Chương 46: Xuất hành

Sự tình Tô Đồng và Lương vương cùng nhau đi xuống Giang Nam, Tô Lê cũng đã ngầm đồng ý. Nếu đã không thể vào cung vậy thì bấu víu vào cửa hôn sự này với Lương vương cũng tốt.

"Tiểu Mạt, lúc bước lên chú ý dưới chân đấy." Tô Đồng đi trước bước lên xe ngựa hướng Tô Mạt ở bên ngoài vươn tay ra, cười ôn nhu với Tô Mạt.

"Vâng." Tô Mạt nhẹ gật đầu đồng thời vươn tay ra, theo bản năng nhìn đến chỗ Lương vương. Mấy ngày trước, một kiếm kia của Lương vương đã khiến nàng khắc sâu ấn tượng. Mỗi lần nhìn thấy Lương vương thân thể sẽ vô thức mà run rẩy. Tay đang chìa ra rất nhanh được tỷ tỷ nắm lấy, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay hai người truyền đến xua đi bất an trong lòng Tô Mạt. Tô Đồng nhẹ nhàng niết bàn tay Tô Mạt một cái, cho nàng một nụ cười an tâm. Tô Mạt cũng quay đầu hướng Tô Đồng nhợt nhạt mỉm cười.

"A Đồng, để muội muội của nàng ngồi vào chiếc xe ngựa đằng sau đi ." Hai tỷ muội dịu dàng với nhau, Lương vương nhìn thấy thần sắc có chút bất ngờ. Không biết tại sao, khi thấy hai người chăm sóc lẫn nhau tổng cho hắn một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Hắn theo tiềm thức không muốn hai người có loại tương tác này.

"Vì sao?" Tô Đồng nhíu mày, có chút không vui nhìn Lương vương, "Ngươi hiềm vì thận của Tiểu Mạt? Không muốn cùng nàng ngồi chung một chiếc xe?"

"Đương nhiên không phải." Lương vương nhìn ra vẻ không vui trong mắt Tô Đồng, nói, "Ta trước giờ đều không so đo vấn đề dòng dõi. Ta chỉ nghĩ, thứ nhất là ngồi chung trong một chiếc xe ngựa quá mức chen chúc, thứ hai, đây là lần đầu tiên Tô Mạt ở cùng một chỗ với nam tử sẽ có nhiều bất tiện."

Tô Đồng suy nghĩ, cảm thây điều Lương vương nói rất có đạo lý.

"Ngươi nói đúng." Tô Đồng gật đầu, " Tiểu Mạt xác thực không quen ở cùng một chỗ với nam tử xa lạ. Với lại, vài ngày trước, muội ấy còn bị ngươi làm cho hoảng sợ, ngươi và nàng mà ngồi cùng một xe sẽ để nàng thập phần không thoải mái."

Nghe được lời này của Tô Đồng, trong lòng Lương vương vui vẻ. Để Tô Mạt đến ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau bên trong cũng có chút tư tâm của hắn. Hắn muốn có cơ hội một mình bên Tô Đồng nhiều hơn, tìm lại cái cảm giác trước đây khi hai người còn thập phần ăn ý với nhau.

"Đã vậy, thì..."

"Vậy thì mời Lương vương Điện hạ di giá đến chiếc xe ngựa phía sau đi." Tô Đồng ngắt lời Lương vương, mở miệng nói. Ở những lúc có nhiều người, Tô Đồng vẫn là một mực cung kính với Lương vương để miễn cho người ta nói ra nói vào.

Lương vương nhất thời nghẹn lời, căn bản hắn không có ý này được không!

Để Tô Mạt ngồi vào chiếc xe phía sau ý tứ của hắn đã rõ ràng như thế, Tô Đồng thông minh như vậy lần này thế mà không hiểu được ý của hắn. Chỉ mới ngẫm lại Lương vương đã cảm thấy phiền muộn.

"A Đồng, ta..." Lương vương mở miệng, muốn nói gì đó.

