Chương 49: Hoa đăng

Nhóm của Tô Đồng nhận được chiến thắng hiển nhiên không bất ngờ chút nào.

"Hôm nay, đại hội đến đây là kết thúc, người chiến thắng sẽ nhận được thư mời của 'Tụ Hiền Các'." Ông lão đem một phong thư mời màu đỏ cho Lương vương.

"Tụ Hiền Các?" Lương vương nhìn ba chữ rồng bay phương múa trên thư mời, nhíu mày.

"Không lẽ mấy vị là người từ nơi khác tới?" Ông lão nhìn hướng đám người Tô Đồng, hỏi một câu.

Tô Đồng gật đầu: "Thưa lão tiễn sinh, đúng vậy."

"Chẳng trách không biết đến 'Tụ Hiền Các'." Ông lão vuốt chòm râu của mình, " 'Tụ Hiền Các' này là do con trai của Tuần phủ Giang Nam lập nên, thu hút được một lượng lớn văn nhân mặc khách. Thịnh yến hôm nay bất quá là một bữa tiệc để tăng nhiệt thôi, chỉ có người chiến thắng mới có thể nhận được thư mời, thu được cơ hội tham gia thịnh yến chân chính." Thời điểm nhắc đến thịnh yến thật sự, trong mắt ông lão hiện lên sự tự hào.

Lương vương có chút hào hứng, thoạt nhìn 'Tụ Hiền Các' này cũng có địa vị khá cao ở vùng Giang Nam này đây.

"Có thể ở thời điểm này đúng lúc nhận được thư mời tham gia thịnh yến của chúng ta, đây cũng xem như là duyên phận đi," Ông lão híp mắt, "Không biết các vị có hứng thú tham dự tụ hội vào ngày mai không, đồng thời vào ngày mai cũng sẽ có mấy vị tài tử Giang Nam đến tham gia."

"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi." Lương vương chắp tay vái chào, đáp ứng, sau đó mang theo Tô Đồng quay về thuyền nhỏ của mình.

*

Bởi vì Lương vương muốn thương nghị một ít chuyện với người bên cạnh, cho nên trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người Tô Mạt và Tô Đồng.

"Tiểu Mạt, ngày hôm nay muội thật tỏa sáng." Tô Đồng nắm tay Tô Mạt, trong mắt không che giấu được vẻ tự hào. Nhớ lại dáng vẻ chuyên chú đề thơ của Tô Mạt vào lúc nãy, lòng Tô Đồng liền cảm thấy một trận ngứa ngáy.

"Tỷ tỷ, không có gì muốn hỏi muội sao?" Tô Mạt mím môi, cuối cùng vẫn hỏi ra câu này. Đôi mắt nhìn về phía tỷ tỷ mang theo chút thấp thỏm lo lắng. Nàng sợ vì chuyện Mỹ nhân phú mà sinh ra khoảng cách với tỷ tỷ, như thế thì được một mất mười rồi. Nhưng nếu tỷ tỷ thật sự tức giận, nàng cũng không biết phải trả lời thế nào nữa. Không lẽ nói cho tỷ tỷ chuyện nàng trọng sinh sao? Sau đó lại cho tỷ tỷ biết tình cảnh ở tiền thế, tin tỷ ấy đã mất ư? Những sự tình ở kiếp trước hãy xem như là mây khói, nàng không muốn nhắc tới để khiến tỷ tỷ lo lắng.

"Tiểu Mạt," Tô Đồng trìu mến xoa đầu Tô Mạt, "Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho dù là tỷ tỷ cũng không nhất định biết được chuyện gì đều sẽ nói với muội. Hiện tại tỷ tỷ chỉ có thể nói, Mỹ nhân phú, tỷ tỷ rất thích, mặc kệ bài thơ này là ai là, chỉ từ bút tích nước chảy mây trôi của Tiểu Mạt thì tỷ tỷ có thể thấy được rằng Tiểu Mạt đã bỏ ra vô số tâm huyết, thế là đủ rồi."

"Tỷ tỷ, tỷ sao có thể tốt như vậy..." Tô Mạt ôm em tỷ tỷ. Những lời của tỷ tỷ, hàm súc chỉ ra một ít chuyện nhưng cũng xua đi nội tâm bất an của nàng.

