Chương 3: Hiện thực

Tô Mạt cảm giác mình vừa mơ một hồi mộng cảnh, một giấc mộng rất đẹp, nàng mơ thấy gian phòng từ nhỏ đến lớn của mình, mơ thấy tỷ tỷ mà mình nhớ nhất.

Tô Mạt chậm rãi mở mắt ra, thở dài một tiếng, mộng cảnh, thủy chung là mộng cảnh, cho dù tốt đẹp đến đâu, cũng phải tỉnh lại. Đã rất nhiều năm chưa từng mơ một giấc mơ như vậy, tỷ tỷ, đã là ký ức xa xôi. Giật giật thân thể không còn chút sức lực nào, bên cạnh tựa hồ nằm một người, Tô Mạt quay đầu liếc mắt nhìn người ở bên cạnh, một cái liếc mắt, nàng liền sợ ngây người. Đen bóng, mái tóc giống như tơ lụa tuôn xuống, diện mạo tinh xảo nhu hòa hiện ra ở trước mắt Tô Mạt. Người này, khuôn mặt này! Rõ ràng là tỷ tỷ! Nữ tử này đã qua đời nhiều năm, cho dù ở trong mộng nàng đều vô cùng áy náy! Cho dù có phải là mơ hay không, nàng đều cảm thấy vô cùng kích động.

Tô Mạt run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào người này.

Đôi tay này? Tô Mạt giơ tay đến trước mặt mình, bởi vì da bị nứt do lạnh hai tay hiện ra tím tái, có chút non nớt, không phải đôi tay kia quanh năm làm việc nặng trở nên thô ráp, bây giờ tay mặc dù vì bị nứt da thoạt nhìn rất là dữ tợn, thế nhưng khắp nơi tràn ngập cảm giác thanh xuân.

Tâm tư dần dần khôi phục, Tô Mạt nhìn một chút tỷ tỷ đang nằm, vươn tay ra vuốt ve mái tóc lụa của tỷ tỷ. Chân thật xúc cảm, không phải là mộng. Vết nứt da do lạnh mang đến cảm giác sưng tấy cũng chân thực như vậy. Tất cả những thứ này, đều là thật!

Tô Mạt trong mắt lóe ra hào quang khó có thể tin. Tuy là nghe nói qua không ít chuyện tiêu khiển về tá thi hoàn hồn*, thế nhưng thật sự phát sinh ở trên người nàng, nàng chỉ cảm thấy khó mà tin được.

Nàng không quá tin tưởng thuyết mượn xác hoàn hồn, chỉ là, trước mắt tất cả những thứ này, lại bắt đầu làm cho nàng cảm thấy khó mà tin nổi. Nàng trước còn hoài nghi, nàng rõ ràng bị đâm trúng ngực, tuyệt đối không có khả năng còn sống.

Tử vong, nứt nẻ vì lạnh, tỷ tỷ, nàng nghĩ, hay là đây thật không phải là may mắn sống sót, mà là...... trọng sinh.

"Tiểu Mạt, muội đã tỉnh?" Động tác của Tô Mạt kinh động đến nữ tử nằm sấp ở mép giường. Nhìn thấy muội muội đã có thể ngồi dậy, Tô Đồng trong mắt bộc phát ra vui sướиɠ.

"Tỷ......" Thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng khô khốc truyền ra. Tô Mạt trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng**, nước mắt ức chế không được điên cuồng rơi xuống.

"Tiểu Mạt? Muội làm sao vậy?" Tô Đồng hiển nhiên bị việc Tô Mạt đột nhiên rơi lệ dọa một hồi, cho rằng nàng lại xảy ra vấn đề gì, "Có phải là nơi nào không thoải mái? Tỷ đi gọi đại phu lại xem cho muội." Tô Đồng lập tức đứng dậy, động tác có chút hoảng loạn, vội vàng muốn đem đại phu tìm tới.

"Muội không sao, tỷ tỷ." Tô Mạt kéo áo Tô Đồng, "Đừng đi......"