"Thật xin lỗi, Tiểu Mạt lần đầu xuất môn sợ là có chút mệt mỏi, ta trước vào bên trong chiếu cố muội ấy." Tô Đồng nhàn nhạt nói, "Đường xá xa xôi, mời Lương vương Điện hạ cũng sớm đinghỉ ngơi." Nói xong những lời này Tô Đồng buông rèm trước xe ngựa xuống, tiến nhập toa xe.

Nhìn rèm được buông xuống, Lương vương thở dài một hơi, nhận mệnh đến ngồi trên xe ngựa phía sau.

"Tỷ tỷ, như thế, không hay lắm đâu." Vén rèm một bên lên nhìn thoáng qua, Tô Mạt tổng cảm thấy cứ vậy mà đuổi Lương vương xuống, có chút không phúc hậu.

"Chẳng lẽ, Tiểu Mạt, muội muốn cùng Lương vương ở chung một chỗ?" Tô Đồng nguy hiểm híp mắt, "Hay là, muội muốn tỷ tỷ và hắn cùng một chỗ?"

"Muội đương nhiên không muốn." Tô Mạt nói, "Chỉ là, muội cảm thấy tỷ tỷ làm như vậy sẽ khiến Lương vương tức giận."

"Muội yên tâm đi." Tô Đồng cười cười, "A Phong không có nhỏ nhen như trong tưởng tượng của muội đâu. Người này à, nhiều lắm là phiền muộn một trận thôi. Kỳ thật cùng A Phong ở chung lâu, muội sẽ phát hiện, hắn là người rất tốt."

"Uhm." Tô Mạt cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng. A Phong sao, quan hệ của tỷ tỷ và Lương vương thật tốt ha, còn có thể tùy ý mà gọi to tên của người ta cơ mà. Nàng thật có chút ít ghen ghét.

"Tiểu Mạt, sao tâm tình lại hạ như vậy?" Cảm nhận được tâm tình sa sút của Tô Mạt, Tô Đồng bước đến trước mắt Tô Mạt, hỏi.

"Tỷ tỷ, quan hệ giữa người và Lương vương thật là tốt nhỉ." Tô Mạt thấp giọng nói một câu, "Ngay cả danh tự cũng gọi tùy ý như thế." Nàng biết, mình quản có hơi nhiều nhưng mà nàng xác thực là không nhịn được muốn hỏi ra.

"À, đúng thế ." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, cảm thấy Tô Mạt muốn biết đáp án lại chỉ cẩn thận hỏi từng li từng tí không dám hỏi nhiều, dáng vẻ mười phần đáng yêu, không khỏi sinh lòng trêu chọc, "Tỷ tỷ và A Phong từ nhỏ đã quen biết, quan hệ từ bé đến giờ đều rất tốt so với mấy người A Nham còn tốt hơn. Lúc trước, A Phong còn nói lớn lên muốn cưới ta nữa đấy." Câu này là nói thật, bất quá lúc đó nàng cũng không đáp ứng, "Hiện tại tới tìm ta, đoán chừng là muốn thực hiện lời hứa khi còn bé đây."

"Hứa cưới tỷ tỷ sao?" Con ngươi Tô Mạt ảm đạm, "Lương vương thật là chung tình."

"Đúng vậy." Tô Đồng cảm thán một câu, "Hơn nữa, tỷ cùng Lương vương lớn lên cùng nhau nên đối với nhân phẩm của hắn cũng rất hiểu rõ, ta tin tưởng phẩm đức của hắn."

"Cho nên tỷ tỷ dự tính sẽ gả cho hắn sao?" Thời điểm nói ra câu nói này, Tô Mạt cảm thấy trong lòng mình một trận co rút đau đớn. Nàng nghĩ có lẽ là vì không nỡ để tỷ tỷ lấy chồng nên mới có loại cảm giác đau đớn này.

