Chương 17: Tin đồn

Đối với liên hoàn kế của Lưu thị, Tô Mạt vẫn rất lo lắng, nàng dùng mọi lý do tận lực lưu lại tỷ tỷ ở trong phòng, đề phòng âm mưu của Lưu thị. Mấy ngày nay quá mức yên ổn, Lưu thị cũng không có động tác gì quá lớn. Tô Mạt không khỏi bắt đầu hoài nghi, liên hoàn kế của Lưu thị có thật sự là tồn tại, hay chỉ là nói quá mà thôi?

Rất nhanh Tô Mạt liền biết liên hoàn kế của Lưu thị cũng không phải chỉ ở ngoài miệng nói suông là được.

Bắt đầu từ mấy ngày trước, bên ngoài có không ít đồn đãi liên quan tới Tô gia. Ngày trước, Lưu thị đưa thiêm văn cho An Lăng Thiên, không biết như thế nào lại để cho người ngoài biết được. Trong khoảng thời gian ngắn, tin đồn về việc Tô Đồng khắc phu từ bốn phương tám hướng nổi lên, càng lúc càng có xu hướng nghiêm trọng.

An Lăng Thiên phái người ra mặt làm lắng lại lời đồn, trong lúc đó cũng âm thầm thừa cơ vạch trần Tô Đồng không chỉ khắc phu, mà tướng mạo còn hết sức xấu xí. Tin đồn về Tô Đồng ở bên ngoài càng trở nên đặc sắc hơn. Mặt như dạ xoa, khắc chết nhà chồng. Mặc dù chưa đến mức nhắc tới Tô Đồng là biến sắc, nhưng tên của nàng mơ hồ cũng khiến các đại thế gia phải tránh né.

Lời đồn không ngừng truyền tới tai Tô Lê, ông ta cực kỳ giận dữ, dùng mọi thủ đoạn cứng rắn trấn áp lời đồn đãi, đồng thời hạ lệnh phải tra rõ việc này. Nhưng kẻ rải ra lời đồn làm việc hết sức kín đáo, đến cuối Tô Lê cũng không thể thu được bất kỳ kết quả nào, không ngừng bực bội. Hơn nữa, thủ đoạn cứng rắn của phủ tướng quân bị người khác coi là biểu hiện chột dạ, càng buộc chặt danh hào khắc phu cho Tô Đồng. Tô Lê tức giận không có chỗ để phát, mấy ngày nay, bầu không khí trong Tô phủ rất nặng nề ngột ngạt.

Tô Mạt vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với những chuyện này, nàng biết, mấy tin đồn này đều là cái mà Lưu thị gọi là liên hoàn kế. Thực sự là hảo mưu kế, không đánh mà thắng, tạo ác danh cho tỷ tỷ ở bên ngoài, An Lăng Thiên cho dù có ý muốn cưới tỷ tỷ, cũng nhất định phải phân vân nhiều lần. Loại người đã quen ngồi trên nơi cao như An Viễn hầu, đối với danh tiếng rất coi trọng. Một người vợ có danh đầu khắc phu, với bọn họ mà nói, thì phải là hại nhiều hơn lợi. Huống chi, Lưu thị cũng không biết, trước lúc cùng bà ta thương lượng kế sách, Tô Mạt đã cho An Lăng Thiên chiêm ngưỡng dung mạo "xuất sắc" của Tô Đồng. Việc hôn sự này, không còn cần những kế sách khác phá hoại, An Lăng Thiên cũng sẽ bình tĩnh thận trọng hơn, gây ra náo loạn như vậy, không thể không từ bỏ tỷ tỷ. Chỉ là, Tô Mạt thở dài một tiếng, từ nay về sau, sợ là khó có người dám tới đề thân với tỷ tỷ.

*

"Tiểu Mạt, mặt mày sao lại ủ rũ như vậy?" Tô Đồng chạm nhẹ môi Tô Mạt một cái, trên mặt luôn mỉm cười trước sau như một, "Môi chu cao như vậy, có thể treo một ấm trà rồi."

"Tỷ tỷ, nhiều lời đồn như vậy, tỷ không tức giận sao?" Tô Mạt nhìn tỷ tỷ ở trước mặt, tỷ tỷ vẫn trấn định như cũ, sóng lớn không dao động. Đôi mắt hàm chứa ý cười, mỉm cười ôn hoà, không hề vì lời đồn bên ngoài mà sinh ra một tia không vui.

"Chẳng qua là lời bịa đặt thôi, " Tô Đồng khẽ mỉm cười, "Nếu như tỷ tỷ thực sự tức giận, đó mới là biểu hiện dốt nát."

"Nhưng, tin đồn ở bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, lúc đó sợ là không còn ai dám đến cầu thân."

"Sao vậy, Tiểu Mạt?" Tô Đồng khẽ cười, "Không phải muội hết sức không muốn tỷ tỷ lấy chồng ư?"

