Chương 11: Câu dẫn

"Quên đi." Tô Đồng nói, với nàng mà nói, mặc kệ Tiểu Mạt phạm sai lầm gì đều có thể tha thứ, huống hồ không cẩn thận trực tiếp đổ nước lên người nàng. Tô Đồng xoay người lại, nhìn An Lăng Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười, "Thế tử, thứ lỗi, xin phép vắng mặt một lúc."

Mỹ nhân, đôi mắt long lanh, khóe miệng cười duyên. Liếc mắt nhìn lại trăm vẻ rực rỡ.

Sửu nữ, mặt mày hung ác, cười nói dung tục. Liếc mắt nhìn lại trăm nỗi sợ.

Tô Đồng rõ ràng là người sau, lúc khăn che còn trên mặt, nhìn rất xinh đẹp, sau khi lấy xuống, quá mức khó coi. An Lăng Thiên dễ dàng có thể nhìn thấy một lượng lớn phấn trên mặt Tô Đồng, chỉ là cho dù có nhiều phấn hơn nữa cũng không thể giấu được những điểm lấm tấm trên mặt nàng. Đôi môi dày, cùng với hàm răng bị ố vàng, nhìn thế nào cũng thấy dữ tợn. An Lăng Thiên hiển nhiên là bị dọa không nhẹ, hắn hiện tại đã rõ tại sao Tô Đồng lại không thích đồ trang sức rồi. Trang sức đeo vào trên người mỹ nhân, là dệt hoa trên gấm, còn đeo vào trên người sửu nữ, lại tạo thành trò cười.

Phản ứng của An Lăng Thiên khiến Tô Mạt hết sức hưởng thụ, nàng chính là muốn hiệu quả như vậy. Do biểu hiện của An Lăng Thiên mà địch ý vốn có của nàng đối với hắn đã giảm đi rất nhiều. Tô Mạt nở nụ cười nhẹ với An Lăng Thiên, sau đó theo Tô Đồng rời đi. Nụ cười không phải thập phần mỹ lệ, nhưng cũng hết sức khả ái động lòng người.

An Lăng Thiên đã chạm qua không ít mỹ nhân, nhưng đẹp đẽ đáng yêu giống như Tô Mạt, quả thật rất là hiếm thấy. Mỹ nhân bên người An Lăng Thiên, xinh đẹp hơn so với Tô Mạt, cũng có, tuy nhiên khi nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Tô Đồng, rồi nhìn lại dung nhan Tô Mạt. An Lăng Thiên liền cảm thấy Tô Mạt là người xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.

An Lăng Thiên có chút do dự, Tô Đồng, tuy thế lực sau lưng mạnh mẽ, nhưng mà, tướng mạo thật sự khiến người ta không chịu nổi. Thế nhưng nha hoàn bên người nàng lại là cực phẩm, nếu buông tha, lại có chút đáng tiếc.

"Thế tử là đang phiền não về vấn đề thông gia?" Người vẫn đứng bên cạnh An Lăng Thiên mở miệng nói, người này tên là An Tử, lớn lên xấu xí, có tài vỗ mông ngựa, gần đây rất được lòng An Lăng Thiên, cũng coi là tâm phúc bên cạnh An Lăng Thiên.

(*) vỗ mông ngựa: ý chỉ nịnh nọt.

"Đúng vậy, " An Lăng Thiên gật đầu, "Tướng mạo của Tô gia đại tiểu thư quả thực là ngoài dự liệu, thật sự khiến người ta sửng sốt. Ta rất khó tưởng tượng, có thể cùng một khuôn mặt như vậy sớm chiều ở chung."

"Thì ra là vậy, Thế tử sao không thay đổi đối tượng." An Tử đề nghị, "Nữ tử trẻ tuổi có quyền thế không phải chỉ Tô gia mới có. Tiểu nữ nhà Hữu Tướng, đúng lúc xuân xanh."

"Chẳng qua là, " Ngón tay An Lăng Thiên có tiết tấu gõ lên mặt bàn, "Nha hoàn bên cạnh Tô tiểu thư, đích thực xinh đẹp. Tuy rằng có cũng vô dụng, nhưng bỏ thì lại tiếc. Việc này, ta phải suy nghĩ thêm."

Thấy An Lăng Thiên vẻ mặt trầm tư, An Tử cũng không nói nhiều, tiếp tục yên lặng đứng một bên.

*

Trở lại phòng mình, Tô Đồng đầu tiên cũng không có thay quần áo, mà trực tiếp lấy một chiếc gương trong phòng. Ánh mắt kinh ngạc của An Lăng Thiên khắc rõ trong đầu nàng, nghĩ lại lúc muội muội của nàng ân cần hóa trang giúp, vừa nãy còn cố ý kéo khăn che mặt xuống, nếu còn không hiểu Tô Mạt đang phá rối, nàng chính là kẻ ngốc rồi.

Tô Mạt che mặt, không nghĩ lại bại lộ nhanh như vậy.