"Đồ ngốc." Tô Đồng để tay lên đầu Tô Mạt, "Tỷ tỷ đang nói đùa với muội thôi. Tỷ tỷ làm sao bỏ muội qua một bên mà gả cho người ta được. Tỷ tỷ cho dù muốn lấy chồng cũng phải chờ đến lúc tận mắt thấy người có thể chiếu cố muội cả đời xuất hiện mới được."

"Tỷ tỷ, bây giờ Lương vương đang ở bên cạnh tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn vì muội mà một mực bỏ qua hắn không quan tâm sao?" Tô Mạt hỏi.

"Không biết." Tô Đồng nhìn đến chỗ Lương vương, "Chính là vì không biết, cho nên mới phải nhân cơ hội này mà nhận rõ lòng mình." Nhận rõ trái tim của mình đối với Tiểu Mạt. Nếu như, quả đúng như bản thân nghĩ vậy nàng cũng không muốn trốn tránh. Tiểu Mạt là của nàng, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là của nàng.

"Muội hiểu rồi." Tô Mạt cúi thấp đầu, tâm tình càng thêm sa sút. Hiểu rõ lòng mình, tỷ tỷ là muốn thừa dịp này xác nhận tình cảm của bản thân đối với Lương vương sao? Nàng hẳn là nên chúc phúc cho tỷ tỷ và Lương vương mới đúng. Tỷ tỷ có thể tìm thấy chân ái, đây là việc đáng để cao hứng. Chỉ là, tại sao lòng của nàng lại đau đến vậy. Đau, đến cả hô hấp cũng khó khăn.

"Tỷ tỷ, muội lần đầu xuất phủ muốn nhìn một chút cảnh sắc bên ngoài." Tô Mạt miễn cưỡng lộ ra mỉm cười, chủ động thoát khỏi chủ đề nặng nề vừa nãy.

"Xem đi." Tô Đồng giúp đỡ vén rèm lên một chút.

Xe ngựa đi qua phiên chợ, bên ngoài cực kỳ huyên náo, các loại mùi hỗi tạp không ngừng truyền đến chỗ Tô Mạt.

"Tỷ tỷ, đó là cái gì?" Tô Mạt phe phẩy khăn lụa trong tay muốn xua đi mùi vị tràn ngập bốn phía xung quanh mình, chỉ vào một người bán hàng tương đối nhiều khách, "Mùi vị khó ngửi như thế, vì sao lại có nhiều người vây quanh vậy." Tô Mạt nhíu mày, biểu thị không hiểu.

Kiếp trước, sinh hoạt của nàng chỉ quanh quẩn trong một cái tiểu viện ở An phủ, cũng chưa từng tới một phiên chợ bao giờ.

"Đó là đậu phụ thối." Tô Đồng khẽ, "Đừng thấy nó có vẻ khó ngửi, nhưng khi bắt đầu ăn lại rất thơm."

"Thật?" Tô Mạt nhấp nháy mắt, rất là tò mò, thật có thứ mới đầu thì ngửi rất thôi nhưng khi ăn lại thơm sao.

"Tỷ tỷ đã bao giờ lừa muội đâu." Tô Đồng trìu mến vuốt ve đầu Tô Mạt, nói với xa phu ở bên ngoài, "Dừng lại một chút."

"A Đồng, sao thế, sao bỗng nhiên dừng xe lại?" Lương vương từ xe ngựa phía sau đi xuống, đi đến bên rèm hỏi.

"Ta muốn ăn đậu phụ thối ở bên bên kia, ngươi để cho người đi mua một phần đi." Tô Đồng nói.

"Mấy thứ ở trong chợ này sợ là không sạch sẽ, vẫn là bỏ đi." Lương vương nhíu mày, có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua chỗ bán đậu phụ thối.

"Không sao, ta cũng chỉ là nếm thử thôi." Tô Đồng khẽ cười.

Biết tính Tô Đồng một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó mà cải biến, Lương vương cũng chỉ có thể nhận mệnh cho người mua một phần tới.

"Đa tạ." Đưa tay tiếp nhận đồ vật, Tô Đồng nói một tiếng cám ơn, liền bước vào toa xe, cũng không có mở lời mời Lương vương.

