Chương 50: Hứa hẹn

"Tiểu Mạt, muội vừa mới nói gì?" Tô Mạt bịt miệng mình lại quá nhanh, nên những lời Tô Mạt vừa mới thốt ra Tô Đồng cũng không nghe rõ lắm. Chỉ mơ hồ nghe được vài chữ.

"Không, không có gì..." Tô Mạt lắc đầu nói, "Muội chẳng qua là thấy tướng mạo của nam tử này rất đẹp, cho nên nhịn không được kinh hô một tiếng." Nàng không ngốc, biết rằng ở thời điểm này không nên nói ra thân phận của nam tử. Hơn nữa, với thân phận này của nàng không thể nào biết thân phận Thái tử. Vả lại, Thái tử đến Giang Nam hiển nhiên là cải trang vi hành, khẳng định không muốn để người khác biết thân phận của hắn.

Tô Đồng nhíu mày, nhìn nam tử đang chậm rãi tiến đến. Nàng phải thừa nhận rằng người này không chỉ có bộ dạng nhìn rất đẹp, trên người còn có loại khí chất xuất trần càng để cho người khác không dời mắt đi được. Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi Tiểu Mạt nhà mình thất thố, Tô Đồng liền có tràn ngập địch ý với nam tử trước mắt này.

"Sao muội cứ chạy lung tung vậy." Nam tử đi đến cạnh Thẩm Tố, trìu mến xoa đầu cô bé, "Để cho ta và mẹ tìm mãi."

"Viêm ca ca," Thẩm Tố le lưỡi, khoác tay lên cánh tay nam tử, "Muội gặp lại tỷ tỷ xinh đẹp lần trước đi lễ Phật gặp được, nên mới vội chạy tới chào hỏi đấy."

Nam tử chuyển tầm mắt đến chỗ Tô Mạt và Tô Đồng, khi nhìn thấy Tô Đồng, con ngươi hơi co lại, chẳng qua chút thất thố này nhanh chóng bị hắn che giấu. Trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng trước sau như một: "Xá muội đã làm phiền các vị rồi. Chuyện đấu lạp lúc trước rất cảm ơn hai người."

"Không cần khách sáo." Tô Đồng nhàn nhạt đáp lại một câu, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì. Tô Mạt lại nhạy cảm phát hiện trong ngữ khí của Tô Đồng có chút xíu địch ý. Tô Mạt chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên người nam tử, nàng rất ngạc nhiên, nam tử này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt mà để cho tỷ tỷ vừa mới gặp lần đầu tiên đã sinh ra địch ý. Nàng chưa từng thấy tỷ tỷ có địch ý với người khác bao giờ. Cho dù là tên cặn bã An Lăng Thiên cũng chưa từng có.

Ánh mắt Tô Mạt một mực dính tại trên người nam tử kia, vẻ mặt của Tô Đồng càng trở nên không vui.

"Tỷ tỷ, để muội giới thiệu một chút, đây là ca ca của muội, Thẩm Viêm." Dính lấy ca ca làm nũng hồi lâu, Thẩm Tố mới nhớ ra còn chưa giới thiệu ca ca của mình với mấy người Tô Mạt.

"Thân ca ca?" Tầm mắt Tô Mạt dao động qua lại trên người Thẩm Tố và Thẩm Viêm, dung mạo của hai người đích xác có mấy phần giống nhau.

"Tự nhiên là vậy." Thẩm Tố cười nói, "Chẳng lẽ muội cùng ca ca không giống nhau sao?"

"Tỷ chỉ hơi hiếu kỳ thôi." Tô Mạt cười. Trong lòng suy nghĩ một phen, nếu Thẩm Viêm là thái tử thì Thẩm Tố phải là công chúa mới đúng. Thế nhưng bất luận là ở Phúc Sơn Tự hay là ở hội đèn l*иg này, quần áo của Thẩm Tố thập phần mộc mạc, hoàn toàn nhìn không ra bóng dáng công chúa ở bên trong. Tô Mạt nhíu mày, chẳng lẽ Thẩm Viêm chỉ là một người có dáng dấp nhìn rất giống thái tử?

Ánh mắt của Tô Mạt như có như không nhìn hướng Thẩm Viêm, tinh tế đánh giá khuôn mặt Thẩm Viên. Thực sự rất giống mà, Tô Mạt cảm thán một câu trong lòng, thật không phải là cùng một người sao?

