Chương 1: Ngọc vẫn

Ý xuân dạt dào, khắp nơi sinh cơ bừng bừng, chỉ có một thiên viện ở phủ An Viễn hầu vẫn như cũ hiu quạnh, bao phủ dày đặc đau thương.

"Mẹ, cha...... sẽ không tới, đúng không?" Nằm ở trên giường, một tiểu nam hài với đôi mắt khép chặt, hơi thở mong manh, sắc mặt dị thường tái nhợt cho thấy tính mạng cậu chẳng còn bao lâu nữa.

"Tiểu Vũ, cha rất nhanh sẽ đến, con nhất định phải chịu đựng." Nữ tử bên cạnh giường, y phục đã giặt đến phai màu, quần áo cũ nát quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tiều tụy. Rõ ràng chưa quá nhi lập chi niên*, nhưng lại như một người qua tuổi bất hoặc**, già nua, tràn đầy tang thương không phù hợp với tuổi tác. Nàng nắm thật chặt tay con trai, khóc không thành tiếng.

"Mẹ......đừng khóc......" Tiểu Vũ run rẩy đưa tay phải ra, thay mẫu thân lau đi nước mắt trên mặt, "Khóc......khụ khụ......liền......không đẹp.....khụ khụ......" Tiểu Vũ kịch liệt ho khan, như muốn đem toàn bộ ngũ tạng của mình đều ho ra.

"Tiểu Vũ...... Tiểu Vũ......" Nữ tử hoảng loạn đem khăn tay đưa tới trước mặt Tiểu Vũ, khăn tay màu trắng rất nhanh liền nhiễm phải một màu đỏ chói mắt, "Không......không được......" Màu máu đỏ sẫm, rất chướng mắt , từng giọt rơi xuống đại diện cho sinh mạng đang dần trôi qua.

"Mẹ......không nên thương tâm......khụ khụ......" Tiểu Vũ đưa tay ra, tách ra khăn tay từ trong tay nữ tử, "Tiểu Vũ......sẽ......đau lòng......"

"Tiểu Vũ, không được rời khỏi mẹ, mẹ chỉ còn lại một mình con." Nữ tử ôm thật chặt đứa con gầy nhỏ.

"Tiểu Vũ cũng, không muốn đi, mẹ," Thân thể vốn mềm yếu vô lực đột nhiên phục hồi chút ít khí lực, Tiểu Vũ ôm chặt lấy người duy nhất trên đời này đối tốt với mình, cậu thật sự không muốn chết, "Tiểu Vũ còn muốn ngắm nhìn thế giới này, muốn cùng mẫu thân đi ra mở mang kiến thức bên ngoài, muốn vĩnh viễn chăm sóc mẫu thân."

"Tiểu Vũ......" Hai hàng lệ trong suốt theo gương mặt rơi xuống, nàng hiểu rõ, đây là hồi quang phản chiếu, Tiểu Vũ, thật sự đến giây phút cuối rồi sao? Nàng chỉ còn lại một người thân duy nhất, cũng phải mất đi sao?

"Mẫu thân, nếu như có kiếp sau, Tiểu Vũ vẫn muốn được làm con trai của người......" Tiểu Vũ mỉm cười, bàn tay đang nắm chặt tay của nữ tử chậm rãi hạ xuống. Mí mắt càng ngày càng nặng, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, rất muốn ngủ. Nhưng mà, không thể ngủ, ngủ thϊếp đi, mẫu thân sẽ rất đau khổ.

"Tiểu Vũ......đừng......đừng đi!" Tiếng kêu đau thương thảm thiết vang vọng khắp sân nhỏ trống trải.

Nữ tử ôm con trai đã mất đi hơi thở ở trong lòng, vẻ mặt hốt hoảng. Tiểu Vũ, đứa con mà nàng yêu thương nhất, đã vĩnh viễn rời khỏi nàng. Giống như giây phút tỷ tỷ rời khỏi trước đây, một bên mỉm cười, một bên nhắm mắt lại, để lại nàng lẻ loi một người. Đã nhiều năm trôi qua, nàng cuối cùng vẫn trở thành một người cô đơn.

**********

Tiền viện của Hầu phủ, yến tiệc linh đình, ca múa một cảnh thanh bình. Phu nhân của An Viễn hầu mấy ngày trước được tin là có bầu, An Viễn hầu dị thường kinh hỉ, đặc biệt tổ chức tiệc rượu ăn mừng. Đến tận tiệc tối, âm thanh chúc mừng vẫn không ngừng vang lên.

Ngồi bên cạnh Hầu gia là một nữ tử quần áo hoa lệ, đồ trang sức quý đeo đầy đầu. Nhưng niên kỷ chỉ mới hơn hai mươi, trẻ tuổi xinh đẹp, diễm lệ vô song, sự vui mừng càng làm cho nàng tăng thêm vẻ mỹ lệ.