"Được, tỷ tỷ không đi." Tô Đồng khắp khuôn mặt đều là sủng nịch cùng yêu thương, "Tỷ tỷ ở đây bồi tiếp muội. Có tỷ tỷ ở đây, muội cái gì cũng không cần sợ."

"Tỷ......" Tô Mạt ôm chặt tỷ tỷ của mình, không nói một lời, Tô Đồng cũng tùy ý nàng ôm, trong con ngươi tràn đầy thương tiếc.

Trầm mặc ôm ấp giằng co một quãng thời gian, Tô Mạt rốt cục nới lỏng tay.

"Tỷ tỷ," Nàng mở miệng nói, "Muội đây là, làm sao vậy?"

"Muội bị bệnh, hơn nữa đã bệnh tận bảy ngày, hù chết tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ sợ muội không chịu đựng được," Tô Đồng viền mắt ửng đỏ, lúc nói liền vài giọt nước mắt muốn rơi xuống.

"Tỷ tỷ, người xem, muội bây giờ không phải là khỏe mạnh sao?" Tô Mạt bày ra nét mặt tươi cười, từ nhỏ đến lớn, nàng cực không muốn thấy, chính là tỷ tỷ thương tâm. Trước kia là như vậy, hiện tại, càng là không muốn. Cảm giác mất rồi lại được làm cho nàng hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho tỷ tỷ yên ổn sinh sống cả đời.

"Ừ." Tô Đồng lau đi nước mắt sắp sửa rơi xuống, cười cười, "Tỷ tỷ không khóc, muội có thể tốt lên, tỷ tỷ nên cao hứng mới phải."

Tô Mạt một bên an ủi tỷ tỷ của mình, một bên rà soát lại trí nhớ của bản thân.

Nàng nhớ, Nguyên Quang năm 475, nàng và mẫu thân đồng thời bệnh nặng một hồi, bị bệnh bảy ngày bảy đêm, thiếu một chút là sống không nổi. May mắn được thần y ra tay giúp đỡ, lúc này mới bảo vệ được một mạng. Chỉ là mẫu thân nàng cũng vào lần đó bệnh nặng mà qua đời.

"Tỷ tỷ, mẫu thân muội, thế nào rồi?" Tô Mạt run rẩy hỏi.

Tô Đồng ánh mắt tối lại, thở dài một tiếng: "Tiểu Mạt, muội vừa mới khỏe, qua mấy ngày nữa rồi tỷ cho muội biết tình hình của Liễu di đi."

Tô Đồng dáng vẻ do dự Tô Mạt nhìn ở trong mắt, xem ra, nàng suy đoán quá nửa là đúng rồi.

"Mẫu thân muội, đã qua đời đúng không?" Tô Mạt nhẹ giọng hỏi.

Tô Đồng sửng sốt một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Mạt cười khổ một tiếng, ánh mắt có chút bi thương.

Nàng quả nhiên là quay lại thời điểm mười bốn tuổi. Đối với nàng vào lúc ấy mà nói, mẫu thân là vừa mới mất, hẳn là thời điểm thương tâm gần chết. Nhưng mà, nàng bây giờ, lại không sinh ra cảm giác gì. Mẫu thân tạ thế, là chuyện tình của mười mấy năm trước, nàng ngay cả mẫu thân lớn lên hình dáng gì, cũng đã không nhớ rõ. Huống hồ, cùng nam nhân bạc tình kia sinh hoạt hơn mười năm, khiến cho nàng minh bạch, cùng một nam nhân mình không yêu sinh sống từng ngày, là thống khổ dường nào. Mẫu thân chết bệnh, đối với nàng mà nói, nói không chắc là một loại giải thoát. Mặc dù là nghĩ như vậy, trong lòng nàng vẫn có một tia đau thương. Mẫu thân là người trên thế giới này sủng ái nàng nhất.

"Đã qua đời sao?" Tô Mạt nâng lên một cánh tay, che lại con mắt của chính mình, ngăn lại ánh mắt tiết lộ cảm xúc.

