Chương 44: Phần thưởng

"Lão gia." Được Tô Lê gọi đi thư phòng, Tô Đồng đóng cửa lại cung kính kêu một tiếng "Lão gia". Liền coi như hờn dỗi nhưng việc đối với cha ruột của mình lại gọi "Lão gia" trong lòng Tô Đồng vẫn tránh không được cảm thấy sa sút. Mẫu thân vừa mới qua đời mình nhưng lại phải gọi cha là "Lão gia" tương đương với việc thoáng cái đã mất đi hai cái thân nhân.

"Đồng Nhi à, Tô Lê nhìn nữ nhi vừa tiến vào, khẽ cười nói, "Thế nào lại gọi cha là 'Lão gia' nữa đây, chúng là người thân nhất không nên xa lạ như thế chứ."

"Đây là ý của lão gia." Tô Đồng cúi đầu, một mực cung kính nói, "Tô Đồng không dám lỗ mãng."

"Ngươi!" Tô Lê giận dữ trừng mắt nhìn Tô Đồng nhìn như đang rất cung thuận muốn nổi giận, nhưng lập tức không biết là nghĩ tới điều gì vẫn đem tầng lửa giận này ép xuống, biểu lộ ra một bẻ mặt xem như ôn hòa nói, "Đồng Nhi, cha biết, nhất định là do ngày đó cha tức giận khiến con tổn thương, cha xin lỗi. Đồng Nhi, con là người hết mực dịu dàng nên sẽ không để bụng đâu, đúng không?"

Tô Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lê, thậm chí còn muốn bắt đầu hoài nghi người trước mắt này có thật hay không là bị người khác giả trang rồi.

"Linh Nhi đã xuất giá, đứa con gái còn lại của cha cũng chỉ có mình con," Tô Lê nói, "Cho nên, Đồng Nhi, chuyện ngày đó con bỏ qua được không, đừng cùng cha xa lạ như vậy."

Tô Đồng nhíu mày, mặc dù biết muội muội thân ái nhất của mình ở Tô phủ không có địa vị gì, nhưng chính tai nghe được Tô Lê hoàn toàn không để mắt đến Tô Mạt lại là một loại cảm giác khác. Tổng cảm thấy rất đau khổ thay cho muội muội đáng thương kia của mình. Rõ ràng là muội muội thiện lương đáng yêu nhất của nàng lại bởi vì thân phận và địa vị mà bị người khác xem thường, liền ngay cả cha ruột cũng coi nhẹ mình. Trong lòng Tô Đồng đã quyết định chủ ý, về sau nàng nhất định sẽ gấp bội yêu thương Tiểu Mạt, đem tất cả tình yêu mà Tô Lê không thể cho dồn hết lại cho muội ấy.

"Cha, ngài có lời gì vẫn là nói thẳng ra đi." Một người luôn lãnh đạm với mình bây giờ đột nhiên lại trở nên nhiệt tình cho dù là ai nhất định cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ. Đối với việc Tô Lê quan tâm một cách khác thường Tô Đồng cũng chỉ là nhíu mày. Tô Đồng cũng không muốn nghe ông ta nói mấy lời đường hoàng này, đi thằng vào vấn đề hỏi.

"Cha chỉ không muốn giữa hai cha con chúng ta lại trở nên xa lạ thôi." Tô Lê nói.

Tô Đồng có chút hoài nghi nhìn Tô Lê, chờ ông ta nói ra câu tiếp theo.

"Khụ khụ," Có lẽ là vì ánh mắt hoài nghi của Tô Đồng quá mức mãnh liệt khiến Tô Lê có chút lúng túng tằng hắng một cái, tiếp tục nói, "Cha hôm nay gọi con đến là có kiện sự tình muốn dặn dò."

Trong mắt Tô Đồng lóe lên một tia sáng tỏ còn có nhàn nhạt thất vọng. Mặc dù đã sớm biết Tô Lê diễn bộ mặt ôn hòa tất nhiên là có mục đích, thế nhưng nàng vẫn có nho nhỏ mong đợi. Bởi vì chờ mong cho nên mới cảm thấy có chút thất lạc. Tô Đồng tự giễu cười một tiếng, nàng đây là đang chờ mong cái gì chứ?

