Chương 12: Biến hóa

"Sao tỷ tỷ vẫn chưa trở lại." Tô Đồng thay đồ sau đó đi gặp An Lăng Thiên cũng đã được một khoảng thời gian, Tô Mạt ở trong phòng lo lắng bất an cứ đi qua đi lại. Đi lâu như vậy, vạn nhất hóa trang trên mặt tỷ tỷ bị nhạt mất thì sao, vạn nhất khuôn mặt thật của tỷ tỷ bị An Lăng Thiên nhìn thấy làm sao bây giờ, vạn nhất An Lăng Thiên bị khí chất tài hoa của tỷ tỷ mê mẩn thì phải làm sao? Tô Mạt càng nghĩ càng thấy bất an, tỷ tỷ ưu tú như thế, cho dù không có dung mạo xinh đẹp, muốn làm cho một người đàn ông khuất phục cũng rất dễ dàng.

Không được! Tô Mạt ở trong phòng không nhịn được nữa, tỷ tỷ rời khỏi tầm mắt của nàng càng lâu, nàng càng cảm thấy sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Tô Mạt đứng dậy, đi ra ngoài. Mặc kệ tỷ tỷ phản đối như thế nào, nàng nhất định phải đi tìm tỷ tỷ, tránh khỏi phát sinh chuyện gì.

"Ối." Không để ý va phải một người.

"Tiểu Mạt, muội có sao không?" Cánh tay mảnh khảnh đỡ lấy nàng, thanh âm ôn hòa của tỷ tỷ truyền đến, "Muội sao cứ hấp tấp như vậy." Câu nói quan tâm kèm theo chút trách cứ.

"Muội không phải lo lắng cho tỷ sao." Tô Mạt vừa nói, vừa đón tỷ tỷ vào phòng của mình, "Tỷ tỷ, cùng Thế tử gặp mặt, sau đó như thế nào?" Tô Đồng vừa tiến vào phòng Tô Mạt, Tô Mạt vội vàng dò hỏi.

"An Lăng Thiên là người không tệ." Tô Đồng đánh giá đúng trọng tâm, "Làm người ôn hòa hữu lễ, hơn nữa có lòng dạ có tâm kế, thích hợp làm lang quân tương lai."

Tô Đồng nói còn chưa hết, Tô Mạt đã ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì? Tại sao tỷ tỷ lại có đánh giá cao như thế đối với tên rác rưởi kia?

Không chú ý cảm xúc Tô Mạt biến hóa, Tô Đồng trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: "Tỷ vốn đã nghĩ gả cho An thế tử nhất định kết quả sẽ không tốt đẹp gì. Nhưng hôm nay muội ngược lại đã thay tỷ thăm dò hắn. Tỷ sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, tỷ nghĩ thay vì gả cho những kẻ du thủ du thực không biết con đường phía trước thế nào, chẳng bằng gả cho An Lăng Thiên, thì sau này cũng có một phân bảo đảm."

(*) du thủ du thực: ăn chơi lêu lổng, không có nghề nghiệp.

"Tỷ tỷ, người này không tốt như tỷ nghĩ đâu!" Nghe Tô Đồng đánh giá cao An Lăng Thiên như vậy, Tô Mạt cuống lên, nàng dường như đã lộng xảo thành chuyết rồi. Rành rành là liều mạng ngăn cản tỷ tỷ gả cho An Lăng Thiên, cuối cùng không nghĩ tới lại khiến tâm tư tỷ tỷ quyết định gả cho An Lăng Thiên.

(*) lộng xảo thành chuyết: khéo quá thành vụng.

"Tỷ biết muội lo lắng cho tỷ." Tô Đồng vỗ vai Tô Mạt, "Yên tâm, tỷ tỷ không phải tiểu hài tử, tỷ biết mình nên lựa chọn như thế nào. Tỷ biết, người như An Lăng Thiên, lấy hắn tương lai sẽ có nhiều điều không hài lòng, nhưng nhân sinh vốn là như vậy. Chẳng có ai là hoàn mỹ không phải sao?"

"Không phải, tỷ tỷ, " Tô Mạt cuống lên, "An Lăng Thiên không chỉ không hoàn mỹ, hắn chính xác là một tên khốn nạn. Tỷ tỷ, muội đều vì muốn tốt cho tỷ, tỷ tuyệt đối không thể gả cho hắn, bằng không tỷ sẽ phải hối hận cả đời !"

Cho dù Tô Mạt khuyên giải bao nhiêu, Tô Đồng cũng không thay đổi ý muốn gả cho An Lăng Thiên. Cách nghĩ của nàng rất đơn giản, nàng sớm muộn cũng phải lập gia đình, đã như vậy, không bằng chọn người xem ra có tiền đồ nhất là An Lăng Thiên.

Thấy Tô Đồng tâm ý đã quyết, Tô Mạt biết có nhiều lời nữa cũng vô ích, nên không nói gì nữa.