Phát giác Tô Mạt một mực nghiêng mắt nhìn Thẩm Viêm, trong lòng Tô Đồng càng khó chịu. Đây là lần đầu tiên nàng thấy muội muội của mình để ý đến một người đàn ông như vậy, cho dù là thời điểm đối mặt với An Lăng Thiên, tâm tình Tiểu Mạt cũng chỉ chập chờn tương đối lớn mà thôi. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt, Tiểu Mạt vừa nhìn thấy nam nhân này, ánh mắt liền chưa từng li khai. Ngay cả lúc này cũng không ngừng nhìn lén đối phương. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là nhất kiến chung tình?

Tô Đồng càng nghĩ càng thấy phiền muộn. Cảm thấy rất khó chịu giống như lãng thổ của mình bị người khác xâm phạm. Tiểu Mạt là của nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào khác chiếm cứ toàn bộ tinh thần của Tiểu Mạt.

Tô Đồng đặt tay lên ngực mình, bắt đầu từ bao giờ, mình đối với Tiểu Mạt lại có lòng ham muốn chiếm hữu lớn như vậy? Mãnh liệt đến mức chỉ cần Tiểu Mạt chú ý đến nam tử khác, trong lòng nàng liền cảm thấy khó chịu. Nàng không muốn Tiểu Mạt tiếp xúc với nam tử khác, chỉ nghĩ muốn đem Tiểu Mạt nhốt lại trong thế giới của riêng nàng.Tô Đồng tự chế nhạo bản thân một tiếng, lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy, chỉ sợ là tình cảm của nàng đối với Tiểu Mạt không còn như bình thường rồi.

Nghiêng đầu nhìn một bên sườn mặt của Tô Mạt, không biết tình cảm của Tiểu Mạt đối với mình là gì nhỉ?

"Tỷ tỷ, sao thế, cứ nhìn muội mãi vậy?" Cảm nhận được ánh mắt của Tô Đồng, Tô Mạt ngoảnh đầu lại nhìn Tô Đồng.

"Không có gì, tỷ chỉ là hơi cảm thán chút thôi, Tiểu Mạt cũng đã trưởng thành rồi nhỉ, cũng biết tư xuân rồi." Tô Đồng ôn nhu cười, khẽ vuốt trán Tô Mạt, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.

"Tư xuân?" Mặt Tô Mạt đỏ lên, "Tỷ tỷ, tỷ nói bậy bạ gì vậy chứ!"

"Muội cứ nhìn chằm chằm Thẩm Viêm người ta như vậy, không phải tư xuân thì là gì?" Tô Đồng nở nụ cười, ghé sát tai Tô Mạt, "Nói tỷ tỷ nghe coi, muội đối với người ta là nhất kiến chung tình hả? Nếu đúng là vậy, tỷ tỷ sẽ giúp muội làm mối, rồi đem muội gả đi là xong." Thời điểm nói ra từ gả đi, trong lòng Tô Đồng có chút nhói. Nàng sớm đã biết, Tiểu Mạt sẽ không ở bên mình mãi, nhưng mà, nghĩ đến thời khắc sẽ phải gả Tiểu Mạt ra ngoài, lòng nàng vẫn tránh không khỏi thương tâm.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng đùa!" Tô Mạt trừng mắt nhìn Tô Đồng, "Từ khi nào mà muội đối với người ta nhất kiến chung tình chứ."

"Chẳng lẽ không phải sao?" Tô Đồng lặng lẽ chỉ hướng Thẩm Viêm, "Không phải thì tại sao muội cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy?"

"Muội nhìn hắn, chẳng qua là vì có chút đôi điều không rõ cho lắm." Tô Mạt bất đắc dĩ nói, "Tỷ tỷ, đời này của Tiểu Mạt sẽ không nảy sinh hứng thú với nam nhân, cho nên tỷ tỷ cũng đừng có tiếp tục hứa hôn lung tung cho muội đấy."

"Có cái gì nghĩ không ra, nói cho tỷ tỷ nghe một chút." Nghe thấy Tô Mạt bảo sẽ không nảy sinh hứng thú với nam nhân, tâm tình của Tô Đồng rõ ràng khá hơn nhiều. Mặc kệ Tiểu Mạt nói những lời này là thật lòng hay là chỉ tùy tiện nói ra, thì Tô Đồng đều cảm thấy rất thoải mái.

