Chương 6: Lễ Phật

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ*, bên trong buồng xe, mỹ nhân thấp giọng trò chuyện, nói cười nhẹ nhàng, ám hương phù động**.

"Tiểu Mạt, lập tức sẽ tới Phúc Sơn Tự rồi." Ngón tay ngọc khẽ vén rèm che màu tím phất mở một khe hở, một đôi mắt đẹp đơn giản thoáng đánh giá tình huống bên ngoài. Cười khẽ nói nhỏ, hoàn toàn khiến cho nhân tâm ngóng trông.

"Ân." Càng sắp đến Phúc Sơn Tự, Tô Mạt lại càng căng thẳng, năm ấy, tỷ tỷ chính là trên đường trở về từ Phúc Sơn Tự gặp chuyện. Nàng muốn tận lực tránh khỏi việc này, nhưng là, nàng không có bất luận đầu mối nào. Đành đi tới đâu hay tới đó, thế nhưng chính là cảm thấy bất an.

"Làm sao vậy, Tiểu Mạt, từ lúc bắt đầu ra ngoài liền thần sắc có vẻ không yên, có phải là bị bệnh?" Tô Đồng nói, đem tay của mình hướng tới trán Tô Mạt, bàn tay ấm áp, mang theo mùi thơm thoang thoảng, đem bất an trong lòng Tô Mạt xua tan không ít.

"Muội không sao, tỷ tỷ." Nhìn Tô Đồng trong mắt không hề che giấu chút nào lo lắng, Tô Mạt trong lòng ấm áp, "Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon đi."

"Muội nha, thật không nghe lời." Tô Đồng dùng ngón tay chọt chọt trá Tô Mạt, "Tỷ tỷ ngày hôm qua không phải dặn muội là phải cố gắng nghỉ ngơi sao? Có phải là vì có thể đi ra ngoài chơi, cho nên mới hưng phấn một đêm ngủ không được?"

"Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ, chuyện gì cũng biết được." Ôm cánh tay Tô Đồng, Tô Mạt đem đầu mình tựa ở trên bả vai của nàng, dấu đi tâm tình lo lắng trong ánh mắt.

"Hiển nhiên, tỷ tỷ là trên đời này người hiểu rõ muội nhất."

************

"Một nguyện tỷ tỷ sống lâu trăm tuổi, hai nguyện tỷ tìm được lương xứng, ba nguyện......" Ba nguyện Tiểu Vũ có thể đầu thai đến một gia đình tốt, yên ổn sinh sống cả đời. Tô Mạt quỳ gối trước Bồ Tát, thành kính cầu nguyện.

Đại từ đại bi Bồ Tát, mặc kệ tiểu nữ lần này trọng sinh có phải là trời cao an bài, đều hi vọng ngài phù hộ tỷ tỷ. Nguyện tỷ tỷ lần này có thể chuyển nguy thành an. Còn có, xin ngài hãy phù hộ hài tử đáng thương của con, Tiểu Vũ.

"Tiểu Mạt, nguyện vọng thứ ba muội cầu cái gì? Thần bí như vậy. Có phải là muốn tìm được vị hôn phu tốt?" Tô Đồng trêu ghẹo nói. Nghe được muội muội một lòng vì chính mình, Tô Đồng trong lòng có một chút ngọt. Chỉ là, nguyện vọng cuối giữ bí mật lại làm cho nàng có chút để ý. Thời điểm nói ra tìm được hảo phu tế, Tô Đồng cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút không thoải mái.

"Đương nhiên không phải!" Tô Mạt phản bác, "Cái cuối cùng là thay một người đã qua đời cầu." Lúc nhắc tới người này, Tô Mạt ánh mắt buồn bã.

"Ngoan, Tiểu Mạt." Tô Đồng đem Tô Mạt kéo vào trong l*иg ngực của mình. Người đã mất, Tô Đồng trong đầu hiện lên chính là khuôn mặt Liễu di, nghĩ đến Tiểu Mạt vì không muốn nhắc đến Liễu di khiến tăng thêm thương tâm, cho nên nguyện vọng cuối mới không nói ra. Nghĩ như vậy, Tô Đồng lại càng thêm đau lòng muội muội mình, "Tỷ tỷ vẫn sẽ bên cạnh muội."

"Muội biết, tỷ tỷ." Thanh âm của Tô Mạt có hơi nghẹn ngào.

"Tiểu Mạt, ba cái nguyện vọng, muội tại sao không có vì mình cầu?" Không muốn tiếp tục đề tài này, Tô Đồng gỡ bỏ câu chuyện.

"Muội không muốn cái gì." Tô Mạt che giấu thương cảm vừa dâng lên, ngẩng đầu lên hướng về phía Tô Đồng cười cười, có thể sống đủ một đời, nàng đã rất thỏa mãn rồi.