"Tỷ tỷ chỉ đối tối với muội thôi." Tô Đồng cười ôn nhu.

"A Đồng, đến nơi rồi." Thuyền hơi lúc lắc một cái, áp sát vào bờ, Lương vương vén rèm lên hướng bên trong gọi một tiếng.

"Ừ, ta biết rồi." Tô Đồng đáp lại, nói với Tô Mạt, "Tiểu Mạt, đi thôi."

"Dạ." Nhìn bàn tay bị tỷ tỷ cầm lấy, trong lòng Tô Mạt tràn đầy ôn tình.

*

Khi đến khách sạn, Lương vương đặt hai gian phòng.

Về vấn đề ba người ba gian phòng hay là ba người hai gian phòng, vừa mới xuống thuyền, hắn và Tô Đồng đã tranh luận gay gắt rồi. Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Tô Đồng. Tuy vạn phần không tán thành việc Tô Đồng và Tô Mạt cùng ở chung một phòng, nhưng Lương vương cũng không tiếp tục ở trên phương diện này tự tìm phiền toái.

"A Đồng, tối nay sẽ có hội đèn l*иg, lát nữa chiều tối ta sẽ đến tìm muội nha." Trước khi Tô Đồng lên lầu, Lương vương mở miệng nói.

"Ừ." Tô Đồng gật đầu, cùng Tô Mạt đi lên lầu.

*

Kiến trúc ở tiểu trấn Giang Nam thập phần tinh xảo, so với kinh thành mà nói, có cảm giác nhiều hơn mấy phần khéo léo linh lung.

Từng dãy hoa đăng được treo trong đình, trên cây, tăng thêm mấy phần mỹ cảm mông lung.

"Mẫu thân, con muốn cái hoa đăng kia." Một cô bé lắc tay người phụ nữ bên cạnh, chỉ vào hoa đăng hình con thỏ ở cách đó không xa, trong mắt tràn ngập mong chờ.

"Được." Người phụ nữ cười dịu dàng, mua hoa đăng cho cô bé.

Bé gái cầm hoa đăng trên tay nở nụ cười hạnh phúc.

Tô Mạt nhìn thấy, có chút hoảng hốt. Từng có lúc nàng cũng làm nũng với mẫu thân như thế. Lúc đó, nàng nhìn thấy đèn Khổng Minh ở bên ngoài, nhao nhao muốn có một cái. Mẫu thân không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình cho nàng một cái. Khi ấy, nàng thật sự rất hạnh phúc.

"Liễu di là một người rất ôn nhu." Tô Đồng nhìn một đôi mẫu tử ở trước mắt, ở bên tai Tô Mạt cảm thán một câu, "Ta nhớ khi còn bé, Liễu di thức suốt một đêm để làm một cái đèn Khổng Minh cho muội."

"Tỷ tỷ, người biết sao?" Tô Mạt hơi kinh ngạc, mẫu thân làm đèn Khổng Minh cho nàng là bí mật giữa nàng và mẫu thân.

"Tất cả mọi chuyện của Tô Mạt, tỷ tỷ đều biết." Tô Đồng cười, "Tỷ tỷ thế mà một mực vụиɠ ŧяộʍ chú ý đến muội đấy. Nhìn muội làm sao nũng nịu để Liễu di làm đèn Khổng Minh cho. Năm đó, hoa lan trên đèn Khổng Minh mà muội thả vẫn là do tỷ tỷ vẽ đấy, muội không phát hiện ra sao?"

Tô Mạt sờ mũi, đối với nàng mà nói đã là chuyện hai mươi mấy năm về trước rồi. Nàng chỉ còn nhơ mang máng bản thân quấn lấy mẫu thân muốn có đèn Khổng Minh, còn về phần hình dạng của đèn ra sao, nàng đã sớm không còn nhớ rõ nữa.

"Muội nếu đã không còn nhớ rõ hình dáng của nó, vậy để tỷ tỷ hiện tại làm thêm một cái cho muội." Tô Đồng kéo tay Tô Mạt đến chỗ chuyên làm đèn Khổng Minh, "Bất quá, lần này tỷ tỷ muốn cùng Tiểu Mạt cùng nhau làm một cái."