"Muội chỉ đang suy nghĩ về thân phận của Thẩm Viêm." Tô Mạt trầm tư nói, "Thẩm Viêm? Thẩm Yên?" Không hiểu sao, nàng lại nói ra hai danh tự này cùng nhau.

"Muội đang suy đoán quan hệ của hắn với Thẩm di?" Tô Đồng nhìn Thẩm Viêm, phát hiện hắn và Thẩm Yên xác thực có vài phần tương tự.

"Coi là vậy đi." Tô Mạt gật đầu. Nàng nghi ngờ thân phận của Thẩm Viêm, nhưng không phải liên quan đến Thẩm Yên, mà là Hoàng đế.

"Tố nhi, Viêm nhi, các con làm gì ở đây?" Cách đó không xa, một vị phụ nhân chậm rãi đi tới. Tướng mạo phụ nhân này thập phần bình thường, trang điểm nhẹ cũng chỉ để cho người ta thấy có một chút sức sống.

"Mẹ, đây là hai người lúc trước đã giúp đỡ Tố nhi, con đặc biệt đến nói lời cảm tạ." Thẩm Viêm cười, ánh mắt khó hiểu không ngừng hướng đến trên người Tô Đồng.

"Nguyên lai là vậy." Ánh mắt phụ nhân di chuyển qua lại trên thân mấy người Tô Đồng vài lần, thời điểm nhìn thấy Lương vương rõ ràng hơi sửng sốt một chút, khom người cung kính nói, "Thϊếp thân Thẩm thị, bái kiến Lương vương."

"Ngươi nhận ra ta?" Lương vương giật mình kinh ngạc. Từ nhỏ hắn đã rời khỏi kinh thành, mấy ngày gần đây mới trở về. Không nghĩ đến người đàn bà chưa từng gặp mặt này lại có thể nhận ra hắn.

"Thϊếp thân từng là người hầu bên cạnh Hoàng hậu nương nương, cũng có giao thiệp với Lệ phi nương nương nên từng được gặp qua Điện hạ mấy lần." Phụ nhân nói, "Lương vương trước đây còn rất nhỏ, không nhớ rõ thϊếp thân cũng là điều bình thường."

Lương vương nhíu mày: "Ta dựa vào gì để tin tưởng ngươi?" Đối với lời của phụ nhân cũng không hoàn toàn tin tưởng. Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, đột nhiên có người nhắc đến sẽ chỉ làm cho người ta hoài nghi thôi.

"Thϊếp thân là Thẩm Lan Tâm, là thϊếp thân thị nữ của Hoàng hậu nương nương." Thẩm Lan Tâm cung kính khom người nói, "Những chuyện này chỉ cần tra một chút tư liệc của phủ Nội Vụ là biết ngay. Mười lăm tuổi thϊếp thân liền theo Hoàng hậu nương nương tiến cung, hai mươi lăm tuổi rời cung. Cái này," Thẩm Lan Tâm lấy ra một khối ngọc bội, "Đây là ngọc bội của Hoàng hậu nương nương khi đó*, vào thời khắc hấp hối Hoàng hậu nương nương đã giao cho ta, trên người Lệ Phi nương nương cũng có một khối." Lương vương tiếp nhận ngọc bội quan sát, đích xác là một đôi với khối mẫu thân hắn cho.

(* đây là chỉ Hoàng hậu đã mất nhé, không phải là vị Hoàng hậu hiện đang tại vị đâu.)

"Đây còn có một cái túi gấm." Thẩm Lang Tâm đem một túi gấm màu đỏ cho Lương vương, "Là Lệ phi tự tay làm."

Lương vương nhận lấy túi gấm, nhìn thấy hoa văn tường vân được thêu phía trên. Còn lại bao nhiêu hoài nghi trong lòng cũng bị xua tan. Túi gấm này, kỹ thuật thêu này xác thực là của mẫu thân hắn.

"Cái túi gấm này có thể cho ta không?"

"Dĩ nhiên là tặng cho Lương vương Điện hạ rồi." Thẩm Lan Tâm cười, "Chẳng qua là, nếu Lương vương Điện hạ muốn mở ra, xin hãy tìm một nơi yên tĩnh không có người giám thị mới được."

"Viêm nhi, Tố nhi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi." Phụ nhân hướng bọn người Tô Đồng gật đầu, "Ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm."

"Vâng. Con biết rồi." Thẩm Tố gật đầu, vẫy tay với Tô Mạt và Tô Đồng, "Vậy, hai tỷ tỷ xinh đẹp, muội đi trước nhé."