Lương vương bất đắc dĩ nở nụ cười, lại quay về xe của mình.

"Tiểu Mạt, muốn nếm thử không?" Tô Đồng giống như hiến vật quý, đem đậu phụ trong tay đưa cho Tô Mạt.

"Cái này, ngon thật sao?" Tô Mạt hoài nghi nhìn vật trong tay tỷ tỷ.

"Ấy, rất nhiều thứ đều không thể chỉ dùng mắt mà phán xét." Tô Đồng cười khẽ, cầm lấy tăm trúc chọc vào một miếng đưa cho Tô Mạt, "Đến, há mồm nào."

"A ——"

Tô Đồng bỏ một miếng đậu phụ thối vào miệng Tô Mạt.

"Thế nào, hương vị cũng không tệ phải không." Tô Đồng cười nói, tự mình cũng ăn một miếng.

Nhai vài lần, phát hiện xác thực là rất thơm, mùi vị cũng rất ngon, Tô Mạt gật đầu.

"Tiểu Mạt, muội nên nếm thử vài món ăn bên ngoài." Nhìn dáng vẻ ngốc manh này của muội muội, Tô Đồng có chút đau lòng. Tiểu Mạt từ nhỏ đã không được coi trọng. Nàng khi còn bé sẽ cùng Lương vương đi ra dạo chơi mấy cái phiên chợ, thế nhưng Tiểu Mạt lại chỉ có thể một mình một người ở trong tiểu viện, không biết làm gì.

"Uhm." Tô Mạt cong cong khóe mắt, "Lần này xuất hành, muội nhất định sẽ tìm hiểu nhiều hơn về thế giới bên ngoài."

"Tỷ tỷ cũng sẽ giúp muội hiểu rõ hơn." Tô Đồng nói, "Một mực đem muội vây ở Tô phủ, thật sự là khổ cho muội rồi."

"Tỷ tỷ, muội không khổ chút nào." Tô Mạt nắm chặt bàn tay Tô Đồng ở trong tay, "Cùng tỷ tỷ ở một chỗ, muội chưa từng cảm thấy khổ sở. Tháng ngày có tỷ tỷ, là chuyện hạnh phúc nhất trong đời muội."

"Tiểu Mạt..." Tô Đồng rất cảm động. Có thể chiếm được địa vị trọng yếu như vậy ở trong lòng Tiểu Mạt, nàng thât sự rất cao hứng.

"Tỷ tỷ, muội tò mò với thế giới bên ngoài, cũng rất thích thế giới bên ngoài," Trong mắt Tô Mạt tràn đầy chăm chú, "Nhưng điều kiện tiên quyết là thế giới này phải có tỷ. Không có tỷ tỷ, bất cứ cái gì cũng không thể lọt vào mắt muội."

"Tiểu Mạt, lời này của muội thật giống thổ lộ thâm tình." Tô Đồng nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu Tô Mạt.

"Tỷ tỷ, muội thổ lộ còn ít sao, mỗi lần đều sẽ gõ đầu muội." Tô Mạt thè lưỡi.

"Muội còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa của việc thổ lộ đâu." Tô Đồng cười, "Chờ muội gặp gỡ được người mà mình thích, lại thâm tình mà thổ lộ một phen đi."

"Muội vẫn luôn rất thích tỷ tỷ mà." Tô Mạt nhẹ giọng nói.

"Tiểu Mạt, hai chuyện đó là không giống nhau." Tô Đồng thở dài một tiếng, chỉ cho rằng cái thích của Tô Mạt thuần túy là sự ỷ lại cùng với thói quen đối với nàng.

Tỷ tỷ, đối với muội, cả hai đều như nhau, tất cả tình cảm của muội đều chỉ dành riêng cho người. Nhìn vào đôi mắt của Tô Đồng, Tô Mạt cuối cùng cũng không nói ra những lời này.

---------------------------------

Chương mới chào ngày mới :]] và chương nào cũng ngọt như chương nào :)))))))