"Vậy tỷ tỷ cũng vì Tiểu Mạt cầu khẩn một cái đi." Tô Đồng quỳ xuống nói, "Nguyện muội muội ưu sầu tản đi, tâm nguyện đạt thành."

Tô Mạt cùng Tô Đồng nhìn nhau nở nụ cười, hai tỷ muội trong lúc đó, quan hệ càng gần một bước. Tựa hồ có cái gì đó không diễn tả được đang chầm chậm nảy sinh. Chỉ là thứ này quá mức bé nhỏ mông lung, khiến người ta khó có thể phát giác ra.

Cầu khẩn xong, Tô Mạt đứng dậy, bệnh nặng vừa mới khỏi nên thân thể còn có chút suy yếu, Tô Mạt một trận choáng váng, phải vịn hương án một cái. Cũng may Tô Đồng đúng lúc đỡ lấy nàng. Một hầu bao phấn sắc từ trong ống tay áo Tô Đồng rơi ra.

Tô Mạt cúi người xuống giúp Tô Đồng nhặt lên hầu bao, phủi phủi, đưa cho nàng: "Tỷ tỷ, muội không sao, hầu bao này nên thu cẩn thận."

"Ừ." Tô Đồng tiếp nhận hầu bao, gật đầu.

Tô Đồng vì chính mình cầu một cái thăm, xuất giá xin xâm, xem như là tập tục, mưu cầu mọi chuyện vừa ý.

Người xin giải xâm thực sự là rất nhiều, Tô Đồng ước lượng một chốc, đến phiên mình chắc cũng phải tận lúc xế chiều. Đem thăm cùng hầu bao theo trình tự đặt ở trên một cái bàn, chờ đại sư sau khi sơ bộ đoán xâm tự nhiên sẽ đem nội dung bên trong cất vào hà bao.

Sau khi nhìn qua xâm, nếu như muốn biết càng nhiều, liền chi một lượng bạc để đại sư tường tận giải đáp.

"Mùi vị đồ chay ở Phúc Sơn Tự là kinh thành nhất tuyệt," Tô Đồng nói rằng, "Tiểu Mạt, có muốn hay không nếm thử?"

Tô Mạt gật đầu, Phúc Sơn Tự món ăn chay, nàng từng ăn qua, mùi vị ấy, khiến người ta khó quên. Kiếp này có thể lại được nếm thêm một lần, hiển nhiên là không thể tốt hơn rồi.

"Hai vị thí chủ xin mời đi theo ta." Cùng tăng nhân nói rõ ý đồ đến, một tăng nhân dẫn các nàng đi tới đông sương phòng.

Phúc Sơn Tự tây sương là địa phương chúng đệ tử đả tọa luận kinh, đông sương dùng để chuyên môn nghênh tiếp khách nhân.

Tô Đồng chọn vài đạo món chay, kín đáo đưa cho tăng nhân một ít bạc vụn. Tăng nhân cũng không có từ chối.

Món ăn nóng hổi rất nhanh liền được đưa ra, Tô Mạt ăn rất thỏa mãn.

"Thức ăn chay ở Phúc Sơn Tự, quả nhiên danh bất hư truyền."

(*) danh bất hư truyền: hư là không, danh là danh tiếng/ thanh danh. Truyền ra danh tiếng cùng thực tế tương xứng, không phải là giả dối. Xác thực rất tốt, không phải là chỉ hư danh

"Đây là tự nhiên." Tô Đồng cười cười, lấy khăn lụa lau đi dầu mỡ ở khóe miệng Tô Mạt, "Làm sao còn giống tiểu hài tử như thế."

"Muội.....Muội tự mình làm." Tô Mạt hoảng loạn tiếp nhận khăn Tô Đồng thay nàng lau miệng, lung tung lau miệng một hồi. Trong lòng thầm mắng mình, bất quá là lau một chút miệng mà thôi, cũng không phải chưa từng trải qua, chính mình tại sao tim lại đập nhanh như vậy, còn có chút hoang mang.

"Tỷ tỷ nghĩ thăm chắc cũng đã xem qua sơ bộ, Tiểu Mạt có cùng đi nhìn không?" Ăn xong thức ăn chay, Tô Đồng đứng dậy hỏi Tô Mạt.

"Không đâu." Tô Mạt khẽ lắc đầu, cũng không muốn đi.

Nội dung trong xâm, nàng kiếp trước cũng đã biết rồi.

Trong hà bao chỉ có một chữ 'Tử', năm đó, nàng cùng tỷ tỷ sắc mặt chợt biến. Nàng đến nay nhớ mang máng đại sư đối với tỷ tỷ nói: "Đại hung chi thiêm, đây là tử kiếp. Nhất tử đổi lấy toàn gia phú quý một đời."