"Ừ, đi nhé." Vừa nghe bọn họ muốn đi, nụ cười trên mặt Tô Đồng xán lạn thêm mấy phần. Mặc kệ Tiểu Mạt có thật sự không có hứng thú với nam nhân hay không, tiễn bước nam nhân Thẩm Viễm này khẳng định là lựa chọn tốt nhất.

"Uhm..." Thẩm Viên do dự nhìn thoáng qua Tô Đồng, mấp máy môi, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề bản thân muốn hỏi nhất, "Ngươi, là người của phủ Tả Tướng sao?"

Tô Đồng ngẩn người một chút, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Viêm càng không ngừng dao động. Chỉ mới liếc mắt đã nhìn thấu thân phận của nàng, nhất định phải là người hiểu rất rõ phủ Tả Tướng. Thẩm Viêm này đến tột cùng là người thế nào.

Nhìn thấy phòng bị trong mắt Tô Đồng, Thẩm Viêm ho khan một tiếng: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý dò xét cô nương, chỉ là ta thấy cô nương và một người rất giống nhau mà thôi. Cho nên mới muốn hỏi một tiếng."

Tô Đồng khẽ cười: "Nghĩ kĩ thì mấy nam nhân bắt chuyện với ta, mở màn đều nói một câu như vậy."

"Là ta mạo muội rồi." Gương mặt Thẩm Viêm hơi ửng đỏ, "Chỉ là, đối với ta, người kia rất trọng yếu cho nên mới hỏi câu này."

"Nếu là người rất quan trọng với ngươi, cũng đừng tìm người có vẻ ngoài tương tự, mà hãy đi tìm người kia đi." Tô Mạt trừng mắt, chen vào nói.

"Ta sao lại không muốn chứ." Thẩm Viêm cười khổ, "Thế nhưng hiện tại, ta ngay cả phủ đệ của nàng còn không thể vào được. Ta rất muốn chính diện đối mặt với nàng hỏi một câu, danh lợi trọng yếu như vậy sao? Trọng yếu đến mức có thể quên hết những lời thề non hẹn biển của chúng ta."

"Danh lợi bất quá là mây khói thoảng qua mà thôi." Thẩm Lan Tâm nói, "Hoàng hậu nương nương trước đây và Lệ phi nương nương đã từng phong quang như vậy, cuối cùng không phải cũng dẫn đến kết cục như thế sao. Viêm nhi, nữ nhân kia không chọn con là tổn thất của nàng, con phải tỉnh táo lại, con còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, hãy chặt đứt tư tình nhi nữ quấy rối tâm trí con đi."

"Vâng, mẫu thân." Thẩm Viêm nói, "Thứ lỗi cho con vì nhất thời đã không kìm lòng được."

"Con hiểu là tốt rồi." Thẩm Lan Tâm thở dài một hơi, "Đi thôi."

"Vâng." Cuối cùng liếc nhìn Tô Đồng một cái, Thẩm Viêm quay người rời đi.

Ánh mắt kia bao hàm biết bao thâm tình. Nhưng Tô Đồng và Tô Mạt đều thấy rõ, chẳng qua là Thẩm Viêm đang thông qua Tô Đồng để nhìn đến một người khác thôi.

"Yêu mà không thể có được, là chuyện bi thương nhất." Tô Đồng thở dài một hơi, nhẹ vỗ đầu Tô Mạt, "Hi vọng Tiểu Mạt sẽ không gặp phải tình huống như vậy."

"Nếu gặp thì sao, tỷ tỷ?" Tô Mạt nháy mắt hỏi.

"Thế thì, tỷ tỷ sẽ dốc hết toàn lực để giúp Tiểu Mạt đạt được."

"Tỷ tỷ đã nói là phải giữ lấy lời đấy."

"Tỷ tỷ trước nay đã bao giờ lừa Tiểu Mạt đâu, đúng không?"

"Ừ, Tiểu Mạt tin tưởng tỷ tỷ. Cho nên tỷ tỷ, nếu quản thật có một ngày như vậy, tỷ nhất định phải nhớ kỹ lời hôm nay đấy."

"Thế nào, Tiểu Mạt, muội đây là còn muốn tỷ tỷ lập chứng từ sao?"

"Nếu được thế thì càng tốt."

"Cái con nhóc này, được một tấc còn muốn tiến một thước."

"Hì hì..."