"Linh Nhi, nàng thích những thứ hầu gia ta an bài chứ?" An Lăng Thiên mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh. Tuy vì sau lưng nàng là Tướng quân thế gia nên hắn mới đưa nàng ta nâng lên làm chính thất. Có điều, nữ nhân này cũng rất đẹp và thức thời nên An Lăng Thiên vẫn rất sủng ái nàng.

"Hầu gia an bài, tự nhiên là tốt nhất." Tô Linh nhẹ nhàng cười nói, phong tình vô hạn. Ánh mắt tình cờ chuyển đến chỗ ngồi của mấy nữ tử phía dưới, cảm giác từ nơi này nhìn xuống thật sự là rất tốt. Tranh giành nhều năm như vậy, nàng cuối cùng đạp xuống toàn bộ người để trở thành chính thất.

"Nàng thích là tốt rồi." An Lăng Thiên khẽ mỉm cười, An Lăng Thiên là mỹ nam tử nổi danh khắp kinh thành, lúc nghiêm túc thì có một vẻ đẹp nghiêm túc, khi cười lên lại giống như băng sơn bị hòa tan. Tô Linh nhìn mà có chút ngây dại. Nam nhân của nàng, quả nhiên là phải ưu tú như vậy mới được.

Tiệc tối diễn ra trên bầu không khí hết sức ấm áp, không có một ai chú ý tới thiên viện tàn tạ bên kia, cùng với người đã từ trần, Hầu gia Trưởng tử, từng là con trai trưởng ở Hầu phủ......

Tiệc tối cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người đều hơi ngà ngà say, người dẹp đường hồi phủ cũng không thiếu.

"Nàng cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi" An Lăng Thiên sai người đưa Tô Linh trở về phòng.

"Hả? Hầu gia, người đêm nay không lưu lại sao?" Tô Linh hỏi.

"Ta còn có một số việc quan trọng cần thương lượng, đêm nay sẽ không tới chỗ của nàng." An Viễn hầu tầm mắt có chút mờ mịt nhìn hậu hoa viên, nói.

"Vâng." Tô Linh gật đầu, trở về phòng của mình. Đi theo bên người An Viễn hầu nhiều năm như vậy, nàng rất rõ ràng cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

**************

"Ngươi gạt ta." Trong sân bóng tối bao trùm truyền ra thanh âm mềm mại của một cô gái, "Ngươi đã nói vị trí chính thất vĩnh viễn giữ lại cho ta, hiện tại ngươi lại để người phụ nữ kia làm chính thất là như thế nào?"

"Công chúa, nàng trước tiên đừng nóng giận." An Lăng Thiên ôm nữ tử vào trong lòng, an ủi người ở trước ngực, "Tướng quân đối với ta tạo ra áp lực, ta cũng không có biện pháp. Tước vị Hầu gia tuy rằng cao, thế nhưng cũng không thể sánh với tướng quân nắm trong tay trọng binh, đến hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ hắn vài phần. Ta trước cũng cùng Tô tướng quân nói qua, vị trí chính thất ta có ý định để cho nàng, nhưng Tô tướng quân không chịu, hắn nhất định bắt ta phải để con gái của hắn làm chính thất. Hiện tại chính là thời khắc dụng binh, Tô tướng quân yêu cầu, ta không thể không đáp ứng. Nhưng mà công chúa, nàng phải biết rằng, ở trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là chính thất duy nhất của ta."

"Phủ tướng quân thực sự là khinh người quá đáng!" Công chúa dậm chân, nhưng đến cuối cùng cũng không nói gì nữa. Trước đây hoàng huynh cũng đã nhắc nhở qua nàng, không nên cùng phủ tướng quân đối nghịch.

"Công chúa xin lỗi, ta biết, như vậy là ủy khuất nàng." An Lăng Thiên hôn một cái vào gò má công chúa, thanh âm mang theo thật sâu thống khổ, " Nếu như, nàng cảm thấy oan ức, không muốn gả cho ta, có thể không xuất giá. Cho dù nàng gả cho người khác, ta cũng không trách nàng. Công chúa, nàng chỉ cần nhớ rằng ta yêu nàng sâu nặng là đủ rồi, mặc kệ nàng gả cho ai, nàng mãi mãi là duy nhất trong lòng ta."

"Chàng nói cái gì ngốc vậy." Công chúa chăm chú ôm An Lăng Thiên, "Chàng cho rằng Quỳnh Thương ta là ai, nếu đã nhận định là chàng, tất nhiên sẽ không hối hận."