"Cha muốn nạp thϊếp." Tô Lê nghiêm mặt nói.

"Cha, mẹ mới qua đời chưa được bảy ngày." Tô Đồng sửng sốt một lát, rất nhanh liền thu lại sự ngạc nhiên nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở. Chính thất thi cốt còn chưa lạnh liền muốn nạp thϊếp, việc này cũng không khỏi quá mức khiến cho người ta thất vọng đau khổ.

"Ta biết." Tô Lê nói, "Cho nên ta chỉ định lặng lẽ nạp thϊếp không làm phô trương." Nhớ lại mấy ngày trước vừa gặp thoáng qua hôm qua lại nồng tình mật ý, ông ta liền nhịn không được muốn nhanh chóng đem người cưới vào cửa. Chính thất vừa mới qua đời khiến bản thân ông ta đau lòng quá độ nên việc chuyển dời một chút tình cảm là có thể thông cảm được. Tô Lê ở trong lòng không ngừng tự nói với mình, "Kể từ khi Thanh nhi qua đời, ta bi thương đến cực điểm. Hiện tại vất vả lắm mới tìm được một người có tính tình không sai biệt lắm giông với Thanh nhi, con hẳn là phải thay cha cao hứng mới đúng."

"Nếu cha đã muốn cưới, liền cưới đi." Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Tô Lê, Tô Đồng biết Tô Lê đã quyết định phải cưới người thϊếp này bằng được. Còn chuyện thϊếp thất kia cùng mẫu thân có tính tình tương tự, nàng một chữ cũng không tin. Thời điểm mẫu thân vẫn còn tại thế cha đối với bà ấy đều là lãnh đạm, không lẽ còn có thể sau khi mẫu thân qua đời chợt phát hiện ra đó là chân ái sao? Tương tự ư, bất quá là đang tìm cho mình một lý do đường hoàng để mà nạp thϊếp thôi.

"Yên nhi tuổi không lớn lắm, sau khi qua cửa con cũng không thể vì chuyện của mẫu thân mà làm khó nàng." Tô Lê không yên tâm dặn dò.

"Tô Đồng biết." Tô Đồng cúi đầu đáp lời một tiếng, chỉ cần người thϊếp này không trêu chọc nàng, nàng cũng không tội gì mà tạo thêm một địch nhân phiền toán cho mình và Tiểu Mạt.

"Con lui xuống đi." Dặn dò xong đây hết thảy, Tô Lê phất phất tay.

"Vâng." Tô Đồng cúi thấp đầu đi ra ngoài.

"A Uy!" Tô Đồng chân trước vừa mới bước ra, Tô Lên liền không đợi lập tức cho gọi Quản gia Tô phủ an bài công việc nạp thϊếp.

Nhìn thấy một màn này, Tô Đồng cười lạnh một tiếng, dạng cha như này nàng còn có cái gì để mà mong đợi đây?

*

"Tỷ tỷ, sao vậy, nhìn có vẻ như tâm trạng không được tốt." Tô Mạt quan tâm hỏi Tô Đồng có vẻ mặt không tốt. Tỷ tỷ và buổi sáng còn hung hăng đùa giỡn mình một phen, sau khi đến chỗ lão gia một chuyến trở về liền thấy mười phần uể oải.

"Tiểu Mạt, cha muốn nạp thϊếp." Trong mắt Tô Đồng không che giấu được nặng nề.

"Nạp thϊếp?" Tô Mạt quả thực lấy làm kinh hãi. Không chỉ bởi vì tại thời điểm đại phu nhân thi cốt còn chưa lạnh Tô Lê lại làm ra hành động như vậy, càng là vì việc Tô lão gia nạp thϊếp, tại kiếp trước cũng không hề xảy ra! Lúc trước là Lương vương, bây giờ lại là thϊếp thất của Tô lão gia, Tô Mạt chỉ cảm thấy tất cả mọi việc đều theo một phương hướng ngoài dự liệu mà phát triển. Những người nàng chưa từng biết này lại để nàng cảm thấy bất an.