"Được." Tô Mặt cong khóe mắt, tâm tình rất tốt.

"Tiểu Mạt, muội muốn viết lên đó những gì?" Tô Đồng nhìn vật liệu trên bàn, rất đầy đủ. Giá đỡ đã được làm tốt, giờ chỉ cần viết thứ mình thích lên giấy sau đó dán lên giá được, trình tự rất đơn giản.

"Không biết." Tô Mạt chống cằm, hơi do dự, "Muội cảm thấy, nếu chỉ viết một vài câu thì có chút đơn điệu."

"Hà," Tô Đồng khẽ cười, "Vậy thì vẽ tranh lên trên đi, dù sao cũng là đèn Khổng Minh của riêng chúng ta."

"Vâng." Tô Mạt gật đầu, một mặt mong ngóng, "Tiểu Mạt thích nhất tranh tỷ tỷ vẽ." Bức họa lúc sáng tỷ tỷ vẽ vẫn còn khắc sâu trong đầu Tô Mạt cơ mà.

Tô Đồng nhìn Tiểu Mạt một lúc, nâng bút lướt mấy nét ở phía trên, phác họa ra hình dáng Tô Mạt, ở bên cạnh Tô Mạt lại vẽ hình mình lên.

"Tiểu Mạt, muội đem bài M nhân phú muội làm hôm nay đề lên đi." Tô Đồng chỉ vào chỗ còn trống, "Có mỹ nhân Tiểu Mạt ở đây, sao có thể không có M nhân phú phụ trợ được?"

"Tỷ tỷ mới đúng là cực phẩm mỹ nhân." Tô Mạt nhỏ giọng nói một câu, nâng bút viết xuống M nhân phú.

"Nguyện giây phút này mãi vĩnh tồn." Sau cùng Tô Đồng thêm một câu ở phía dưới. Hi vọng khoảng thời gian hạnh phúc cùng Tiểu Mạt, có thể vĩnh viễn dừng lại.

Hoàn thành xong đèn Khổng Minh. Tô Mạt và Tô Đồng đưa mắt nhìn nó từ từ bay lên.

"Mong rằng ước nguyện của chúng ta, trời cao có thể nghe thấy được." Tô Mạt nói.

"Sẽ, nhất định sẽ nghe thấy." Tô Đồng nắm chặt bàn tay Tô Mạt.

"A Đồng, muội cũng không thể bên nặng bên nhẹ được." Lương vương cầm đèn Khổng Minh mới làm được một nửa tiến tới, "Muội cho tới giờ cũng chưa từng làm qua đèn Khổng Minh, lần cũng phải cho ta thơm lây mới được."

"Lát nữa ta và Tiểu Mạt sẽ thay ngươi cùng làm một cái, yên tâm đi." Tô Đồng nói.

"Ý ta muốn nói, là làm một cái thuộc về hai người chúng ta cơ." Hai mắt Lương vương nhìn thẳng vào Tô Đồng, bên trong tràn đầy chăm chú.

"Đồ vật của mấy cô gái, ta nghĩ ngươi sẽ không thấy hứng thú đâu." Tô Đồng mất tự nhiên chuyển tầm mắt.

"A Đồng, chỉ cần là vật từ tay muội làm, cho dù là thêu hoa, ta cũng sẽ thấy đó là vật thú vị nhất trên đời." Lương vương nói, "Bởi vì là muội, nên cái gì ta cũng thích. Chỉ một cái đèn Khổng minh mà thôi, không lẽ muội muội muốn cự tuyệt ta sao?"

Nhìn thấy thâm tình cùng chuyên chú trong mắt Lương vương, tiếng cự tuyệt của Tô Đồng kẹt lại trong yết hầu, làm thế nào cũng nói không ra.

"Tiểu Mạt, muội cũng cùng hỗ trợ đi." Tô Đồng nói với Tô Mạt ở bên cạnh.

"Không cần phiền phức." Lương vương nói, "Ta chỉ muốn để muội vẽ lên trên mấy đóa hoa lan thôi, chỉ một yêu cầu nho nhỏ này, A Đồng, muội cũng không đáp ứng sao?"

Nhìn lại Lương vương một chút, Tô Đồng thở dài một hơi, gật đầu: "Được rồi."

