Chương 15: Hợp mưu

"Ngươi chắc chắn Thế tử sẽ đi qua đây?" An bài tốt những chuyện còn lại, Lưu thị tới chỗ đường nhỏ đã ước định lúc trước để gặp Tô Mạt.

"Ân." Tô Mạt gật đầu, "Ta khẳng định." Hạ nhân ở xung quanh chỗ này đã được Lưu thị hạ lệnh rời đi, hiện tại chỉ còn lại hai người Tô Mạt và Lưu thị.

"Được, ta tạm tin ngươi một lần." Lưu thị nói, "Ngươi nếu như gạt ta, ta sẽ khiến ngươi thật khó coi."

"Không dám gạt phu nhân." Tô Mạt rũ mắt cúi đầu nói.

*

"Chúc mừng Thế tử, sau khi cưới được Tô tiểu thư, liền có thể một bước lên mây." An Tử đi theo sau An Lăng Thiên, trên mặt toàn là một vẻ nịnh nọt.

"Ừ." An Lăng Thiên hài lòng gật đầu. Hồi tưởng lại lời đạo trưởng nói lúc nãy: Cửu long thổ thủy mộc kim thân, liên hoa tọa thượng kết yên thân. Phượng hoàng khởi thị phàm gian chủng, thừa thì nhất trực thượng thanh thiên. Ý tứ là, Tô Đồng là quý nhân của hắn, sau khi cưới Tô Đồng, hắn sẽ một bước lên mây, sẽ không còn chỉ là một Hầu Gia, thậm chí có năng lực tranh giành giang sơn, ngồi ở vị trí dưới một người trên vạn người. Không ngờ rằng, một người xấu xí như Tô Đồng, lại có tướng làm Hoàng hậu. Nhưng ngẫm lại cũng không phải không có đạo lý. Ở thời kì thịnh thế đầu tiên, Hoàng đế đã từng lấy một nữ nhân dung mạo xấu xí làm Hoàng hậu, tuy tướng mạo thô tục, thế nhưng hoàng hậu là người đôn hậu hiền lành, trợ giúp Hoàng đế chăm lo giang sơn, thành tựu nghiệp lớn. Nghĩ vậy, An Lăng Thiên cảm thấy, gương mặt của Tô Đồng hợp mắt hơn nhiều. Dù sao cũng chỉ là một vị trí chính thất, nếu có thể đổi lấy địa vị như vậy, ngược lại rất đáng giá. Chờ khi hắn ngồi ở vị trí kia, muốn dạng mỹ nhân gì mà chả có.

"Tiểu nhân đã sớm nói, Thế tử mới nhìn chính là người làm đại sự." An Tử vỗ mông ngựa, "Có Tô tiểu thư, quả là như hổ thêm cánh."

"Thưởng!" An Lăng Thiên nghe xong hết sức vui vẻ, thưởng cho An Tử một túi bạc.

"Tạ Thế tử ban thưởng." An Tử lộ rõ vẻ vui mừng.

"Ngươi làm việc kiểu gì vậy hả! Lại làm ra chuyện hồ đồ đến mức này!" Thanh âm chói tai từ phía trước truyền tới.

An Lăng Thiên nhíu mày, ra hiệu cho An Tử.

An Tử ngầm hiểu, đi lên phía trước, dừng lại cách người đang nói chuyện không xa. Nhìn kỹ một chút, hai người kia An Tử vẫn có chút ít ấn tượng, một là thϊếp thân nha hoàn của Tô Đồng hôm qua đã gặp, còn lại là tiểu thϊếp của Tô tướng quân, Lưu thị.

Xa xa nhìn thấy bóng dáng của An Tử, Tô Mạt nháy mắt cho Lưu thị.

"Bét" Lưu thị không chút lưu tình tát một cái ở trên mặt Tô Mạt, "Ngươi nha đầu chết tiệt này làm việc như thế sao."

Tô Mạt lập tức quỳ xuống, trong lời nói đều là sự sợ hãi, "Nô tỳ, nô tỳ lỡ không cẩn thận."

"Ngươi còn dám nói!" Lưu thị cao giọng rít, "Sơ suất lớn như vậy, ngươi để ta bàn giao như thế nào với Thế tử!"

An Lăng Thiên lúc này vừa vặn đi tới chỗ An Tử, bóng lưng của nữ tử phía trước nhìn có chút quen mắt, nhưng trong nhất thời An Lăng Thiên lại không thể nhớ rõ đã gặp nhau ở nơi nào.