Sau khi tiễn Tô Đồng về, Tô Mạt ở trong lòng tính toán, đến tột cùng là nhầm lẫn ở chỗ nào, vốn muốn trước tiên khiến An Lăng Thiên căm ghét tỷ tỷ, sau đó để tỷ tỷ nhận ra thói hư tật xấu của người này, như vậy việc kết hôn của hai người nhất định sẽ thất bại. Ai biết, cuối cùng lại khéo quá thành vụng. Không chỉ không ngăn cản được việc kết hôn của tỷ tỷ cùng An Lăng Thiên, còn để tỷ tỷ quyết định lấy An Lăng Thiên. Tô Mạt mỗi lần nghĩ tới đây, liền muốn tự đánh vào mặt một cái vì sự ngu xuẩn của mình.

Muốn tỷ tỷ bỏ đi ý niệm đã không thể thực hiện được, giờ chỉ còn chờ lựa chọn của An Lăng Thiên.

Lúc trước tuy là nàng tự tin trang điểm cho Tô Đồng nhất định đủ đánh đổ hứng thú của An Lăng Thiên, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Chuyện lần này xuất hiện quá nhiều biến số. Nàng nhớ ở kiếp trước vào cái tuổi này tâm tính của An Lăng Thiên tâm còn khá là xốc nổi, kiếp này vì sao lại trầm ổn như vậy. Chẳng lẽ là do mình trọng sinh, cho nên có vài thứ cũng không giống sao? Tô Mạt trong lòng rất bất an, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.

********

An Lăng Thiên lựa chọn rất nhanh, giống như kiếp trước, ngày hôm sau hắn liền tới Tô gia. Nhưng ngoài dự liệu của Tô Mạt, hắn cũng không phải tới từ hôn. An Lăng Thiên cũng không bỏ ý nghĩ cưới tỷ tỷ, ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng đã cầm tới.

Ở trong phòng nghe Tô Đồng nói xong kết quả sau cùng, sắc mặt Tô Mạt đã không thể dùng khó coi để hình dung. Tại sao lại như vậy, vì sao, nàng lại không thể thành công ngăn cản.

"Tiểu Mạt, muội sao vậy?" Nói xong với Tô Mạt chuyện tình hôm nay, Tô Đồng cảm nhận được cảm xúc của Tô Mạt xuống thấp, "Tỷ tỷ gả cho một phu quân như vậy, muội chẳng lẽ không cao hứng ư?"

"Tỷ kêu muội làm sao cao hứng đây?" Tô Mạt tâm tình xuống rất thấp, nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc là sai nơi nào.

"Tỷ biết muội đối với An thế tử có rất nhiều thành kiến, tuy tỷ không biết muội có thành kiến này là từ đâu tới. Thế nhưng ở trong mắt tỷ tỷ, An thế tử là một người đáng để phó thác chung thân." Tô Đồng mắt đầy vẻ nghiêm túc, "Tỷ tỷ không thể che chở cho muội cả đời, sau này muội phải tự mình cẩn thận một chút, tỷ sẽ để Thúy Nhi lại bên cạnh muội chiếu ứng muội."

Tô Mạt không biết tại sao, vừa nghĩ tới tỷ tỷ phải gả cho người khác, nàng ở trong lòng liền buồn phiền đến hoảng. Vì kiếp trước đã mất đi một lần, lần này, nàng muốn cùng tỷ tỷ có nhiều thời gian chung sống với nhau hơn, mà không phải nhìn tỷ tỷ lấy chồng. Đặc biệt là gả cho loại người vô tình vô nghĩa như An Lăng Thiên. An Lăng Thiên đúng là trầm ổn có dã tâm, thế nhưng, hắn cũng là một kẻ vô tình. Tỷ tỷ lấy hắn, sẽ không hạnh phúc, nàng sao có thể tha thứ cho kẻ mang bất hạnh đến cho tỷ tỷ.

"Muội ra ngoài đi dạo một lát." Tô Mạt đè xuống khó chịu trong lòng, đứng dậy, quay người đi ra ngoài. Bầu không khí trong phòng quá mức ngột ngạt, nàng chịu không được.

"Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại không nghe lời khuyên của muội chứ?" Viền mắt Tô Mạt có chút ướt. Thật vất vả giúp tỷ tỷ thoát khỏi tử kiếp, lần này, lẽ nào nàng phải nhìn tỷ tỷ hãm sâu vào lao tù sao? Tâm không cam lòng, hơn nữa là cảm thấy ủy khuất khi tỷ tỷ không hiểu mình.

