Chương 2: Trọng sinh

"Đã bảy ngày trôi qua, Tiểu Mạt, khi nào muội mới tỉnh lại?"

Giọng nói ôn hòa mà lại quen thuộc này là của ai? Thanh âm mà nàng luôn nhớ mong.

Ý thức dần dần quay lại, Tô Mạt chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, muốn cho bên người an tĩnh một ít, cố gắng mở miệng, lại phát hiện cổ họng vô cùng khô khốc.

"Tiểu Mạt, không có việc gì, muội nhất định phải cố chịu." Khăn lụa lạnh lẽo lau vào trán của nàng, thanh âm ôn hòa quen thuộc lần thứ hai truyền đến. Xua tan đi khó chịu của bản thân, Tô Mạt hừ nhẹ một tiếng, cầm chặt bàn tay mềm mại kia không chịu buông ra.

Chủ nhân bàn tay nhẹ nhàng phất đi tóc rối trên trán nàng, mang theo đau lòng cùng trìu mến.

Cảm nhận được ấm áp, Tô Mạt một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say. Nữ tử bên giường nhẹ giọng thở dài. Muội muội xưa nay hoạt bát hiếu động, nay lại bị bệnh lâu như vậy, nàng thật sự là lo lắng đến hỏng rồi.

Tô Mạt ngủ rất lâu, trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại một lát, cảm giác được bên người tựa hồ có người đang nói gì đó, chỉ là nàng nghe không rõ lắm. Nhận thấy tình hình của nàng đã ổn định lại, người chăm sóc nàng mấy ngày nay cuối cùng cũng yên tâm nghỉ ngơi.

Ánh sáng nhỏ bé xuyên qua giấy dán cửa chiếu vào, nữ tử sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường chậm rãi mở hai mắt ra.

Khung giường tử đàn, điêu khắc thô sơ vài đóa hoa thược dược. Dây tua màu tối theo hai bên rũ xuống phía dưới, sa trướng màu vàng nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Hết thảy đều quen thuộc như vậy. Khẽ chạm vào mép giường cũ nát, cảm giác thô ráp, gai nhọn nhô ra, tất cả mọi thứ, đều khiến cho người hoài niệm. Đây là tiểu viện tàn tạ ở Tô phủ, nơi nàng sống từ bé đến lớn. Tô Mạt không khỏi lã chã rơi lệ, dày đặc tưởng niệm ép nàng không thở nổi. Thật sự nhìn thấy mọi thứ ở Tô gia, nàng mới phát giác, bản thân mình lại nhớ nhà như vậy.

Cảm khái một lúc, trong nhãn châu Tô Mạt dần lộ ra nhàn nhạt nghi hoặc, nàng, hẳn là đã chết, cảm giác một đao đâm trúng ngực tựa hồ còn lưu lại ở trong ý thức, làm cho nàng nhịn không được bắt đầu run rẩy. Vào lúc ấy nàng chỉ có tràn đầy oán hận, phục hồi tinh thần lại, nàng mới cảm nhận được sự sỡ hãi, vô lực ngay thời khắc tử vong phủ xuống. Ở thời điểm ám sát An Lăng Thiên, nàng đích xác ôm tâm quyết tử, không có Tiểu Vũ, nàng sống không còn gì để lưu luyến, điều duy nhất muốn, chính là kéo theo An Lăng Thiên cùng chết. Chỉ là, không biết tại sao, nàng không chỉ không chết, còn trở về Tô phủ. Là người Tô phủ đem nàng đón về sao?

Tô Mạt khẽ vuốt màn trướng quen thuộc, khăn trải giường quen thuộc, viền mắt chậm rãi đỏ. Mười mấy năm qua, nàng nhớ nhất không gì bằng chính là ngày tháng khi còn bé ở nhà. Vật hoài niệm nhất là những đồ vật bày biện trong nhà. Tuy rằng phụ thân đối xử với mình không tốt, nhưng lại có một tỷ tỷ yêu thương cưng chiều nàng tận xương. Tỷ tỷ mặc dù là đích nữ ở trong nhà, cùng với nàng do thϊếp thất sinh ra, thân phận cách biệt rất xa, nhưng mà tỷ tỷ từ trước tới nay đều không xem thường nàng, bắt nạt nàng, trái lại rất quan tâm nàng, luôn hỏi han ân cần. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng trở nên ấm áp.

Tô Mạt có phần bừng tỉnh, nhà đối với nàng mà nói, là một từ ngữ xa xôi. Từ khi gả cho nam nhân kia, nàng cũng chưa từng về thăm nhà. Nhớ tới hắn, ánh mắt Tô Mạt tối sầm, nàng cả đời này, hối hận nhất chính là gả cho kẻ vô tình ấy.

"Tiểu Vũ......" Ngực một trận đau nhói, đứa con khả ái lại hiểu chuyện của nàng. Một sinh mạng vô tội mất đi, là do nàng quá mức vô dụng mới tạo thành kết quả như thế.

"Kẹt kẹt" một tiếng, cánh cửa cũ kĩ phát ra âm thanh trầm đυ.c, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Một nữ tử đoan trang đi tới.

Nữ tử bước đi không nhanh không chậm, mang theo sự thong dong ôn hòa của đại gia khuê tú. Quần áo màu lam nhạt càng tôn lên sự xinh đẹp vô song. Đôi mắt lấp lánh mang theo từng tia trầm ổn.