Vào lúc ấy, nàng tuy rằng lo lắng, nhưng cũng chỉ cho là hòa thượng ăn nói linh tinh, cũng không để ý. Ai biết, mới vừa hạ sơn, tỷ tỷ liền hương tiêu ngọc vẫn.

(*) hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát. Giống như ngọc một dạng rơi xuống, giống như hoa héo tàn. Tỷ dụ người con gái đẹp tử vong.

Nàng không muốn lại đi thể hội tâm tình đè nén khi đó. Có lẽ nàng theo bản năng không muốn gặp cái tử kiếp kia, nếu nàng trọng sinh trở về, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết kiếp nạn của tỷ tỷ.

"Muội định một mình một người đi dạo khắp nơi một chút." Nhớ tới chuyện của kiếp trước, Tô Mạt tâm tình có chút sa sút.

Tô Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy muội chính mình cẩn thận, một lúc nhớ tới tìm tỷ tỷ."

Tô Mạt đáp ứng một tiếng.

Hôm nay xem như là nàng từ khi trọng sinh tới nay lần thứ nhất xuất môn, nhìn chu vi xung quanh, mặc dù không có cảm giác cảnh còn người mất như cách mấy đời, nhưng tâm tình vẫn có chút buồn rầu. Nàng đang nghĩ, bản thân mình trọng sinh là có ý nghĩa gì?

"Thí chủ, ngươi chặn đường ta rồi." Tăng nhân mặc thanh sam cầm chổi đi tới bên người nàng, lẳng lặng quét lá rụng dưới chân nàng.

"Xin lỗi, đại sư." Tô Mạt hơi thi lễ, di chuyển một chút.

"Lão tăng không phải là đại sư gì cả." Tăng nhân một lòng một dạ quét đất, "Bất quá là một sư quét rác bình thường thôi."

Tô Mạt ngồi ở trên tảng đá, nhìn tăng nhân quét tước. Nhà sư này có chút quen mắt, tựa hồ đã từng thấy ở nơi nào, nhưng Tô Mạt trong thời gian ngắn lại không nhớ ra được. Đại khái là khi sống lại, ký ức nên có ở cái tuổi này, nàng đều mơ hồ không rõ.

Tăng nhân khua khua, đem lá khô trên đất đều quét đến đất bùn một bên.

"Phật ngữ nói: Lá rụng về cội. Mặc kệ đi bao xa, cuối cùng vẫn phải quay về trạng thái nguyên thủy nhất." Lão tăng một bên vừa quét đất, vừa nói. Biểu hiện chăm chú mà lại thành kính.

Liên tục quét khoảng một nén nhang thời gian, lão tăng người hơi mệt, đấm nhẹ vào phần eo của mình, thân thể đứng thẳng lên một cái, có chút không thể chuyển động.

"Đại sư, để ta làm cho." Tô Mạt tiếp nhận chổi của tăng nhân, giúp hắn quét tước lá cây trên mặt đất. Kiếp trước mình bị người nam nhân kia vứt bỏ ở viện lạc cũ nát, là lão quản gia thường xuyên tới thăm hai mẹ con nàng, hay đưa một ít đồ ăn cùng vật dụng hàng ngày. Cho nên nàng trong lòng đối với lão giả có một loại kính nể.

Nhìn Tô Mạt động tác ân cần, tăng nhân trong mắt loé ra một tia tiếu ý.

"Thí chủ là vì 'sinh' một chuyện mà phiền não?" Chờ Tô Mạt quét không sai biệt lắm, lão tăng chậm rãi mở miệng.

Tô Mạt nghi ngờ một chút, tựa hồ không hiểu ý tứ của tăng nhân.

" ' sinh' tựa hồ cũng không chuẩn xác, hẳn là ' tái sinh'." Lão tăng trong mắt tràn đầy cơ trí, "Việc nặng một đời, vạn sự đều vì biến số."

Tô Mạt thân thể hơi cứng đờ, "lạch cạch" một tiếng, chổi từ trong tay rơi xuống, rớt trên mặt đất: "Đại sư, ngài, ngài biết gì đó đúng hay không? Đại sư, cầu xin ngài nói cho ta biết, ta tái sinh rốt cục có ý nghĩa gì. Ta muốn thay đổi vận mệnh tỷ tỷ, nhưng là ta không biết nên làm như thế nào. Ta muốn giải khai tử kiếp của tỷ tỷ, cho dù là dùng tính mạng của mình làm trao đổi!"