"Xảy ra chuyện gì?" Hai người trước mắt quả thật giống như đang xảy ra tranh chấp.

"Thế tử, đó là nha hoàn Thúy Nhi và Lưu thị." Thấy An Lăng Thiên đến gần, An Tử mở miệng nói, "Các nàng hình như đang tranh cãi việc gì đó."

"Thúy Nhi sao?" An Lăng Thiên đối với tiểu nha hoàn này rất có ấn tượng, một nha đầu linh động như nước, khiến lòng người ngứa ngáy. Tưởng tượng chẳng bao lâu nữa mình sẽ có được nha hoàn này, An Lăng Thiên đột nhiên trở nên kích động, "Đi, qua nhìn một chút." An Lăng Thiên hắn đường đường một Thế tử, không thể làm loại chuyện nhìn trộm không có phẩm chất này, có chuyện gì, quang minh chính đại hỏi thì tốt hơn.

"Nô tỳ bái kiến Thế tử." Tô Mạt ánh mắt sắc bén, liếc mắt liền thấy An Lăng Thiên đang chậm rãi tiến đến, đưa mắt ra hiệu cho Lưu thị, cung kính kêu to.

"Thϊếp thân ra mắt Thế tử." Lưu thị phúc thân.

"Hai người các ngươi đang nói chuyện gì ở đây?" An Lăng Thiên hỏi.

"Không, không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ ở hậu viện thôi."

"Việc nhỏ của hậu viện lại đáng giá khiến cho ngươi tức giận như vậy sao?" An Lăng Thiên hơi nhíu mày, nhìn về phía Tô Mạt, phát hiện nàng đang dùng loại ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự vô tội, ngay lập tức An Lăng Thiên liền mềm lòng. Tô Mạt sinh sống với An Lăng Thiên nhiều năm, đã sớm hiểu rõ ánh mắt như thế nào sẽ khiến An Lăng Thiên chú ý tới nàng.

"Thì ra là ngươi, " An Lăng Thiên mỉm cười rất quân tử nhìn về phía Tô Mạt, "Ta đối với ngươi có chút ấn tượng." Sự tình bên trong, hắn tuy không hiểu lắm, nhưng tóm lại vẫn hiểu một chút, chính thất bất hòa với tiểu thϊếp là chuyện thường xảy ra, giống bây giờ, nhìn tình huống, tựa hồ là Lưu thị cố ý tìm Thúy Nhi để tra hỏi. Hắn đã nhận định Thúy Nhi sẽ là tiểu thϊếp được sủng ái của mình, tự nhiên không thể để cho Lưu thị đối xử với Thúy Nhi như thế. An Lăng Thiên tiến lên phía trước, mở miệng nói với Tô Mạt còn đang quỳ, "Đừng quỳ, trước tiên đứng lên đi."

"Đa tạ Thế tử." Tô Mạt cũng không kiểu cách, nói một tiếng cảm ơn rồi đứng lên.

An Lăng Thiên nhìn về phía Lưu thị, "Nói vậy vị này là tiểu thϊếp Lưu thị, xin hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngươi tức giận như vậy."

"Không, không có việc gì lớn." Lưu thị không dám nhìn thẳng An Lăng Thiên, tầm mắt dao động bất định, hiển nhiên là đang chột dạ.

"Lưu phu nhân, " An Lăng Thiên thờ ơ nói, "Ta tôn kính ngươi nên mới gọi ngươi một tiếng phu nhân, Lưu thị, ngươi trước tiên nhìn cho rõ thân phận của mình đi! Ta An Lăng Thiên muốn biết việc gì, còn không có kẻ nào dám lừa gạt."

"Thế tử thứ tội!" Lưu thị một mặt khủng hoảng vội vàng quỳ xuống, "Chuyện này lại không phải là chuyện nhỏ, liên quan đến hôn sự của Thế tử và Tô Đồng, ta không dám nói lung tung. Ôi," Một mặt lại phẫn hận liếc mắt nhìn Thúy Nhi, "Đều là do nha đầu này gây họa, lại tạo thành sơ suất lớn như vậy!"

"Phu...... Phu nhân, thật xin lỗi." Tô Mạt cũng quỳ xuống theo, cúi đầu, giấu đi tâm tình trong mắt.

