Chương 45: Rời phủ

Sau cùng vẫn phải cố kỵ đến mặt mũi của chính thất đã mất, thời gian Tô Lê nạp thϊếp dời lại sau hai lần cúng tuần.

Mặc dù không thể giăng đèn kết hoa trước cổng Tô phủ, nhưng Tô Lê đặc biệt sửa chữa một cái kim uyển cho vị thϊếp mới nạp này. Kim uyển được bố trí tráng lệ xung quanh được tô điểm bởi những vật trang trí màu phấn hồng, mang theo nhàn nhạt hỉ khí. Bởi vì không phải chính thất cũng không phải tiểu thϊếp cho nên không cần hỉ phục cùng trùm khăn voan, chỉ cần nhập phủ là được.

Tô Đồng và Tô Mạt đứng cách đó không xa nhìn xem vị thϊếp mới nhập Tô phủ này. Mới đầu nhìn thấy thϊếp thất này, Tô Mạt hết sức kinh ngạc. Người này tuổi bất quá là tròn đôi mươi, tuổi của Tô lão gia thừa sức làm cha của nàng ta.

Thẩm Yên hết sức xinh đẹp, lông mày lá liễu đẹp đẽ phối hợp với một đôi mắt thủy linh, nếu cứ vậy nhìn chằm chằm vào một người liền có dáng dấp vô tội lại đáng thương. Nữ nhân như vậy đối với nam nhân mà nói thì hết sức hấp dẫn. Dạng nữ tử mỹ lệ như này mà lại gả cho Tô Lê để Tô Mạt có cảm giác một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

"Người thϊếp này tên là Thẩm Yên, là thứ nữ của Lại bộ Thượng thư." Nhìn ra Tô Mạt kinh ngạc, Tô Đồng mở miệng nói.

"Thứ nữ dòng chính?" Tô Mạt hỏi.

Tô Đồng gật đầu.

"Lại bộ Thượng thư chắc không phải là tên ngốc chứ." Trong mắt Tô Mạt không dấu nổi ngạc nhiên, thứ nữ gả cho Tô lão gia làm thϊếp coi như thôi. Còn Thẩm Yên này nhưng lại là thứ nữ thuộc chi chính đi gả cho một người có niên kỷ đủ làm cha của nàng ta, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Đây không phải rõ ràng là đang đem nữ nhi của mình đẩy vào trong hố lửa sao? Nghĩ như vậy, Tô Mạt đối với Thẩm Yên này tràn đầy đồng tình, chỉ sợ lại là một cô gái phải hi sinh vì lợi ích gia tộc đây. Tựa như tỷ tỷ ngày đó vậy.

"Tiểu Mạt, muội sai rồi." Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tô Mạt, Tô Đồng lắc đầu, "Theo như ta biết, Lại bộ Thượng thư Thẩm đại nhân này là một người rất sủng ái nữ nhi. Hơn nữa, trưởng nữ của ông ta vừa qua đời trước đó vài ngày, đích nữ của ông ta hiện tại chỉ còn lại người này thôi. Lại nói một người sủng ái nữ nhi như thế cơ bản không thể đem nữ nhi của mình đẩy xuống hố lửa. Coi như Lại bộ Thượng thư là một kẻ lãnh tâm lãnh tình xem nữ nhi như công cụ đi, thì cũng không có khả năng lựa chọn tại thời điểm đầu sóng ngọn gió này gả con gái của mình vào Tô phủ làm một phương tiểu thϊếp."

"Cái này..." Tô Mạt nhíu mày, càng không rõ ý nghĩ của Lại bộ Thượng thư.

"Ta trước đó có nghe ngóng qua." Tô Đồng tiếp tục nói, "Trước đó vài ngày Thẩm Yên tại trên cầu đá ngẫu nhiên gặp gỡ cha. Thẩm Yên đối với ông ấy nhất kiến chung tình, sau khi về nhà không quản mọi người phản đối nhất mực khăng khăng không phải cha thì không xuất giá*. Thậm chí còn một khóc hai nháo ba thắt cổ. Lại bộ Thượng thư thật sự không có biện pháp gì nữa mới đồng ý cửa hôn sự này.

(* câu gc là phi khanh bt giá.)

"Nàng trái lại là kẻ si tình." Tô Mạt có chút líu lưỡi, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là chân ái?