"Đúng, nạp thϊếp." Tô Đồng thở dài một tiếng, "Hôm nay cha tìm tỷ nói rất nhiều lời cha con tình thâm, vì gì à, chẳng qua là muốn tỷ không nên làm khó người thϊếp này của ông ta."

"Tỷ tỷ, người biết người thϊếp kia là người như thế nào không?" Tô Mạt hỏi.

Tô Đồng lắc đầu: Ta cũng không hỏi, chờ sau khi nạp vào phủ liền có thể biết đi." Tô Đồng nhìn về phía Tô Mạt, "Thế nào, Tiểu Mạt, muội rất hiếu kỳ sao?"

"Có một chút." Tô Mạt lâm vào trầm tư, "Có thể ở thời điểm thi cốt của đại phu nhân chưa lạnh làm cho lão gia nạp làm thϊếp, đây nhất định không phải là một nhân vật đơn giản. Muội lo lắng nàng qua cửa về sau Tô phủ sẽ không được an bình.

"Tiểu Mạt, muội ngược lại là thông minh không ít." Tô Đồng cười cười, ở bên cạnh Tiểu Mạt không hiểu sao luôn để cho nàng có cảm giác được buông lỏng, "Thế mà đã học được cách suy xét rồi."

"Tỷ tỷ," Tô Mạt không hài lòng trợn mắt nhìn Tô Đồng một chút, "Muội lại không phải kẻ ngốc, loại chuyện này ngẫm kĩ là biết thôi."

"Đúng đúng, Tiểu Mạt nhà ta là thông minh nhất." Tô Đồng nói.

"Tỷ tỷ, người biết không, loại ngữ khí qua loa này của tỷ tỷ thật là để cho người ta cảm thấy nổi nóng." Tô Mạt ra vẻ cả giận nói.

"Tỷ tỷ cũng không phải nói cho có." Tô Đồng nháy máy, "Tỷ tỷ thế mà ăn ngay nói thật đó, Tiểu Mạt nhà ta là thông minh hơn người."

"Mặc dù thϊếp thất này có thủ đoạn rất cao minh," Nhìn tỷ tỷ một chút, Tô Mạt quyết định đem vấn đề trở lại trọng tâm câu chuyện. Mười ngón tay Tô Mạt giao nhau đặt dưới cằm, một mặt trầm tư, "Bất quá, tạm thời hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì tới chúng ta."

"Ồ?" Tô Đồng nhíu mày, trong lòng nhộn nhạo, thường xuyên thấy bộ dạng ngơ ngác ngốc ngốc của Tô Mạt, giờ phút này lại thấy được dáng vẻ cơ trí ngược lại càng thêm mê người, "Muội làm sao biết."

"Phàm là thϊếp thất thì địch nhân lớn nhất chính là người có địa vị so với mình cao hơn." Tô Mạt nói, "Thϊếp thất này sau khi qua cửa, Nhị phu nhân nhất định là địch nhân lớn nhất của nàng. Đến lúc đó, chúng ta tạm thời có thể tọa sơn quan hổ đấu sau đó thăm dò rõ ràng nội tình của người này."

"Ha ha, Tiểu Mạt, muội thật là thông minh hơn rất nhiều đó." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Bất quá, sao muội không suy nghĩ một chút lỡ như người này cùng Nhị phu nhân quan hệ hòa hợp thì sao bây giờ?"

"Không có khả năng." Tô Mạt không chút suy nghĩ liền mở miệng nói, "Người thϊếp này muội đích xác không biết là người thế nào, nhưng Nhị phu nhân tuyệt đối là một kẻ đố kị ngoan độc, coi như thϊếp thất này là một con cừu nhỏ không có chút uy hϊếp, Nhị phu nhân cũng sẽ không bỏ qua cho nàng." Nói tới chỗ này, Tô Mạt thở dài một cái, tựa như mình cùng mẫu thân vậy. Rõ ràng đã sống ở một nơi hẻo lánh nhất tránh đi tất cả tầm mắt, thế nhưng Lưu thị cuối cùng vẫn không buông tha cho các nàng. Đến các nàng còn như vậy nói gì đến người thϊếp vào phủ trong lúc nhạy cảm như này.