Người trong gương, tướng mạo vô cùng thê thảm, ngay cả Tô Đồng từ trước đến giờ luôn lạnh nhạt, lúc nhìn thấy biểu tình cũng có chút tan vỡ.

"Đây là muội dày công giúp tỷ hoá trang sao?" Tô Đồng cười như không cười nhìn Tô Mạt, không nhìn ra hỉ nộ. Ánh mắt bình tĩnh không lay động, cùng với gò má xấu xí, càng hiện ra mấy phần sát khí. Chẳng qua phần sát khí này ở trên khuôn mặt dịu dàng của Tô Đồng, lại có phong vận đặc biệt, Tô Mạt cảm thấy rất đẹp mắt. Trong lòng không khỏi ảo não, sớm biết vậy, nên vẽ xấu hơn chút nữa!

"Muội......" Đối mặt với nghi vấn của tỷ tỷ, ánh mắt Tô Mạt dao động, rõ ràng là dáng vẻ có tật giật mình.

"Nói đi, làm thành như vậy, muội là đang muốn làm gì?"

"Muội chỉ không muốn tỷ gả cho tên khốn kia." Tô Mạt cắn răng, nói, "Hắn không phải là người tốt."

Tô Đồng có chút tức cười, hiển nhiên không biết thù địch của Tô Mạt đối với An Lăng Thiên là từ đâu tới.

"Nói chung, tỷ tỷ gả cho hắn, nhất định sẽ rất thê thảm." Tô Mạt cắn môi, rầu rĩ nói. Việc trọng sinh, là điều rất khó có thể tưởng tượng nổi, nàng sợ tỷ tỷ không tin, cho nên cũng không nói ra.

"Thế tử khí độ bất phàm, muội từ đâu nhìn ra hắn không tốt?"

"Đây đều là giả bộ!" Nghe tỷ tỷ tán dương An Lăng Thiên, Tô Mạt cuống lên, nàng tuyệt đối không thể để cho tỷ tỷ có bất kỳ hảo cảm nào với An Lăng Thiên, càng không để tỷ tỷ gả cho hắn! "Tỷ tỷ, tỷ tuyệt đối không nên bị gạt!"

"Hứ?" Tô Đồng khiêu mi, Tô Mạt liều mạng ngăn cản nàng lấy chồng, làm cho nàng tâm tình rất tốt.

"Hắn ta, không hề đơn giản như bề ngoài." Tô Mạt nói, "Tàn nhẫn, vô tình, xem thường nữ nhân, còn rất hoa tâm......"

"Muội rất hiểu hắn?" Tô Đồng trong lòng có chút khó chịu, tại sao muội muội của mình đối với tỷ phu tương lai có vẻ rất hiểu biết.

Đương nhiên, bởi vì muội gả cho hắn đã hơn mười mấy năm rồi. Lời này Tô Mạt không nói ra, nàng bĩu môi: "Trực giác......"

"Tiểu Mạt, muội quả nhiên vẫn còn tâm tính của tiểu hài tử." Tô Đồng thở dài một tiếng, "Không nên tùy tiện dùng cái gọi là trực giác để phán định một người, biết không."

"Hừ, " Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, "Dù sao hắn chính là kẻ đạo đức giả. Tỷ tỷ, chúng ta chờ xem. Nếu như hắn đúng là quân tử, tất nhiên sẽ không để ý tướng mạo của tỷ tỷ, ngày mai sẽ ngoan ngoan đưa bát tự tới, chờ thương nghị hôn kỳ cùng tỷ tỷ." Nàng cũng không tin, An Lăng Thiên xưa nay yêu mỹ nhân lại dám cưới tỷ tỷ nàng!

Trong lúc nói chuyện, Tô Đồng cũng đã thay xong quần áo, nàng nói: "Thế tử còn đang chờ tỷ, tỷ đi trước."

*

"Phựt", diều giấy tinh xảo bị đứt mất dây, rơi vào lương đình.

Nữ tử một thân lam sắc y sam cầm đoạn dây bị đứt chạy tới lương đình tìm diều. Diều rớt xuống bên ngoài lương đình, nữ tử gót sen bước từng bước nhỏ, chầm chậm mà tiến đến, khom lưng nhặt diều lên.

Như là lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có nam tử ở trong lương đình.

"A!" Kinh ngạc kêu lên một tiếng, lui về phía sau vài bước, "Ngươi, ngươi là người phương nào?"

Mị nhãn như tơ, câu hồn đoạt phách. Người này, chính là một vị tiểu thư khác của Tô gia, Tô Linh.

Tô gia có ba vị tiểu thư.

Đại tiểu thư Tô Đồng, dung mạo như thiên tiên, khí chất xuất trần.

Tứ tiểu thư Tô Mạt, xinh đẹp đáng yêu, tiểu gia bích ngọc.

Ngũ tiểu thư Tô Linh, yêu mị câu nhân, phong tình vạn chủng.

Mỗi người một vẻ, nhưng đều câu dẫn động lòng người.