"Muội đúng là không muốn tỷ tỷ lấy chồng, " Tô Mạt rầu rĩ nói một câu, "Nhưng muội một chút cũng không muốn thanh danh bên ngoài của tỷ tỷ biến thành như vậy." Trong lòng nàng tỷ tỷ là người hoàn mỹ vô khuyết, nàng như thế nào có thể để danh tiếng của tỷ tỷ bị vấy bẩn được?

"Trí giả không màng dao ngôn*." Tô Đồng cười, "Lời đồn nhảm mà thôi, chẳng bao lâu sẽ sóng yên biển lặng. Còn những kẻ mà tin tưởng vào lời đồn đãi, không dám tới cầu thân, tỷ tỷ cũng chướng mắt những nam nhân vừa không có khí độ vừa không dám gánh vác kia."

(*) Câu gốc là 'dao ngôn chỉ vu trí giả': ý chỉ những lời đồn không có căn cứ truyền đến tai người thông minh thì không thể tiếp tục truyền nữa, người thông minh thì không lan truyền mấy tin đồn nhảm.

Mắt Tô Đồng ánh lên sự sáng suốt cùng tự tin, tỏa ra ánh sáng chói lọi, Tô Mạt nhìn đến ngây dại. Tỷ tỷ của nàng, nên giống thế này, tự tin, xinh đẹp. Những người đàn ông kia đều không xứng với tỷ tỷ!

"Vậy hôn sự giữa tỷ tỷ và An thế tử thì thế nào?" Tô Mạt hỏi, hai ngày nay, An Lăng Thiên mặc dù không nói tới chuyện từ hôn, nhưng cũng không tiếp tục ghé qua phủ tướng quân, mơ hồ có ý tứ cùng phủ tướng quân phân rõ giới hạn.

"An thế tử ư, " Tô Đồng lắc lắc đầu, "Từ lúc mới bắt đầu tỷ liền biết, An thế tử tuy thích hợp trở thành đối tượng thông gia với Tô gia, thế nhưng không phải là người đáng để phó thác cả đời. Hắn có dã tâm, có hoài bão, tuy nhiên không có đủ đảm đương. Nếu như hắn không bị dao động bởi lời đồn, vẫn muốn cùng tỷ thành hôn, như vậy, tỷ sẽ đánh giá cao hắn mấy phần. Nhưng nếu hắn từ hôn, tỷ tỷ cũng chỉ có thể nói một câu, như trong dự liệu, An thế tử, bất quá chỉ như thế mà thôi."

"Tỷ tỷ, tỷ nhìn người thật chuẩn." Tô Mạt hơi kinh ngạc, nàng đối với tính cách của An Lăng Thiên nhờ kiếp trước sinh sống hơn mười năm mới hiểu được. Không ngờ Tô Đồng chỉ mới gặp An Lăng Thiên một lần đã có thể suy đoán được tính cách cùng tính khí của đối phương. Cho dù kiếp trước hay kiếp này, Tô Đồng ở trong mắt Tô Mạt luôn là một con cừu nhỏ, nhưng Tô Mạt cảm thấy, nàng hình như nghĩ sai rồi, tầm nhìn của tỷ tỷ vượt xa sự tưởng tượng của nàng. Từ lúc trọng sinh tới nay, nàng vẫn luôn đặt tỷ tỷ ở vị trí người được bảo hộ, hiện tại nàng lại phát hiện, tỷ tỷ tựa hồ cũng không cần nàng bảo vệ. Tỷ tỷ không chỉ thông minh mà còn nhìn xa trông rộng hơn nàng.

"Chút nhãn lực ấy, tỷ tỷ vẫn phải có." Trên mặt Tô Đồng xuất hiện ý cười tự tin, "Bản tính của một người, còn có ý nghĩ, chỉ cần qua một vài động tác nhỏ là có thể suy đoán ra. Ngoại trừ người này là một cao thủ ngụy trang, nếu không có rất ít người mà tỷ tỷ nhìn không thấu. Giả dụ như Tiểu Mạt, lúc muội lo lắng, sẽ không tự chủ mà xoắn lấy áo của mình." Nói xong, Tô Đồng liếc nhìn hai tay Tô Mạt, "Mỗi lần, chỉ cần nhắc đến chuyện liên quan tới An thế tử, muội liền vô ý thức có động tác này. Lần đầu tiên nghe được tên An thế tử, muội đã như vậy. Kỳ thực tỷ tỷ rất hiếu kì, muội là không phải thích hắn cho nên mới có biểu hiện lo lắng như thế."

"Không có khả năng!" Tô Mạt kinh hô một tiếng, trong mắt loé lên một tia căm ghét, "Trên đời này, muội ghét nhất chính là hắn!"