"Si tình sao?" Tô Đồng nhíu mày, loại chuyện nhất kiến chung tình này nàng cho tới bây giờ cũng không tin. Thế nhưng nàng cũng thật sự là nghĩ không ra lý do Thẩm Yên này một mực muốn gả vào là gì. Vì một vị trí chính thất mà bản thân không nhất định có thể đoạt được lại đánh đổi cả cuộc đời mình, không ai có thể ngốc đến như vậy.

"Yên nhi, về sau nơi này chính là nhà của nàng, nàng không cần câu nệ đâu." Trên mặt Tô Lê mang theo mỉm cười tự cho là rất tiêu sái, giới thiệu Tô Đồng với Thẩm Yên, "Đây là ái nữ của ta, Tô Đồng. Thứ nữ thì đã xuất giá, còn hai nhi tử bây giờ lại đang ở quan ngoại. Nhưng không cần lo lắng, hai đứa chúng đều là người dễ sống chung." Tô Lê vậy mà tự nhiên bỏ qua Tô Mạt.

Tô Đồng không vui nhíu mày, vừa định mở miệng nói ra thân phận Tô Mạt, liền bị Tô Mạt bấm mạnh một cái trong lòng bàn tay, ra hiệu nàng không nên mở miệng. Thái độ của Tô Lê đối với nàng, nàng sớm đã quen thuộc rồi. Không đáng ở thời điểm này đi tranh chấp với ông ta.

"Nguyên lai là Đồng nhi, về sau ta sẽ là Thẩm di của con rồi." Thẩm Yên cười rất ôn nhu, "Chúng ta sống chung dưới một mái nhà nên giúp đỡ lẫn nhau."

"Tô Đồng minh bạch." Tô Đồng đáp lời, Thẩm Yên càng ôn nhu Tô Đồng càng cảnh giác. Không dấu vết đem Tô Mạt ngăn cách ở phía sau không muốn Thẩm Yên chú ý tới Tô Mạt.

"Lão gia, thϊếp vừa mới vào phủ còn chưa kịp gặp Lưu tỷ tỷ đâu." Thẩm Yên kéo cánh tay Tô Lê, "Thϊếp sợ Lưu tỷ tỷ sẽ chê thϊếp cấp bậc lễ nghĩa không chu đáo, thϊếp hiện tại muốn đi hành lễ với tỷ ấy."

"Yên nhi, nàng xác thực nhận rõ đại thể." Tô Lê đối với vị thϊếp này của mình mười phần hài lòng, "Cưới được nàng, ta quả là có phúc ba đời."

"Có thể gặp được ngài cũng là điều hạnh phúc nhất đời thϊếp." Thẩm Yên nở nụ cười, lôi kéo Tô Lê đi tới viện lạc của Lưu thị.

Thấy được thân ảnh của Thẩm Yên đã hoàn toàn biến mất khỏi ánh mắt Tô Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Thẩm Yên đối với các nàng không có địch ý gì. Như vậy cũng tốt, chí ít nàng không cần lo lắng Tiểu Mạt phải chịu thiệt thòi. Về phần Thẩm Yên và Lưu thị sẽ đấu đá với nhau thành cái dạng gì đều không có quan hệ gì tới nàng.

"Người đều đã đi rồi, Tiểu Mạt muội còn nhìn cái gì?" Tô Đồng huơ huơ tay trước mặt Tô Mạt, "Không phải là thấy Thẩm Yên người ta xinh đẹp nên nhìn đến ngây người chứ."

"Tỷ tỷ nói cái gì không đâu." Tô Mạt lườm Tô Đồng một cái, "Cái thϊếp thất này dù xinh đẹp, bất quá cũng chỉ là tục nhân, sao có thể so sánh với tỷ tỷ tựa thiên tiên của muội chứ."

"Tiểu Mạt, muội từ khi nào thì học được miệng lưỡi trơn tru như vậy hả?" Tô Đồng nhéo mũi Tô Mạt, cười đến thoải mái.

"Không phải miệng lưỡi trơn tru, muội là nói lời thật lòng." Tô Mạt cũng cười.

"Tiểu Mạt, còn muốn chơi cờ với tỷ tỷ không?" Tô Đồng nhìn Tô Mạt, hỏi.

"Ừ, được." Tô Mạt gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười, "Bất quá, tỷ tỷ, lúc này, người phải nhường cho muội chút chứ."