"Ta chỉ là sợ nàng phải chịu thiệt." An Lăng Thiên thở dài một tiếng, "Tính cách của nàng hiếu thắng như vậy."

"Lăng Thiên," Quỳnh Thương tựa đầu vào ngực An Lăng Thiên, rầu rĩ nói, "Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến chàng khó xử. Vị trí chính thất, ta không cùng nàng ta tranh giành nữa."

"Ủy khuất cho nàng rồi." An Lăng Thiên vuốt ve đầu Quỳnh Thương, "Không còn sớm trở về đi thôi, cô nam quả nữ, truyền ra đối với danh tiết của nàng không tốt."

"Ừ." Quỳnh Thương gật đầu, lưu luyến quay người rời đi.

Mãi cho đến lúc không nhìn thấy bóng dáng công chúa, nụ cười ôn nhu trên mặt An Lăng Thiên dần dần tiêu tan, hắn cười lạnh một tiếng: "Nữ nhân ngu xuẩn. Tình yêu? Thực sự là buồn cười. Nữ nhân, mãi mãi đều ngây thơ như thế." An Lăng Thiên dựa vào tảng đá phía sau, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đi chết đi! An Lăng Thiên!" từ tảng đá phía sau hắn bỗng xuất hiện một bóng người bé nhỏ, lưỡi dao màu bạc ở dưới ánh trăng nổi lên hàn quang. Tô Mạt cầm đoản kiếm thẳng tắp hướng An Lăng Thiên đâm tới.

Tuy An Lăng Thiên phản ứng rất nhanh, chếch thân thể tránh được chỗ yếu hại, thế nhưng lưỡi dao vẫn đâm thẳng vào ngực hắn. Một trận đau đớn mạnh mẽ truyền đến. An Lăng Thiên một chưởng đem người tập kích đánh bay ra ngoài.

"Phốc", Tô Mạt phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây rơi xuống cách đó không xa.

Nghe thấy động tĩnh người trong Hầu phủ cầm theo đèn l*иg chạy đến chỗ An Lăng Thiên đang đứng, nhìn thấy chính là máu tươi đầy đất. Một kẻ to gan lớn mật đang ngã trên mặt đất, còn có Hầu gia bị thương nặng.

"Hầu Gia!" Hộ vệ kinh hô một tiếng, "Ngài bị thương."

An Lăng Thiên phất phất tay, chỉ người trên mặt đất: "Nhìn, kia là kẻ nào."

"Đây là?" Hộ vệ vén tóc trên trán Tô Mạt lên, lấy làm kinh hãi, "Là phu nhân, hồi bẩm Hầu Gia, là Tô phu nhân."

"Tô phu nhân? Tô Linh?" An Lăng Thiên nhíu mày.

"Là phu nhân đã bị phế truất." Hộ vệ nhớ ra cái gì đó, lại bỏ thêm một câu.

An Lăng Thiên nghiêng đầu nghĩ ngợi rất lâu mới nhớ ra, chính mình đã từng cưới về một chính thất. Có điều kể từ khi biết Tô Mạt chẳng qua là thứ nữ của một thϊếp thất xuất thân thấp hèn, sau đó được Tô Lê tướng quân đưa tới thế thân cho nữ nhi đã mất, hắn liền phế bỏ thân phận chính thất của nàng, rồi đẩy tới thiên viện. Hắn không gϊếŧ chết nữ nhân này đã là rất nhân từ, hiện tại nữ nhân này bị gì vậy, lại muốn gϊếŧ hắn? An Lăng Thiên càng nghĩ càng tức giận, dưới sự nâng đỡ của hộ vệ, tiến lên phía trước, đá mạnh vào bụng Tô Mạt một cước.

"Khụ khụ" Tô Mạt ôm bụng, ho ra một ngụm máu, phát ra một tiếng thân ngâm***, giương mắt nhìn An Lăng Thiên, trong mắt hoàn toàn là ý cười điên cuồng. Loại cười này khiến cho An Lăng Thiên không rét mà run.

"An Lăng Thiên, ngươi tại sao không tới gặp Tiểu Vũ một lần cuối, khiến cho nó phải ôm hận mà chết đi!" Tô Mạt phát ra tiếng gào thét khàn khàn, ngày hôm nay nàng đã khóc quá nhiều, thanh âm khàn không chịu nổi, nàng phẫn hận mà nhìn An Lăng Thiên.

"Tiểu Vũ sao rồi?" An Lăng Thiên nhíu mày, tuy hắn rất giận việc Tô Mạt lừa hắn, ghét bỏ thân phận của Tô Mạt, nhưng Tiểu Vũ dù sao cũng là con trai đầu của hắn, hổ dữ không ăn thịt con.