Nhìn bóng lưng cô đơn của Tô Mạt, Tô Đồng thở dài một tiếng: "Tiểu Mạt, muội cho rằng tỷ muốn gả cho người như vậy sao? Tỷ tỷ muốn chăm sóc muội cả đời, nhưng mà, tỷ là nữ nhi của Tô gia, tỷ không thể không vì tương lai của Tô gia mà tính toán." Tô Đồng thanh âm rất nhẹ, Tô Mạt đã không thể nghe thấy lời than vãn của nàng ấy. Tô Đồng sao lại không biết, An Lăng Thiên không phải là một nhân vật đơn giản, gả cho hắn, cuộc sống sau này sẽ như đi trên băng mỏng, nhưng vì lợi ích của Tô gia, thông gia với An gia là cần thiết.

Tô Đồng ngồi trước gương trang điểm của Tô Mạt, nhìn nữ tử có khí chất trầm ổn ở trong gương, có chút sững sờ. Nguyên lai, trong lúc vô tình, mình đã trở thành như vậy sao? Không có sự linh động đáng yêu của nữ hài tử nên có, còn dư lại, chỉ có sự trầm tịch. Tiểu thư khuê các, nói dễ nghe thì là giáo dưỡng tốt, còn nói khó nghe, chỉ là cái xác không hồn.Tính toán nhất cử nhất động, nội tâm đã sớm không còn hào hứng cùng sở cầu. Nàng căm ghét bản thân như vậy. Cầm kỳ thư họa mọi thứ đề tinh thông thì sao, bất quá là cái xác không hồn. Không muốn yêu ai, không có tình cảm thiếu nữ, chỉ có lợi ích của gia tộc. Không biết,Tiểu Mạt ngày ngày đối mặt với một tỷ tỷ như mình sẽ có loại cảm xúc gì. Có hay không giống như nàng, đối với loại biểu hiện giả tạo trống rỗng này sinh lòng căm ghét?

Nàng có thể chịu đựng được ánh mắt khác thường của bất luận người nào, duy chỉ không thể chịu được Tiểu Mạt có ánh mắt này. Nàng không biết tại sao mình lại có loại tư tưởng này, chắc là do Tiểu Mạt là muội muội mà mình yêu thương đến tận xương tủy, cho nên mới đặc biệt lưu ý.

*

Bởi vì trong lòng nhất thời bị đè nén, từ phòng nhỏ đi ra, Tô Mạt cứ đi lung tung không có mục đích, lúc phục hồi lại tinh thần, mới nhận ra là bản thân tự nhiên đã đi đến trước cửa sân của Lưu thị. Lưu thị rất được sủng ái, bà ta ở trong một gian đình viện tốt nhất trong Tô phủ, trong sân có đủ loại hoa cỏ, gian phòng trang trí cũng rất trang nhã. Tô Mạt thở dài một tiếng, nàng và mẫu thân chính là những không được sủng ái nhất trong phủ. Mẫu thân tuy xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là ca cơ ở thanh lâu, nếu không phải bất ngờ mang thai hài tử của Tô tướng quân, nhất định sẽ không được nạp làm thϊếp. Khi còn bé, nàng vô cùng hâm mộ Tô Linh, đều là tiểu thư Tô phủ, Tô Linh lại được ăn, được mặc, còn có cha mẹ thương yêu, nhưng chính Tô Mạt nàng lại không có thứ gì. Lúc còn bé chuyện nàng làm nhiều nhất chính là ở bên ngoài sân nhìn lén Tô Linh, nàng đã từng ảo tưởng, mình chính là Tô Linh.

Tô Mạt vô ý đi tới nơi này, tùy ý nhìn qua bức tường trong sân, cũng không có ý định ở thêm, quay người dự định rời khỏi. Trong lúc vô tình liếc nhìn trước sân. Trước sân một người hầu hạ đều không có, Tô Mạt nghĩ, đoán chừng là Lưu thị cho hạ nhân đều lui xuống, mẹ con Lưu thị ở trong khuê phòng, giống như đang bàn luận gì đó, không thấy rõ vẻ mặt. Tô Mạt tính toán, hai người kia chắc lại có tính toán độc ác nào đó. Mẹ của mình cũng là do tâm địa xấu xa của các nàng mà qua đời , kiếp trước, nàng chỉ cho rằng mẫu thân do bệnh mà mất, kiếp này tra xét một hồi mới biết, mẫu thân là bị người hại chết. Tâm trạng có chút bất an, không biết hai mẹ con này lại đang mưu tính gì, Tô Mạt lén lén lút lút tiến vào sân, may là phía trước sân không có ai, nàng chỉ cần bước nhẹ một chút, sẽ không bị phát hiện. Lưu thị ở Tô phủ hành động hung hăng không coi ai ra gì, bình thường không ai dám đi trêu chọc nàng. Trừ người trong viện ra, những người khác căn bản không dám đi vào. Đã không có người giữ cửa, Tô Mạt rất dễ dàng bước vào.

Tô Mạt bước nhẹ tới phía dưới cửa sổ chỗ hai người, ngồi xổm xuống, nghe trộm người bên trong nói chuyện.

=========================

sr các bạn mấy bữa nay mình bận làm bài thuyết trình nên không up truyện được :((