Chương 16: Ôn nhu

Tô Mạt bồi hồi đứng ở đường nhỏ một lúc, sau đó mới trở lại tiểu viện của mình.

Tô Đồng một mực ở trong phòng chờ nàng, nhìn qua tựa hồ có hơi lo lắng.

Ngay lúc nhìn thấy Tô Mạt, Tô Đồng vội vàng tiến lên đón: "Tiểu Mạt, cuối cùng muội đã về, nếu còn không về, tỷ tỷ còn tưởng muội xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ sốt ruột muốn chết."

"Tỷ tỷ, muội không sao." Tô Mạt lắc đầu, "Tâm tình của muội không tốt, cho nên ra ngoài hơi lâu một chút."

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ biết muội không muốn tỷ lấy chồng," Tô Đồng nói, "Thực ra tỷ tỷ vẫn còn muốn ở cạnh muội. Nhưng việc hôn sự, tỷ tỷ không làm chủ được, chỉ có thể theo ý của cha."

"Tỷ tỷ, muội hiểu." Tô Mạt thở dài một tiếng, những chuyện nên làm, nàng cũng đã làm xong cùng Lưu thị, hôn sự này, hẳn là sẽ bị hủy. Vì vậy, ý kiến của Tô Đồng đã không còn quan trọng.

"Tiểu Mạt, mặt của muội bị sao vậy?" Tô Đồng nhìn kỹ Tô Mạt một lát, phát hiện má bên phải của Tô Mạt đỏ ửng một cách bất thường, cẩn thận nhìn, dường như còn có thể nhìn ra dấu tay lờ mờ.

Tô Mạt có chút sửng sốt, theo bản năng sờ sờ má phải của mình, có hơi nhói. Có lẽ là bị Lưu thị đánh lúc đang cùng bà ta diễn trò ở chỗ đường nhỏ. Chỉ là đóng kịch mà một cái tát của Lưu thị cũng thật tàn nhẫn, tận nửa ngày rồi cũng không tiêu tan.

Thấy Tô Mạt vô ý thức chạm vào mặt, Tô Đồng liền hiểu, Tô Mạt chắn chắn là bị người khác khi dễ, không khỏi bùng lên cơn giận, khuôn mặt rét lạnh, nói, "Là ai đánh muội?"

"Không......Không ai cả......" Ánh mắt Tô Mạt dao động, muốn tránh thoát nhãn tình của Tô Đồng. Nàng không muốn tỷ tỷ biết việc giữa nàng và Lưu thị hợp tác.

"Tiểu Mạt, có phải là có người bắt nạt muội, nói cho tỷ tỷ." Hiếm khi thấy Tô Đồng nghiêm túc nói chuyện cùng Tô Mạt, trong lòng luôn biểu thị căm tức đối với kẻ dám bắt nạt muội muội bảo bối của nàng, "Đừng sợ, tỷ tỷ nhất định sẽ thay muội lấy lại công đạo!"

"Tỷ tỷ, thật sự không có ai bắt nạt muội." Tô Mạt kéo ống tay áo Tô Đồng, không muốn Tô Đồng dính vào mớ hỗn độn này.

"Vậy muội nói đi, dấu vết trên mặt muội là sao?" Tô Đồng hỏi.

"Tỷ tỷ, muội xin tỷ, đừng hỏi, được không?" Tô Mạt níu tay áo Tô Đồng, vẻ cầu xin hiện lên trong mắt.

Tô Đồng thở dài một hơi, từ nhỏ, điều khiến nàng bó tay nhất chính là loại ánh mắt này của Tô Mạt. Mỗi lần chỉ cần Tô Mạt lộ ra ánh mắt này, Tô Đồng sẽ nhịn không được mà đáp ứng mọi điều kiện của nàng.

"Tiểu Mạt nhà ta lớn rồi, đã có bí mật của mình nha." Tô Đồng nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Mạt, "Tỷ tỷ hiểu rõ, sẽ không tiếp tục hỏi muội. Nhưng mà muội phải nhớ kỹ, cho dù có chuyện gì xảy ra, bất luận phải chịu ấm ức gì, tỷ tỷ vĩnh viễn là chỗ dựa cho muội. Chờ khi nào muội muốn nói, tỷ tỷ sẽ luôn luôn là người lắng nghe."