"Tiểu Mạt, muội thoáng cái đã nói trúng nhiều như vậy, tỷ tỷ có nên ban thưởng cho muội chút gì đó không nhỉ?" Tô Đồng xoa xoa cằm, tươi cười mang theo chút tính toán.

"Ách?" Tô Mạt sửng sốt một chút, ban thưởng á. Đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc sáng tỷ tỷ kỳ lưng cho mình, Tô Mạt lập tức liền đỏ mặt, "Không, không cần đâu. Nói trúng cũng không phải chuyện gì lớn lao, muội..."

"Như vậy đi, " Tô Đồng vỗ tay một cái, ngắt lời Tô Mạt, "Phần thưởng là để tỷ tỷ kỳ lưng cho muội một lần có được không?"

"Không...Không cần mà..." Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Mặc dù rất thích cảm giác tỷ tỷ chà lưng cho, nhưng mà tay tỷ tỷ luôn luôn rất không quy củ để nàng có chút quẫn bách.

"Đùa với muội thôi." Tô Đồng xích lại gần Tô Mạt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má của nàng.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi lên gương mặt mình, có chút nhột nhưng cũng mang đến cảm giác kỳ dị, Tô Mạt vô thức chạm lên chỗ vừa được tỷ tỷ hôn qua.

"Nụ hôn này xem như là phần thưởng dành cho muội." Sau khi nhẹ nhàng hôn một cái, Tô Đồng rất nhanh liền rời đi gương mặt Tô Mạt, "Tiểu Mạt về sau nếu vẫn thông minh như vậy thì tỷ tỷ sẽ càng thưởng nhiều hơn nha."

"Uhm." Tô Mạt trầm thấp ứng một tiếng, thời điểm nghe được tỷ tỷ nói có phần thưởng, trong lòng có chút nhảy cẫng lên.

*

So với khung cảnh hài hòa yên ổn ở chỗ này của hai tỷ muội, nơi nào đó trong Tô phủ lại tràn đầy cuồng phong bạo vũ.

Lưu thị đập phá phần lớn đồ sứ trong phòng nhưng vẫn không có cách nào nguôi giận. Tại sao, tại sao hả! Rõ ràng đã phải mưu tính nhiều như vậy. Mãi mới chờ được đến lúc Lý thị chết đi, vốn cứ cho rằng vị trí chính thất nhất định sẽ rơi xuống trên người mình, lại không nghĩ đến nửa đường lại tuôn ra một cái thϊếp thất! Được, thϊếp thất này, ngươi được lắm, Lưu thị hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Biết được tin tức Tô Lê muốn nạp thϊếp, bà ta liền đi tới chỗ Tô Lê. Ý đồ dùng yêu mến của Tô Lê ngày xưa đối với bà ta để ngăn cản chuyện này, lại không ngờ đến nam nhân luôn đối xử dịu dàng với mình thế mà mắng mình không biết cách dạy dỗ nữ nhi, còn nói trong khoảng thời gian này không muốn nhìn thấy mình, sau đó đuổi bà ta ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên bà ta phải chịu đãi ngộ như vậy. Hết sức lo sợ hỏi quản gia mới biết được, nữ nhi bảo bối của mình lại có thể ở An phủ trắng trợn thông báo tin đại phu nhân qua đời, khó trách cuối cùng lại dẫn tới phu nhân của Hữu Tướng. Bà ta đã tính kế nhiều như vậy, đóng nhiều kịch như thế chính là muốn tách ra bản thân cùng chuyện này có liên quan. Tô Linh ngược lại rất tốt, mở miệng liền hủy đi toàn bộ bố trí của bà ta. Nhưng tức giận thì được cái gì đây, đó lại là nữ nhi của mình. Bà ta cũng chỉ có thể đem tất cả lửa giận đổ lên trên đầu người thϊếp kia. Chẳng qua là một thϊếp thất mà thôi, sau khi qua môn bà nhất định sẽ cho ả ta phải hối hận khi tiến vào Tô phủ! Trong mắt Lưu thị lóe lên một tia ngoan lệ.

--------------------------------------

Hôm nay tự thấy bản thân editor cũng thật là chăm chỉ nên là cầu ban thưởng :))))))))