"Thế tử, ngươi có điều không biết, hôm nay đưa tới cùng ngươi hợp bát tự , không phải là bát tự của Tô Đồng, mà là của Tô Linh, nữ nhi của ta." Lưu thị ra sức cúi đầu, che dấu sự đắc chí trong mắt mình, còn theo như An Lăng Thiên, Lưu thị là đang biểu hiện sự chột dạ và hoảng sợ, trong lòng đối với lời của Lưu thị không khỏi tin mấy phần.

"Vậy nói đi, bát tự của con gái ngươi, tại sao lại chạy đến chỗ ta hả?" Mặc dù là tin vài phần, nhưng An Lăng Thiên đối với Lưu thị hầu như vẫn là hoài nghi.

"Xin Thế tử thứ tội, " Lưu thị lo sợ mặt mày tát mét nói, "Là tư tâm của thϊếp thân. Hôm qua ở trong đình viện tiểu nữ của thϊếp thân gặp được Thế tử, đối với Thế tử nhất kiến chung tình, vì biết thân phận không xứng với Thế tử, do vậy trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương. Thϊếp thân biết hôm nay Thế tử sẽ đến hợp bát tự, cho nên cũng muốn đưa bát tự của tiểu nữ cùng Thế tử kết hợp. Nếu bát tự không hợp, cũng giúp tiểu nữ chặt đứt ý nghĩ, nếu là có tướng vượng phu ích tử, muốn khẩn cầu xin làm thϊếp thất của Thế tử. Thϊếp thân thấy tiểu nữ đối với Thế tử một lòng say mê, nên mới có ý định này, chỉ là không nghĩ tới, lại không cẩn thận bị nha đầu này trộn lẫn. Đưa nhầm bát tự của tiểu nữ đến trước mặt Thế tử, kính xin Thế tử thứ tội!"

"Đó là của nữ nhi ngươi sao?" Trong mắt An Lăng Thiên loé lên một tia kinh ngạc, nói như vậy, bát tự khiến lòng người chấn động, không phải của Tô Đồng sao?

"Kính xin Thế tử thứ tội!" Lưu thị trong lúc nói để lộ sự sợ hãi.

"Nếu vậy, bát tự của Tô Đồng là ở trong tay ngươi?" An Lăng Thiên hỏi.

Lưu thị gật đầu: "Đúng như vậy."

"Ngươi đưa đi hợp qua bát tự rồi sao?" An Lăng Thiên hơi nhíu mày.

"Chuyện này......" Lưu thị dáng vẻ khá là khổ sở, "Ta......"

"Đừng có dông dài, nói mau!"

"Vâng, vâng......" Lưu thị mặt mày lo sợ đến tát mét đưa cho An Lăng Thiên một tờ giấy, "Đây là kết quả đạo trưởng đã trắc toán. Thϊếp thân không dám vọng ngôn, kính xin Thế tử tự mình xem qua."

An Lăng Thiên cầm lấy tờ giấy Lưu thị đưa tới, nhìn lướt qua, phía trên có bát tự của hắn, còn có bát tự của Tô Đồng, phía dưới có mấy câu rồng bay phượng múa, An Lăng Thiên nhẹ giọng lẩm bẩm: "Phong lãnh trường giang tĩnh, ngư thuyền điếu nguyệt minh, nhất thanh cô nhạn quá, lữ khách biến bi thanh." An Lăng Thiên nhíu lông mày, tuy không rõ ý tứ của mấy câu này lắm, nhưng chữ "bi" này, thực sự khiến lòng hắn có chút không thoải mái.

"Có văn tự giải thích không?" An Lăng Thiên hỏi.

"Có." Lưu thị đưa lên một tờ giấy khác.

An Lăng Thiên tiếp nhận, thấp giọng ghi nhớ: "Tâm tư trước mắt muốn là thành, sao biết bản mệnh không tương xứng, nếu giờ mạnh mẽ cưới gả, lau mắt dưới cửu tuyền." An Lăng Thiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, cửu tuyền! Đây chẳng phải nói rõ, Tô Đồng có tướng khắc phu, cưới Tô Đồng, hắn không chỉ không có cách nào ngồi lên vị trí dưới một người trên vạn người, còn có thể bị mất mạng.

"Hừ, ta dựa vào gì để tin tưởng ngươi." An Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, đem hai tờ giấy ném xuống đất, bước nhanh rời đi.