"Hừ," Tô Mạt cười lạnh một tiếng, "Hiện tại ngươi lại muốn đóng vai từ phụ sao? Thời điểm Tiểu Vũ bị bệnh nặng ngươi ở đâu? Tiểu Vũ đáng thương của ta, đến cuối cùng phụ thân cũng không đến gặp mình một lần. An Lăng Thiên, ngươi là một kẻ vô tình vô nghĩa, ngươi chết không được tử tế!"

An Lăng Thiên lờ mờ nhớ lại, ngày mà Tô Linh được chẩn đoán mang thai, Tô Mạt nơi này cũng cho người bẩm báo Tiểu Vũ sinh bệnh nặng. Hắn cho rằng Tô Mạt là cố ý muốn cùng Tô Linh tranh sủng, vì vậy không để ý đến. Hắn sai người đi xem qua tình huống của Tiểu Vũ, những người kia đều nói Tiểu Vũ nhảy nhót tưng bừng, căn bản không bị bệnh. Làm sao có khả năng đột nhiên đã chết rồi.

"Ngươi đừng nói lung tung," An Lăng Thiên nói, "Tiểu Vũ trước đó vẫn rất khỏe."

"Khỏe sao?" Tô Mạt khép chặt mắt, đôi mắt khô khốc lại một lần nữa tuôn ra nước mắt, "Tiểu Vũ bị bệnh hơn một tháng, không được trị liệu, chúng ta bị ngươi giam lỏng ở thiên viện, ngay cả ra ngoài tìm đại phu đều không được ra. Việc ta có thể làm chính là một bên nhìn Tiểu Vũ ngày càng tiều tụy, một bên để người thông báo cho ngươi, nhưng mà, ngươi một lần cũng không đến! Cách đây không lâu, Tiểu Vũ đã không còn. An Lăng Thiên, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ngươi làm sao có thể đối xử như thế với một hài tử vô tội! Nó là con trai của ngươi, huyết mạch của ngươi!" Không biết lấy khí lực từ nơi nào tới, người đáng lẽ nằm cuộn tròn trên đất không có bất luận khí lực gì là Tô Mạt dĩ nhiên đứng lên, giống như phát điên, cầm chủy thủ, lại một lần nữa hướng về phía An Lăng Thiên nhào tới.

Một đạo ánh bạc chợt hiện, chủy thủ đâm vào thân thể Tô Mạt.

Tô Mạt không cam lòng vươn tay ra, dù cho thế nào cũng không thể với tới An Lăng Thiên đang đứng cách đó vài bước. Thân thể không chịu nổi gánh nặng, loạng choạng đi từng bước, ngã rồi lại đi, sau đó không thể dậy nổi nữa.

"Mẫu thân, mẫu thân......" Tiếng gọi thân thiết càng lúc càng gần, Tô Mạt tựa hồ lại thấy được Tiểu Vũ mà nàng thương nhất, nhìn thấy con trai đang nhảy nhót vui vẻ.

"Tiểu Vũ......Mẫu thân......đến rồi......" Tô Mạt khó khăn vươn tay về phía Tiểu Vũ, thấp giọng nỉ non, Tô Mạt đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Vết máu đỏ sẫm nhiễm đỏ bãi cỏ xanh mượt dưới thân, mang theo một mảnh yên tĩnh.

"Xin Hầu gia giáng tội." Hộ vệ quỳ trên mặt đất. Tô Mạt dù không còn được sủng ái, cũng đã từng là chính thất, gϊếŧ chết chính thất vẫn là tử tội.

"Ngươi chẳng qua là vì bảo vệ ta, không có tội gì." An Lăng Thiên nhàn nhạt nói, "Đứng lên đi."

"Tạ ơn Hầu gia."

"Nơi này tìm người xử lý một chút, thuận tiện đi Lan Uyển kiểm tra xem, Tiểu Vũ đến tột cùng làm sao." Tô Mạt có chết hay không cùng hắn không có quan hệ nhiều lắm, thế nhưng Tiểu Vũ là huyết thống của hắn. An Lăng Thiên nói xong những thứ này thể lực không còn chống đỡ nổi ngã xuống. Tuy tránh được chỗ yếu, nhưng cũng mất rất nhiều máu. Đầu bắt đầu từng trận choáng váng, ý thức cũng có chút mơ hồ.

"Ngự y! Nhanh đi mời ngự y!" Hậu viện một trận rối loạn.

Đối với tất cả những việc lộn xộn này hoàn toàn không hợp là xác chết nằm trên đất kia, hai con mắt trợn to, tràn ngập sự không cam lòng......

------------------------

(*) nhi lập chi niên: chỉ người ở độ tuổi 30.

(**) bất hoặc: chỉ 40 tuổi.

(***)thân ngâm: Người ốm đau rêи ɾỉ gọi là thân ngâm.