"Việc này, cũng không hay lắm." Tô Đồng nói, "Tiểu Mạt nhà ta thông minh như vậy, tỷ tỷ nhất định phải toàn lực ứng phó mới được."

"Tỷ tỷ, tỷ người liền muốn khi dễ muội.

*

Sự việc nạp thϊếp qua đi đã được mấy ngày, phủ Tướng quân nhìn bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng vô cùng hài hòa. Chí ít đối với Tô Mạt thì như vậy. Bởi vì sau khi vị thϊếp này vào cửa liền một mực rất quy củ, mỗi ngày đúng giờ đi thỉnh an Lưu thị, cũng sẽ không đến tìm các nàng gây chuyện. Nhưng nhìn sắc mặt của Lưu thị một ngày so với một ngày càng trở nên âm trầm hơn, liền biết giữa hai người này chắc chắn không có cái gì thoải mái.

Có người nguyện ý tìm Lưu thị gây phiền phức, Tô Mạt cảm thấy rất vui vẻ. Ít ra Lưu thị sẽ không tiếp tục đưa ánh mắt phóng tới trên người tỷ tỷ, cả ngày tính toán làm sao hãm hại tỷ tỷ. Nhưng mà, mấy ngày nay có một chuyện một mực để cho Tô Mạt mười phần phiền muộn. Đó chính là Lương vương liên tiếp đến thăm. Có lần giáo huấn thê thảm lần trước nên Tô Đồng không bao giờ cho phép nàng tiếp tục nhìn lén, mỗi lần đều nghiêm lệnh cấm nàng đi theo phải ở trong phòng chờ tỷ tỷ trở về.

Ở trong phòng tỷ tỷ, chỉ cần vừa nghĩ tới việc tỷ tỷ và nam nhân khác một mình gặp mặt, Tô Mạt đã cảm thấy tâm can bị quấy nhiễu ah. Mặc dù thoạt nhìn Lương vương là người rất quân tử, nhưng ai biết trong lòng hắn ta có loại tâm tư bẩn thỉu kia hay không, cũng không biết tỷ tỷ có phải chịu thiệt thòi hay không. Mỗi lần vào thời gian Tô Đồng và Lương vương gặp mặt, Tô Mạt liền sẽ vướng vít hồi lâu, liền cho Tô Đồng phải cam đoan hết lần này tới lần khác giữa hai người bọn họ chỉ là uống trà, nói chút chuyện lúc bé ngoài ra không còn gì khác, nàng y nguyên vẫn cảm thấy không yên.

Lại một lần nữa ở trong phòng tỷ tỷ đi qua đi lại thẳng đến khi tỷ tỷ về, Tô Mạt lập tức ra nghênh đón: "Tỷ tỷ, thế nào? Lương có làm gì xấu xa với tỷ không?"

Mỗi ngày trở về đều đối mặt đủ loại vấn đề của Tô Mạt nhưng Tô Đồng lại không có nửa điểm phiền chán, đối diện với cặp mắt vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ của Tô Mạt chỉ cảm thấy thập phần đáng yêu. Tô Mạt hiện tại có bộ dáng như vậy giống như một động vật nhỏ đang liều mạng bảo vệ lãnh thổ của mình.

"Muội yên tâm, tỷ tỷ và hắn chỉ là bằng hữu." Tô Đồng cười nói.

"Thật?" Tô Mạt hoài nghi nhìn Tô Đồng.

"Tự nhiên là thật, tỷ tỷ đã lần nào lừa muội đâu." Tô Đồng nói.

"Tỷ tỷ, người biết không, mỗi lần tỷ tỷ và Lương vương gặp mặt đều để muội một mình một người lưu lại trong phòng, muội cô đơn đến cỡ nào ah." Tô Mạt tiến lên phía trước ôm lấy vòng eo của tỷ tỷ, tham lam hít lấy hương vị trên người tỷ tỷ. Còn tốt, trên người tỷ tỷ cũng không có nhiễm phải mùi của Lương vương. Tô Mạt cảm thấy hiện tại nàng có cảm giác là bản thân đang đi bắt gian.