*

Tới khi An Lăng Thiên đi xa, hai người đang quỳ trên mặt đất đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi làm rất tốt." Hiếm thấy Lưu thị ôn hòa nhã nhặn cùng Tô Mạt nói chuyện, đưa cho Tô Mạt một vòng tay phỉ thúy, "Cái này là mấy ngày trước lúc lão gia đi Giang Nam mang về cho ta, hiện tại thưởng cho ngươi."

"Tạ phu nhân." Tô Mạt tiếp nhận vòng từ trong tay Lưu thị, cũng không từ chối.

Tô Mạt nhặt giấy bị vứt tán loạn trên mặt đất lên, định đưa cho Lưu thị. Trong lúc vô tình nhìn đến nội dung, văn tự trong giấy hình như có chút không giống với những gì nàng nói cho Lưu thị, Tô Mạt cầm tờ giấy cẩn thận nhìn một lát, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Nàng nói với Lưu thị là, Tô Đồng không thích hợp với An Lăng Thiên, An Lăng Thiên nếu đem Tô Đồng cưới về, không lâu sau, sẽ bị giáng chức, nhưng mà nàng không nghĩ tới, Lưu thị vung tay, lại trực tiếp đổi thành Tô Đồng có mệnh khắc phu.

"Phu nhân, thiêm văn này......" Tô Mạt đem giấy đưa cho Lưu thị, mở miệng hỏi.

"Nha, " Lưu thị từ tốn nói, "Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy những điều ngươi nói nhất định không hoàn toàn hù dọa được An thế tử khiến hắn từ bỏ cưới Tô Đồng, cho nên ta đã để đạo trưởng đổi thành khắc phu. Nếu như vậy, An thế tử tuyệt đối không dám cưới Tô Đồng. Ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi, ngươi không phải nói Tô Đồng bọn họ vẫn hay bắt nạt ngươi sao? Ngươi giúp ta nghĩ được một biện pháp tuyệt như vậy, ta tự nhiên cũng phải giúp ngươi báo thù thật tốt chứ."

"Ta......"

"Vẫn nên nói, tất cả những thứ này kỳ thực đều là âm mưu của ngươi và Tô Đồng?" Lưu thị chuyển đề tài, ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt cũng trở nên ác liệt, "Nếu ngươi thật sự không ưa Tô Đồng, như vậy, ngươi không nên đối với thiêm văn này cảm thấy nghi ngờ!"

"Vâng, phu nhân giáo huấn rất đúng." Tô Mạt cúi đầu, che đi phẫn nộ trong mắt, giọng nói cố hết sức giữ bình tĩnh, "Tô Mạt lần đầu làm chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút sợ hãi, không cách nào làm được tuyệt vời như phu nhân. Kính xin phu nhân thứ tội, tha thứ Tô Mạt nhất thời nhẹ dạ."

"Ừ." Lưu thị hài lòng gật đầu, ngẫm lại Tô Mạt đúng là lần đầu hại người, khó tránh sẽ khiến lương tâm cắn rứt, nhưng cũng nhắc thêm, "Ngươi nên thu hồi đúng lúc sự đồng tình của ngươi đi, phong bạo vẫn còn ở phía sau, liên hoàn kế của ta vẫn chưa kết thúc đâu."

"Phu nhân lời ấy......là có ý gì?" Trong mắt Tô Mạt tràn đầy kinh ngạc, nàng nói kế sách cho Lưu thị, toàn bộ đều đem nói hết, nhưng nhìn tình huống, tựa hồ Lưu thị còn có âm mưu khác.

"Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết." Lưu thị cũng không nói nhiều, cầm hai tờ giấy gấp lại bỏ vào trong tay áo, quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lưu thị, đôi mắt Tô Mạt tràn đầy trầm tư, đối với âm mưu chưa biết rõ của Lưu thị nàng mãnh liệt cảm thấy bất an. Tô Mạt bỗng nhiên bắt đầu nghĩ, nàng bắt hổ lột da, có phải đã sai rồi? Nàng chỉ là muốn mượn sức của Lưu thị, chia rẽ hôn sự này của tỷ tỷ. Nhưng không hề nghĩ đến, tác phong của Lưu thị, so với nàng nghĩ còn hung ác hơn.

(*) bắt hổ lột da: ví von việc cùng người có lợi ích xung đột với mình mưu cầu, nhất định không thể thành công.