Thời điểm Tô Đồng chuẩn bị nhấc bút lên để vẽ, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hô kinh ngạc, cắt ngang động tác của nàng.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, là các ngươi à!" Một thanh âm đột nhiên truyền đến..

Giọng nói này có chút quen tai, Tô Đồng quay đầu lại thoáng nhìn qua, một cô bé nhìn hơi quen.

"Muội là?" Tô Mạt cố gắng tìm kiếm thân ảnh của cô bé ở trong đầu.

"Ngày đó, đa tạ tỷ tỷ đã cho muội đấu lạp." Cô bé xấu hổ nở nụ cười, cúi đầu, mang theo một chút áy náy nói, "Nhưng sau đó đã bị Diễm tỷ tỷ cướp đi rồi. Thật sự xin lỗi, muội không có cách nào trả lại cho tỷ tỷ được."

Nghe thấy cô nhóc nói như vậy, Tô Mạt mới nhớ lại, cô bé đứng trước mắt đây, không phải là khi nàng ở Phúc Sơn Tự đã đưa đấu lạp cho em ấy sao?

"Nguyên lai là muội." Tô Mạt bừng tỉnh gật đầu, nhớ ra cô bé này, "Chuyện về đấu lạp, muội không cần phải để ý, đã cho muội rồi thì nó là của muội, không cần phải trả lại đâu." Kỳ thật, về chuyện đấu lạp nàng còn muốn cảm tạ cô bé này nữa là. Nếu như không phải có cô bé này, tử kiếp của tỷ tỷ cũng chưa chắc có thể vượt qua.

"Tiểu muội muội, sao muội lại ở chỗ này một mình?" Có tiểu nữ hài đến quấy rầy, Tô Đồng dĩ nhiên đặt bút trong tay xuống, ngồi xổm ở trước mặt cô bé, lo lắng hỏi thăm.

Lương vương nhìn thoáng qua đèn Khổng Minh bị gạt sang một bên, thở dài một hơi, cơ hội tốt như thế lại bị một cô bé làm rối. Chờ cho có cơ hội tiếp theo, không biết phải chờ đến bao giờ nữa.

"Ngày này hằng năm, mẫu thân đều sẽ đưa muội và ca ca đến đây tảo mộ cho một người rất trọng yếu. À đúng rồi, tỷ tỷ, muội gọi là Thẩm Tố, tố trong thanh lịch tao nhã." Cô nhóc nói.

"Thẩm Tố sao, tên rất hay." Tô Đồng đọc lên, tán thưởng một câu.

"Ừ, muội cũng thấy như vậy." Thẩm Tố cười vui vẻ, quay người lại hướng phía đám đông vẫy tay, "Mẫu thân, Viêm ca ca, con ở chỗ này."

Theo hướng Thẩm Tố vẫy tay nhìn sang, Tô Mạt thấy được một người phụ nữ dịu dàng, đi bên cạnh là một nam tử không đến hai mươi tuổi, người này có khí chất xuất trần, thanh nhã như sương, gây cho người ta một cảm giác rất thoải mái.

Nam tử dần dần tiến đến, Tô Mạt thấy rõ tướng mạo của người đó, khϊếp sợ không nói nên lời.

"Thái... Thái tử điện hạ?" Tô Mạt bụm chặt miệng mình, không để cho bản thân phát ra tiếng kinh hô.

-----------------------------------------

Đôi li ca tác gi:

Đúng vy, v nào đó đã ch ra đưc mt li bug tht ln~~

Đi phu nhân va mi qua đi, Tô Đng không gi đo hiếu, ngưc li li ra bên ngoài do chơi. Ta có li xin li, ta nht thi sơ sy nên quên mt chuyn này.

Ta s đem thế gii quan đi thành, thân nhân qua đi phi gi đo hiếu mt tháng, trong vòng mt năm không đưc cưi g~~

My chương trưc ta s b sung thêm đim này, mi ngưi chu khó xem nhá~~

-----------------------------------------------------------

* Đèn Khổng Minh: là đèn do Gia Cát Lượng tự là Khổng Minh sống ở thời Tam quốc phát minh ra.Trọng Sinh Chi Thứ Nữ - Chương 49: Hoa đăng