"Đồ ngốc, tỷ tỷ sao nỡ để muội một người cô đơn." Tô Đồng khẽ vuốt đầu Tô Mạt, "Hôm nay Lương vương tìm tỷ, là muốn mang tỷ đi vùng Giang Nam du ngoạn một phen, mở mang thêm chút kiến thức về phong thổ nơi đó."

"Tỷ tỷ, người đáp ứng rồi sao?" Tô Mạt biểu lộ nghiêm lên. Nếu tỷ tỷ thật sự đi Giang Nam nàng sẽ phải một đoạn thời gian rất dài không được gặp tỷ tỷ. Chỉ là tỷ tỷ và Lương vương hai người ở cùng một chỗ thời gian dài như vậy nàng liền cảm thấy khó mà chịu nổi. Tô Mạt biết hiện tại nàng có loại tâm tính này là không đúng. Có một nam nhân không tệ yêu tỷ tỷ, theo đuổi tỷ tỷ nàng hẳn phải ủng hộ mới đúng, vì tỷ tỷ tìm kiếm một người chồng tốt vốn chính là dự tính ban đầu của nàng mà. Chẳng qua, loại dự tính ban đầu này từ lúc nào đã biến thành phòng bị bất kỳ một nam nhân nào tiếp cận tỷ tỷ, không cho bất cứ kẻ nào cưới được tỷ tỷ. Tô Mạt không biết tại sao mình lại như vậy, như nàng biết rất rõ bản thân mình thập phần để ý đến việc người khác tiếp cận tỷ tỷ.

"Ừ." Tô Đồng gật đầu, "Tỷ tỷ đáp ứng rồi. Đi xuống Giang Nam lãnh hội một phiến phong thổ nhân tình khác luôn là mộng tưởng từ khu còn bé của tỷ tỷ."

"Vậy, tỷ tỷ, " Tô Mạt mấp máy, vùi đầu vào ngực tỷ tỷ, không để cho tỷ tỷ nhìn thấy tâm tình của mình, đè xuống khổ sở trong lòng, tận lực bình ổn lại giọng nói, "Người đi đi. Tiểu mạt ở...chỗ này, chờ tỷ tỷ trở về..." Cho dù, lúc tỷ tỷ trở về đã cùng Lương vương tu thành chính quả. Câu nói kế tiếp Tô Mạt cũng không nói ra miệng. Bởi vì chỉ mới nghĩ đến điều đó, lòng nàng đã đau đớn khó mà chịu nổi.

"Tiểu Mạt, muội đồ ngốc này." Tô Đồng đặt tay sau lưng Tô Mạt ôm nàng thật chặt vào trong ngực, "Tỷ tỷ sao có thể bỏ muội một mình lưu lại trong phủ được. Tỷ tỷ không ở đây, vạn nhất muội lại bị khi dễ thì làm sao đây? Muội là người quan trọng nhất của ta, ta sẽ không để muội rời khỏi tầm mắt của tỷ quá lâu."

Tô Mạt sửng sốt một chút, ý của tỷ tỷ là mang nàng cùng đi sao? Thế nhưng để nàng chen vào giữa thế giới hai người của tỷ tỷ và Lương vương, có chút không tốt lắm đâu. Cho dù đối với việc tỷ tỷ và Lương vương ở cùng một chỗ, nàng để ý muốn chết à!

"Nếu đã đi Giang Nam không chỉ có tỷ tỷ, tự nhiên là phải có Tiểu Mạt nữa mới được." Giọng nói ấm áp của Tô Đồng từ đỉnh đầu chậm rãi truyền xuống, "Không có Tiểu Mạt làm, bạn đối với tỷ tỷ mà nói đi nơi nào cũng không có ý nghĩa. Tỷ tỷ rất thích Giang Nam nhưng càng thích nơi nào có muội ở đấy."

"Tỷ tỷ..." Tô Mạt ôm chặt lấy tỷ tỷ, trong lòng vô cùng cảm động.

Tỷ tỷ, bất kể tương lai người ở bên Lương vương cũng được, hay vẫn bồi tiếp bên người muội cũng tốt. Tiểu Mạt đối với tỷ tỷ, vĩnh viễn bất ly bất khí!

-----------------------------------

Tuần này 4 chương :))) hẹn gặp các bạn vào cuối tuần sau nhá ^.~ Nhân tiện chúc mấy bạn halloween đi chơi vui vẻ nhận được nhiều kẹo chứ không bị ghẹo 🎃🎃🎃