Vạn nhất tổn thất, cha sau đó ra chiến trường, chẳng phải là khó giữ được cái mạng nhỏ này?"

Tô Nham sắc mặt có chút cổ quái, nhớ tới hành vi của cha mình, cũng có chút hách nhiên.

Tô Lê không phải là không có trải qua chiến trường, chỉ là, hắn chính là một cái gối thêu hoa***, hoàn toàn là lý luận suông. Năm đó đại quân bị công phá, liên tục bại lui. Tô Lê dựa vào ảnh vệ yểm trợ một đường rút lui chạy trốn. Thời điểm không thể lui được nữa, Ảnh Nhất thâm nhập vào doanh trại địch, lấy đi thủ cấp tướng lĩnh địch, lúc này mới thay đổi tình thế.

"Ông ngoại, đối với chúng ta xác thực tốt.." Tô Nham thở dài một hơi. Cho dù không phải thân sinh, Tả Tướng đại nhân đối với bọn họ lại giống như thân sinh ngoại tôn như thế.

********

"Chủ nhân, Ảnh Nhất truyền đến tin tức, hắn và Ảnh Nhị đi tìm hiểu tin tức về An Viễn hầu Thế tử." Nam tử một thân hắc y hồi báo, ẩn núp ở trong màn đêm, như một con sói thủ thế chờ lệnh.

"Nha?" Tả Tướng cầm chén trà, hơi hơi nhíu mày, "Bọn họ đối với Thanh Nhi ( Lý thị ) cùng nữ nhi của nó đúng là thật tâm để bụng. Không uổng công Thanh Nhi đối với bọn họ một phen dạy dỗ."

"Chủ nhân, vậy việc giám thị có hay không tiếp tục?"

"Tự nhiên là tiếp tục." Tả Tướng trong mắt loé ra một tia ngoan tuyệt, "Không phải là mình thân sinh, ta vĩnh viễn không thể an tâm. Tất cả như cũ, chỉ cần bọn họ một lòng hướng về Thanh Nhi, liền nhận bọn họ là chủ nhân. Một khi chúng nảy sinh ý nghĩ thương tổn Thanh Nhi cùng Đồng Nhi......" Tả Tướng mạnh mẽ hướng tách trà ném lên trên bàn, nước trà tung toé, thấm ướt xung quanh trang giấy, "Gϊếŧ không tha!"

"Vâng." Hắc y nhân cung kính đáp, tiếp tục ẩn dấu vào trong màn đêm.

********

"Tỷ tỷ, lão gia tìm tỷ có chuyện gì vậy?" Cáo biệt Tô Lê, Tô Đồng liền quay lại phòng Tô Mạt. Mẫu thân Tô Mạt địa vị thấp kém, nguyên bản cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu, do Tô Lê nhìn trúng tướng mạo của nàng mới chuộc thân. Nữ nhân như vậy sinh ra hài tử, lại là nữ nhi, tự nhiên là không được Tô lão gia tử đối đãi tốt. Tô Lê không thích nàng gọi hắn là cha, cho nên nàng cùng hạ nhân trong phủ giống nhau, gọi hắn lão gia. Bọn nha hoàn ngày thường không ít lần bắt nạt nàng, nếu như không phải có Tô Đồng che chở, nàng sợ là sớm đã bị bắt nạt chết rồi.

"Không có gì, chính là có người cầu hôn, phụ thân đáp ứng rồi thôi." Tô Đồng nhàn nhạt ứng một tiếng, cũng không để ý.

"Tỷ tỷ, tỷ thích người kia sao?"

"Thích?" Tô Đồng cười lắc lắc đầu, "Tỷ ngay cả hình dạng hắn ra sao cũng không biết, làm sao nói đến chuyện thích." Tô Đồng thở dài một tiếng, "Tỷ tỷ hiện tại chính là lo lắng, sau khi tỷ tỷ xuất giá, sợ là sẽ không có người có thể bảo hộ muội."

Tô Mạt sửng sốt một chút, lập tức khóe mắt có chút đỏ, nàng không nghĩ tới, tỷ tỷ đối với mình lại quan tâm sâu như vậy.

"Tỷ tỷ," Tô Mạt ôm lấy Tô Đồng, "Tỷ có thể, không lấy chồng được không?"

"Muội muội ngốc," Tô Đồng nói, "Chuyện hôn nhân, từ trước đến giờ do cha mẹ làm chủ, việc tỷ có thể làm, chỉ có phục tùng mà thôi."

"Muội không muốn tỷ lấy chồng." Đặc biệt là nam nhân kia, Tô Mạt rầu rĩ nói.

"Tỷ sớm muộn cũng là phải lấy chồng, muội cũng vậy." Tô Đồng khẽ cười một tiếng.

"Muội không muốn xuất giá." Tô Mạt nói ra, "Nam nhân đều không phải thứ tốt."

"Muội đây là oán hận phụ thân đối với muội chẳng quan tâm đây." Tô Đồng chà xát sống mũi Tô Mạt một cái.

Tô Mạt hừ một tiếng, cũng không nói ra, phụ thân, chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân. Cùng người đàn ông kia sinh hoạt mười mấy năm, mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng căm ghét nam nhân. Tỷ tỷ, tỷ mãi mãi cũng sẽ không tưởng tượng được, nam nhân kia, có bao nhiêu vô tình.

-------------------------

(*) bất khả xâm phạm: không thể chạm vào, đυ.ng chạm.

(**) phụ mẫu chi mệnh: nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ.

(***) gối thêu hoa: ví với những người có ngoại hình nhưng không có học thức tài năng.