"Tỷ tỷ......" Tô Mạt có chút nghẹn ngào.

"Ngốc," Tô Đồng ôm Tô Mạt vào lòng, "Bất kể phát sinh chuyện gì, tỷ tỷ vẫn sẽ đứng về phía muội."

"Tỷ tỷ, tỷ thật tốt." Tô Mạt trở tay ôm chặt tỷ tỷ, không ngừng hít lấy hương hoa lan trên người tỷ tỷ. Quả nhiên, trên đời này, tỷ tỷ là tốt nhất. Nàng sẽ không trách mình bất cứ chuyện gì, vô điều kiện mà cưng chiều mình, yêu thương mình, tín nhiệm mình, "Muội quả nhiên thích tỷ tỷ nhất."

"Ngốc nghếch," Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Tỷ không tốt với muội thì ai tốt với muội đây, muội chính là muội muội khả ái nhất của tỷ tỷ nha."

"Thúy Nhi, luộc cho ta một quả trứng gà." Tô Đồng phân phó nha hoàn đứng ở cửa.

"Vâng, tiểu thư." Thúy Nhi đáp lời, rời khỏi phòng.

"Tỷ tỷ, đói bụng sao?" Tô Mạt nghi ngờ hỏi, "Luộc một quả trứng gà cũng không đủ cho tỷ ăn, có muốn gọi thêm một ít nữa không?"

"Muội muội ngốc của tỷ, " Tô Đồng khẽ cười, chọc chọc má phải Tô Mạt, "Trứng gà không phải dùng để ăn, mà là dùng để tiêu sưng cho muội."

"Tỷ tỷ, muội không sao." Tô Mạt nói, "Chút nữa sẽ tốt thôi."

"Vậy cũng không được." Tô Đồng trừng nàng một cái, "Gương mặt Tiểu Mạt xinh đẹp như vậy, sao có thể không cẩn thận chăm sóc đây."

"Tỷ tỷ!" Mặt Tô Mạt trong nháy mắt liền đỏ, hờn dỗi lườm Tô Đồng một cái, "Tỷ đang nói cái gì vậy!"

"Tất nhiên là nói thật." Tô Đồng cười đùa, "Tiểu Mạt nhà ta chính là mỹ nhân, ngay cả tỷ tỷ khi nhìn, cũng nhịn không được mà động lòng đây."

"Tỷ tỷ chính đang giễu cợt muội." Tô Mạt quay đầu đi, né ánh mắt trêu chọc của tỷ tỷ.

"Người khác muốn tỷ tỷ giễu cợt, tỷ tỷ còn không làm đâu."

"Vậy muội có phải là nên cảm thấy vinh dự khi được tỷ tỷ trêu chọc?" Tô Mạt hỏi ngược lại.

"Nếu muội cảm thấy như vậy, tỷ tỷ sẽ rất cao hứng." Tô Đồng khẽ cười nói.

"Vâng vâng vâng, có thể được tỷ tỷ trêu chọc, muội cảm thấy hết sức vinh quang." Sau khi nói xong, Tô Mạt nhịn không được bật cười "xùy" một tiếng.

Tô Đồng cũng cười theo.

Nụ cười trong trẻo xua tan sự mịt mờ do dấu tay trên mặt Tô Mạt mang đến, và hiềm khích giữa hai tỷ muội vì việc Tô Mạt che giấu. Tô Mạt cảm thấy, khoảng cách giữa nàng và tỷ tỷ, tựa hồ lại gần thêm một bước.

Thúy Nhi lặng lẽ đem trứng gà đã được luộc chín đặt lên bàn, rồi yên tĩnh lui ra. Thân là tâm phúc của Tô Đồng, Thúy Nhi vẫn hết sức thức thời.

Tô Đồng cười đủ rồi, duỗi ngón tay ngọc thon dài cầm lấy trứng gà trên bàn bóc vỏ sạch sẽ. Dùng khăn của bản thân bọc lại, Tô Đồng thành thạo đem trứng gà đã luộc đặt lên gò má Tô Mạt, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại. Trong ánh mắt đều là đau lòng và nhu tình: "Có đau không, Tiểu Mạt?"