An Lăng Thiên trong mắt chợt hiện lên hứng thú nồng đậm, Tô gia cũng thật là nhiều mỹ nhân, trước gặp được một tiểu nha hoàn xinh xắn, bây giờ lại thấy một nữ tử mị hoặc câu người.

An Lăng Thiên hơi ôm quyền: "Tại hạ An Viễn hầu Thế tử, không biết cô nương là ai?"

"Thì ra là An Viễn hầu Thế tử, " Tô Linh hơi cúi người, "Xin lỗi, tiểu nữ vô ý mạo phạm, chỉ là diều trùng hợp rơi xuống đây. Tiểu nữ tên Tô Linh."

"Tô Linh?" An Lăng Thiên suy nghĩ một chút, cũng không nhớ tới người này, "Không biết, cô nương cùng Tô gia có quan hệ như thế nào?"

"Tiểu nữ là con gái của Tô Lê Tô tướng quân." Tô Linh thanh tuyến khá cao, mang theo một tia ý nhị riêng biệt.

"Con gái của Tô tướng quân?" An Lăng Thiên ngẫm nghĩ, "Không nghĩ tới Tô tiểu thư còn có một muội muội khả ái như vậy. Không biết là thiên kim của vị phu nhân nào trong quý phủ?"

"Gia mẫu là tiểu thϊếp Lưu thị."

"Hóa ra là Lưu thị." Đối với Lưu thị, An Lăng Thiên cũng có nghe qua. Tô Lê rất thích nữ nhân này , nếu không phải đối phương xuất thân quá thấp, chắc Tô Lê sẽ để bà ta làm chính thất phu nhân. An Lăng Thiên chính thức nhìn kỹ nữ tử trước mắt, tuy rằng tuổi không lớn lắm, thế nhưng không hề che giấu được phong thái xinh đẹp, dễ khiến người ta suy nghĩ, nếu như tuổi lớn hơn chút nữa, sẽ có phong tình như thế nào.

"Này......Cái này, " Tô Linh nhặt diều lên, có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, "Mẫu thân nói không thể cùng nam tử đơn độc ở chung, ta, ta đi trước." Nói xong liền gấp gáp chạy đi. Lúc chạy tựa hồ có chút vội vàng, còn vấp phải tảng đá trên đất, lại tiếp tục hoảng hốt chạy đi.

An Lăng Thiên cân nhắc nhìn bóng lưng Tô Linh, lúc đầu gặp gỡ là phong tình quyến rũ, hiện tại dáng điệu nghiêng ngả lại làm cho phần quyến rũ này có thêm không ít linh động cùng hoạt bát. Cô gái này, ngược lại rất phù hợp với phẩm vị của mình. Đáng tiếc, nếu như nàng ta là Tô gia đích nữ, hắn nhất định sẽ không chút do dự cưới nàng. Quả nhiên, trên đời sẽ không có chuyện tốt tài sắc kiêm thu.

Lúc An Lăng Thiên còn đang tiếc hận, Tô Đồng cũng đã thay xong quần áo, lần nữa tiến vào hậu viện. Lần này Tô Mạt không cùng đi vào, cũng không phải nàng không muốn đi. Mà là Tô Đồng chỉ cần vừa nghĩ tới việc An Lăng Thiên tiếp xúc với Tô Mạt, cả người liền không thoải mái, chết sống cũng không chịu để Tô Mạt đi.

Đối diện với khuôn mặt dữ tợn của Tô Đồng, An Lăng Thiên chỉ cảm thấy phát ngán. Càng lúc càng nhớ nhung hai nữ tử tuyệt sắc vừa gặp lúc nãy.

Cùng Tô Đồng bằng mặt không bằng lòng nói chuyện thêm một lát, An Lăng Thiên cáo từ rời đi.

Từ đầu tới cuối, An Lăng Thiên đều là dáng vẻ nho nhã lễ độ, ngoại trừ ban đầu đối với dung mạo của nàng có hơi kinh ngạc bất ngờ, cũng không có bất kỳ chỗ thất lễ nào. Trò chuyện cũng không nhắc tới bất cứ việc gì liên quan đến dung mạo của nàng, càng không hề trào phúng. Có thể nói, An Lăng Thiên mọi cử chỉ đề hết sức hoàn mỹ, không thể xoi mói. Thế nhưng chính sự hoàn mỹ này lại làm cho Tô Đồng cảm thấy An Lăng Thiên không hề đơn giản, một người còn trẻ, nhưng tâm tính lại trầm ổn đến nước này. Nói An Lăng Thiên nhất kiến chung tình với nàng cho nên mới không thèm để ý đến dung mạo của nàng, nàng một điểm cũng không tin. Lần nói chuyện này, Tô Đồng đối với An Lăng Thiên hiểu rõ một ít. An Lăng Thiên tâm tính như vậy, tương lai tất có thành tựu, người như vậy làm hôn phu đúng là một lựa chọn tốt.

Nàng không có tình cảm chân thành với nam nhân, cho nên gả cho An Lăng Thiên cũng là một lựa chọn tốt đối với nàng.