Khuôn mặt này, Tô Mạt ngây ngẩn cả người, mặt tràn đầy khó tin.

Nàng run run rẩy rẩy giơ tay ra, muốn chạm vào người này, tay không chịu được run rẩy. Biết rõ, người này không thể xuất hiện ở đây, nhưng là, nàng rất muốn nhìn thấy nàng ấy. Nàng hoảng sợ, sợ hãi tất cả những thứ này đều là mộng cảnh, tỉnh mộng, nữ tử này lại một lần nữa biến mất ở trước mắt nàng.

"Tỷ tỷ......" Thanh âm khàn khàn truyền ra, hai hàng thanh lệ từ gò má lướt xuống. Nàng thực sự quá nhớ tỷ tỷ, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy sao?

"Tiểu Mạt, muội không có chuyện gì thì tốt rồi." Tô Đồng đi lên phía trước, lau nước mắt ở gò má Tô Mạt, "Muội muội ngốc, bất quá là bị bệnh một chút, làm sao lại khóc thành như vậy? Có phải là không thoải mái hay không? Có cần tỷ tỷ lại gọi thần y lại đây kiểm tra không?"

Bàn tay ấm áp mềm mại lau đi nước mắt trên gò má nàng, Tô Mạt trong giây lát nắm lấy tay Tô Đồng, có nhiệt độ. Nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt.

"Tỷ tỷ...... Tỷ tỷ...... Tỷ tỷ......" Nàng từng đợt từng đợt la lên, rất sợ một khi ngừng lại, tỷ tỷ liền biến mất. Nàng thất thanh khóc rống, đem tưởng niệm nhiều năm của bản thân , còn có thống khổ khi mất đi Tiểu Vũ đều khóc lên. Tựa như khi còn bé, tỷ tỷ là người duy nhất nàng dựa vào, nàng có thể ở trong lòng tỷ tỷ thoả thích khóc lóc. Tô Mạt khóc rất lâu, đem tất cả oan ức nhiều năm qua toàn bộ khóc ra, ôm tay Tô Đồng xiết thật chặt. Nàng đã mất đi tất cả thân nhân, dù cho tỷ tỷ ở trước mắt chỉ là mộng cảnh hư ảo, nàng cũng muốn vĩnh viễn như vậy, không buông tay.

"Tỷ ở đây, tỷ ở đây, đừng sợ. " Tô Đồng không biết Tô Mạt vì sao lại có cảm xúc lớn như vậy, thế nhưng thân là tỷ tỷ, nàng có trách nhiệm an ủi muội muội. Tô Đồng kéo Tô Mạt vào ngực mình, nhẹ giọng dụ dỗ.

Tô Mạt ở dưới sự động viên của tỷ tỷ, dần dần yên tĩnh lại. Hương thơm quen thuộc, là hương hoa lan trên người tỷ tỷ. Tất cả, đều chân thực như vậy, khiến cho người ta không muốn rời xa. Tô Mạt chậm rãi nhắm hai mắt lại, nếu như tất cả những thứ này chỉ là mộng cảnh, liền để nàng mãi mãi không tỉnh dậy đi.

Đem muội muội lần thứ hai ngủ say nhẹ nhàng đặt ở trên giường, Tô Đồng thở dài một tiếng, trận bệnh này của muội muội tới quá kỳ quái, cũng quá hung mãnh, có thể tỉnh lại chính là vạn sự đại cát*. Chỉ là không biết, nếu muội muội biết tình huống của Liễu di, có thể hay không không chịu được đây?

Thay Tô Mạt nhét tốt góc chăn, Tô Đồng đứng dậy dự định rời đi.

Cánh tay nhỏ mảnh khảnh níu chặt quần áo của Tô Đồng, ngón tay nứt nẻ vì lạnh hiện lên màu tím tái.

"Tỷ tỷ......đừng đi......đừng rời khỏi muội......" Không biết mơ thấy cái gì, Tô Mạt nước mắt giàn giụa, gò má trắng xám càng lộ rõ sự yếu ớt.

Tô Đồng đau lòng dùng khăn lụa lau sạch gò má Tô Mạt, muội muội này, luôn khiến cho người đau lòng.

"Tỷ tỷ không đi, tỷ tỷ ở đây bồi tiếp muội." Tô Đồng nhẹ giọng trấn an. Ngón tay nhỏ dài cẩn thận nhẹ nhàng xoa vết nứt da trên tay Tô Mạt. Tô Đồng từ trong lòng lấy ra cao trị nẻ, tỉ mỉ giúp Tô Mạt thoa một lúc. Thuốc cao trong suốt ở trên mu bàn tay được bôi tan, Tô Mạt cảm thấy có chút ngứa, vô thức đưa tay gãi.

Tô Đồng nhẹ nhàng tách ra hai tay Tô Mạt: "Tiểu Mạt, đừng quấy, nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong rồi." Cưng chiều liếc mắt nhìn muội muội của mình, gạt đi tóc rối trên trán nàng, hôn lên trán nàng một cái, để cho nàng ngủ an ổn hơn một chút.

"Tỷ tỷ ở đây bồi tiếp muội." Tô Đồng nắm tay Tô Mạt, lẳng lặng nhìn dung nhan yếu ớt đang yên tĩnh ngủ của Tô Mạt, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

----------------------

(*) vạn sự đại cát: tất cả mọi thứ đều tốt.