"Không đau." Tô Mạt nói, "Ngược lại còn rất thoải mái. Nếu như sau này có thể được tỷ tỷ tỉ mỉ chuẩn bị như vậy, Tiểu Mạt rất nguyện ý lại bị thương thêm mấy lần."

"Nhóc con, không được bị thương nữa." Tô Đồng trừng Tô Mạt, "Lần sau còn dám tự khiến mình bị thương, tỷ tỷ sẽ không tha cho muội."

"Rõ rồi, tỷ tỷ." Tô Mạt nói.

"Muội cũng đừng ghét tỷ tỷ dông dài, tỷ tỷ không phải là do thương yêu muội sao?"

"Hì hì, muội đương nhiên biết tỷ tỷ yêu thương muội nhất."

Tô Đồng vẫn đang giúp Tô Mạt lăn nhẹ trên gò má, mãi đến lúc trứng gà trở nên nguội.

"Tỷ tỷ, tay của tỷ có mỏi không?" Tô Mạt nhận lấy trứng gà từ tay Tô Đồng, bỏ lại trên bàn, hết sức ân cần thay Tô Đồng xoa nắn cánh tay và bả vai.

"Chăm sóc cho tiểu muội, sao lại thấy mệt mỏi được?" Tô Đồng cười nói, "Muội không cần nắn bóp, tránh cho mình phải chịu mệt mỏi."

"Muội không mệt, tỷ tỷ." Tô Mạt giúp Tô Đồng nhẹ nhàng xoa bóp bả vai, "Vì tỷ tỷ phục vụ, muội một chút cũng không mệt ."

"Tiểu Mạt nhà ta lớn rồi, đã biết săn sóc cho tỷ tỷ a." Tô Đồng cảm khái nói.

"Muội lúc nào mà không quan tâm tỷ tỷ?" Tô Mạt hỏi ngược lại.

"Muội khiến mình bị thương chính là không quan tâm tỷ tỷ." Tô Đồng nói rất nghiêm túc, "Muội xem, mỗi lần muội bị thương, tỷ tỷ rất là lo lắng, đây là chăm sóc của muội sao."

"Vâng vâng vâng, là lỗi của muội." Tô Mạt cúi đầu, một bộ dáng vẻ nhận lỗi.

"Muội nha, mỗi lần đều rất siêng năng nhận sai, nhưng lại nhất quyết không đổi." Tô Đồng nhéo mũi Tô Mạt một cái, "Tỷ còn không rõ muội sao?"

"Tỷ tỷ, ngoại trừ hiểu rõ muội, tỷ cũng nên hiểu thêm người bên mình một chút." Nhớ tới Thúy Nhi bên cạnh tỷ tỷ, Tô Mạt không khỏi trở nên nghiêm túc, nàng cũng không quên lúc ở chỗ Lưu thị nghe được chút ít chuyện liên quan đến Thúy Nhi, không ngờ, tâm phúc của tỷ tỷ lại cùng người khác cấu kết, "Ví dụ như Thúy Nhi, tỷ xem nàng đã hầu hạ tỷ nhiều năm như vậy, tỷ cũng nên hiểu nàng thêm một chút.

"Sao tự nhiên lại nói tới chuyện này?" Tô Đồng hơi nghi hoặc.

"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy, tỷ tỷ nên hiểu rõ hơn người bên cạnh mình, tránh có người gây bất lợi cho tỷ."

"Yên tâm đi, tỷ tỷ tự có chừng mực." Tô Đồng cười cười, đối với lời của Tô Mạt, rốt cuộc cũng không để tâm lắm.

Nhìn vẻ mặt của Tô Đồng, Tô Mạt liền biết tỷ tỷ chỉ đang nói cho có với mình, thở dài một cái, cũng không nói gì nữa. Nàng cũng không thể trực tiếp nói cho tỷ tỷ, lúc trước ở chỗ Lưu thị, nàng nghe được sự tình có quan hệ với Thúy Nhi. Xem ra, bình thường nàng chỉ có thể tự mình cố gắng lưu ý một chút. Có nàng ở đây, ai cũng không thể gây tổn thương tới một cọng tóc của tỷ tỷ!