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ biết muội rất thương tâm." Tô Đồng ôm ấp luôn ấm áp như vậy, vỗ nhẹ lưng nàng tràn đầy sự ôn nhu, "Liễu di lúc đi rất an tường, tỷ tin tưởng, nàng nhất định sẽ ở trên trời dõi theo muội. Không có mẫu thân, muội còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn sẽ chiếu cố muội, không để bất luận người nào bắt nạt muội."

"Muội hiểu, tỷ tỷ." Ngửi hương hoa lan nhàn nhạt trên người tỷ tỷ, Tô Mạt nhẹ giọng nói. Năm đó, mẫu thân rời đi, nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bệnh tình suýt chút nữa chuyển biến xấu, là tỷ tỷ cực nhọc ngày đêm*** chiếu cố nàng, mới giúp cho nàng sống lại. Nếu trời cao cho nàng thêm một lần sống lại, nàng liền nhất định quý trọng tất cả những thứ này.

"Tiểu thư, lão gia cho gọi người qua đại sảnh một chuyến." Nha hoàn Thúy Nhi của Tô Đồng đi vào bẩm báo.

"Nha? Phụ thân tìm ta có chuyện gì?"

"Không biết, chỉ là nghe nói, An Viễn hầu Thế tử tới hướng tiểu thư cầu hôn." Thúy Nhi cúi đầu, cung kính mà trả lời.

An Viễn hầu Thế tử!

Tô Mạt con ngươi đột nhiên co rút lại, người này nàng cực lực muốn quên, lại một lần nữa xuất hiện ở nơi này. Nam nhân này, nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ. Bạc tình bạc hạnh, vô tình vô nghĩa. Người đàn ông này bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nhưng nội tâm lại lãnh khốc vô tình.

Thúy Nhi gợi lại hồi ức nhiều năm của nàng, năm đó, cũng là như vậy, An Viễn hầu Thế tử đến cầu hôn, yêu cầu cưới Tô tướng quân đích nữ**** làm chính thất.

Đáng tiếc tỷ tỷ ở thời điểm đi lễ Phật bên ngoài, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nàng vĩnh viễn không quên được tình cảnh đó, tỷ tỷ đẩy nàng ra, chính mình lại bị xe ngựa ép sát.

Kiếp trước không thể bù đắp tiếc nuối, đời này, nàng muốn bù đắp từng cái.

"Tiểu Mạt, muội làm sao vậy?" Tô Đồng lo lắng nhìn muội muội đang thất thần.

"Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi." Tô Mạt làm ra một bộ dáng vẻ mệt mỏi, che giấu suy nghĩ của mình.

"Muội nghỉ ngơi một chút nữa đi, tỷ đi một chút rồi về." Tô Đồng xoa xoa thái dương, đỡ Tô Mạt một lần nữa nằm xuống, tỉ mỉ thay nàng dịch tốt góc chăn.

"Vâng." Tô Mạt trả lời một tiếng, đưa mắt nhìn tỷ tỷ mình rời đi.

Tỷ tỷ, việc nặng một đời, muội tất không để cho tỷ rơi vào tay của nam nhân kia! Tô Mạt nắm thật chặt nắm tay, âm thầm tuyên thệ.

----------------------------

(*) tá thi hoàn hồn: mượn xác sống lại. Ý nói là một người đã tử vong lại mượn một loại hình thức nào đó để sống lại. Về mặt quân sự là chỉ sách lược lợi dụng, chi phối những thứ hoặc người không còn thế lực, mượn danh nghĩa hoặc lấy cách khác xuất hiện.

(**) kinh đào hải lãng: sóng lớn cuồn cuộn. Ví von một hoàn cảnh hiểm ác hoặc đấu tranh kịch liệt.

(***) câu gốc là y bất giải đái: bởi vì công việc quá độ vất vả, đến nỗi không thể cởϊ qυầи áo ngủ yên, cũng hình dung chăm sóc bệnh nhân vô cùng gian lao.

(****) đích nữ: con gái của vợ cả.