"Thí chủ lời ấy có chút nặng. Thiên hạ vạn vật, xét đến cùng, chỉ có hai chữ, ' biến hóa'. Trên đời không thiếu nhất chính là biến số. Bất kể là thí chủ ' tái sinh', hoặc là tử kiếp của người khác. Biến một chữ này, tối thị nan giải." Lão tăng cúi chào, "Việc thí chủ nghi hoặc, chỉ có thể thí chủ tự mình tìm tòi và lý giải mà thôi. Lão tăng chỉ có một lời khuyên. Làm lại một lần, vạn sự đều có thể biến đổi. Chẳng qua, thế gian vạn vật đều có định sổ, có một số việc, thí chủ vạn không thể cưỡng cầu."

"Đại sư lời ấy giải thích thế nào?" Tô Mạt hỏi cặn kẽ.

"Cái này liền phải dựa vào thí chủ tự mình hiểu thấu đáo," Tăng nhân trên mặt hiện lên một nụ cười cao thâm khó dò, "Thí chủ chỉ cần ghi nhớ một câu nói, làm nhiều việc đức nghĩa, tự nhiên cái gì cũng không cần sầu lo."

"Ta nên làm gì để giải trừ tử kiếp cho tỷ tỷ, cầu xin đại sư chỉ điểm." Tô Mạt thành kính hướng tăng nhân bái một cái, nhà sư nếu biết nàng là người chết đi sống lại, hẳn sẽ có biện pháp cứu tỷ tỷ.

"Phật bảo: không thể nói, không thể nói." Lão tăng khoát tay áo một cái, "Lão tăng hôm nay nói những điều này, đã là tiết lộ thiên cơ, không tiện nói thêm. Thí chủ chỉ cần ghi nhớ, nhiều việc đức nghĩa, thí chủ tất cả kiếp nạn cũng có thể từng cái hóa giải."

"Huyền Quang đại sư, ngài làm sao vẫn còn ở nơi này?" Một tăng nhân tuổi còn trẻ vội vàng chạy tới, "Mọi người đang ở đại đường chờ đại sư đoán xâm."

"Không vội, lão nạp bây giờ đi." Huyền Quang đại sư nhẹ phủi đi bụi bặm trên người, nhường tiểu tăng nhân dẫn đường.

"Ngài là...... Huyền Quang thánh tăng?" Tô Mạt hơi kinh ngạc. Huyền Quang đại sư là Phúc Sơn Tự đắc đạo cao tăng, có người nói người này đoán xâm, chưa từng sai, năng lực như vậy, hiển nhiên được người ở hạ sơn tôn sùng là "Thánh tăng". Chẳng trách nàng cảm thấy người ta nhìn quen mắt, năm đó chính là Huyền Quang đại sư thay tỷ tỷ giải xâm.

"Thánh tăng?" Đi đến trước cửa đại sư cười cười, "Không dám, lão nạp bất quá là thấy vài thứ so với người khác nhiều hơn một chút. Kỳ thực lão nạp cùng thí chủ giống nhau, đã từng mê võng, chỉ là, lão nạp hiện tại đã hiểu rõ ý nghĩa của 'sinh' thôi."

Tô Mạt thân thể cứng ngắc: "Đại sư cùng tiểu nữ......"

"Không không không, lão nạp cũng không có thí chủ kỳ ngộ lớn như vậy." Huyền Quang đại sư lắc lắc đầu, "Lão nạp năng lực, thật muốn nói, phải là 'nhìn thấu'. Nhìn thấu một người quá khứ và tương lai thôi."

Tô Mạt hít vào một hơi, Huyền Quang đại sư nhìn như hời hợt giải thích, lại làm cho người giật mình không nhỏ. Thông hiểu quá khứ và tương lai, đây là năng lực cỡ nào kinh người a.

===============

* Bảo mã điêu xa hương mãn lộ: Ngựa quý, xe trạm trổ, hương bay khắp phố.

Trích từ bài của Tân Khí Tật:

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.

Dịch nghĩa:

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,

Phảng phất hương bay, cười nói rộ.

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.

Nguồn: thivien.net

** Ám hương phù động: ý chỉ hương thơm thoang thoảng lan tỏa. Vốn là câu thơ 'Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn' .

Trích từ bài của Lâm Bô:

Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên,

Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên.

Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,

Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.

Sương cầm dục há tiên thâu nhãn,

Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn.

Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp,

Bất tu đàn bản cộng kim tôn.

Dịch nghĩa:

Khi tất cả các loài hoa thơm khác đều rụng cả thì riêng hoa mai vẫn còn xinh đẹp lộng lẫy,

Trong khu vườn nhỏ, hoa mai độc chiếm tất cả vẻ xinh tươi của cảnh vật.

Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn,

Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn.

Cánh chim bay trong sương chiều muốn hạ cánh nhưng còn e ngại,

Cánh bướm như hay biết, làm hồn người thêm say đắm ngẩn ngơ.

Thật may sao, ta cứ khẽ ngâm thơ để tự vui,

Đâu cần đến tiếng đàn ca cùng chén rượu nồng.

Nguồn: thivien.net