"Thế tỷ tỷ thì sao?" Tô Đồng nhìn về phía Tô Mạt, "Muội mỗi khi thấy tỷ tỷ cũng sẽ có động tác nhỏ này, lẽ nào muội cũng ghét tỷ tỷ?"

"Đương nhiên không phải!" Tô Mạt lo lắng biện giải, "Muội thích nhất tỷ tỷ, do vậy lần nào thấy tỷ tỷ, muội cũng căng thẳng, không biết làm sao để tỷ tỷ......Tỷ tỷ! Tỷ cố ý chế nhạo muội!" Trong lúc lơ đãng đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tô Đồng, Tô Mạt biết, mình lại bị tỷ tỷ trêu chọc.

"Ha ha." Tô Đồng cười khẽ, "Tiểu Mạt nhà chúng ta quả nhiên là khả ái nhất."

"Tỷ tỷ, thật là." Tô Mạt bĩu môi. Trọng sinh trở về, Tô Mạt cảm giác hiện tại bản thân hẳn là một người bình tĩnh thận trọng. Nhưng mà, tỷ tỷ lúc nào cũng có thể khiến nàng không chú ý mà lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi. Kiếp trước thời gian nàng và tỷ tỷ ở cùng nhau thực sự quá ít, ít đến nỗi hai người họ lúc đó cơ hồ không hòa thuận vui vẻ cùng nhau như vậy. Trước đây, nàng đối với tỷ tỷ vẫn rất rụt rè, không dám vượt qua quy củ, tỷ tỷ cũng luôn dùng một loại ánh mắt đau lòng mà nhìn nàng, thời điểm sống chung với nàng cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ đυ.ng đến nỗi đau của nàng. Kiếp này, nàng không còn nhát gan như vậy, lúc ở cùng tỷ tỷ tự nhiên hơn nhiều, so sánh với tỷ muội bình thường càng thêm thân mật. Tô Mạt rất hưởng thụ hình thức ở chung hiện tại của hai người. Thời gian trước, bản thân thực sự là quá đần độn, lại bỏ lỡ bao nhiêu là cơ hội tốt chung đυ.ng với tỷ tỷ như vậy.

"Tiểu Mạt." Tô Đồng gọi một tiếng.

"Hả?"

"Muội sẽ không bao giờ phản bội tỷ, đúng không?"

"Điều này là tất nhiên, muội vĩnh viễn không phản bội tỷ tỷ." Tô Mạt nghiêm túc đáp.

Nói xong những lời này, Tô Mạt khá là nghi hoặc mà nhìn vẻ mặt chân thật của tỷ tỷ, "Tỷ tỷ đây là sao, bỗng nhiên hỏi câu này." Chẳng lẽ là vì tỷ tỷ biết chuyện Thúy Nhi rồi? Tô Mạt nghĩ. Trước đây còn không biết tỷ tỷ nhìn người chuẩn như vậy, Tô Mạt vẫn luôn lo lắng Thúy Nhi sẽ gây bất lợi cho tỷ tỷ. Chỉ là hiện tại, Tô Mạt đột nhiên cảm thấy, việc Thúy Nhi phản bội, có lẽ tỷ tỷ ngay từ đầu đã biết. Tỷ tỷ là người thông minh như vậy, sao có khả năng để một đứa nha hoàn hồ lộng?

"Không có gì." Tô Tô đồng lắc đầu, "Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

"Thật sao?" Tô Mạt chăm chú nói, "Tỷ tỷ, nếu có chuyện gì buồn rầu, không được gạt muội. Tiểu Mạt tuy không thể vì tỷ tỷ phân ưu, nhưng vẫn có thể lắng nghe."

"Ừ. Tỷ tỷ hiểu. Tỷ tỷ biết Tiểu Mạt lo lắng cho tỷ tỷ, " Tô Đồng nhẹ nhàng xoa đầu Tô Mạt, "Tuy nhiên Tiểu Mạt, muội phải biết, tỷ tỷ không ngốc, rất nhiều chuyện, tỷ tỷ nhìn rõ hơn muội. Tỷ tỷ không nói, cũng không đại biểu tỷ tỷ không biết. Cho nên, Tiểu Mạt, muội không cần quá mức để tâm như thế, tỷ tỷ có năng lực tự bảo vệ mình . So với bản thân, tỷ tỷ càng hi vọng muội không buồn không lo, muội hiểu chưa?"

"Ân." Tô Mạt gật đầu, ôm lấy thân thể tỷ tỷ. Xúc cảm mềm mại, hương thơm thoang thoảng, mỗi một loại, đều khiến cho người lưu luyến, Tô Mạt không nỡ buông tay.Tỷ tỷ hoàn mỹ như thế, nàng sao có thể không lo lắng, tỷ tỷ ở trong lòng nàng là thần thánh nhất . Dù cho hiện tại biết tỷ tỷ không phải là cừu nhỏ, Tô Mạt vẫn theo bản năng lo lắng cho nàng ấy.