Chương 13: Chấn động

"An thế tử đã đến để thương nghị hôn kỳ rồi." Tô Linh cắn khăn tay, gương mặt không cam lòng. Ngày hôm qua nàng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, chẳng lẽ An thế tử đối với nàng một chút hứng thú cũng không có? Nàng tự nhận mình có tướng mạo xuất chúng. Nữ nhi nhà quan thường xuyên tụ tập cùng nhau tán gẫu, nàng nghe được một vài tiểu thư nói đến mấy cố sự. Đại loại là chuyện người có địa vị cao, đối với thứ nữ nhất kiến chung tình, quyết đoán vứt bỏ trưởng nữ có địa vị, mãnh liệt yêu cầu cưới thứ nữ làm chính thất, sau đó hai người suốt đời sống hạnh phúc bên nhau. Tô Linh từ đầu đã thèm muốn được trải qua việc giống như vậy. Nàng hy vọng có thể giống như nữ chính trong chuyện xưa, bay lên làm phượng hoàng, từ đây một đời vinh hoa phú quý, áo cơm không lo. Mộng từ lâu, sẽ dần dần ảnh hưởng tới hiện thực, Tô Linh cảm thấy, bản thân sẽ có một ngày trở thành nữ chính trong câu chuyện.

"Linh Nhi, " Lưu thị không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng theo bản năng cũng động viên nàng, "Con chỉ là thứ nữ, coi như An thế tử coi trọng con, con cũng chỉ có thể làm tiểu thϊếp."

Tô Linh dậm chân: "Nữ nhân kia mấy ngày trước đưa cho con một bộ quần áo mùa đông, nói là khí trời lạnh, không nên để cảm lạnh. Con thấy là bà ta đang cố ý đến diệu võ dương oai. Chính thất rất đáng gờm sao? Mẫu thân so với bà ta xinh đẹp hơn, tại sao phải bị bà ta áp chế một bậc. Còn có các ca ca, đều hướng về nữ nhân kia. Người đàn bà kia rõ ràng một mực gây xích mích qua hệ giữa mẫu thân và ca ca."

Hai đứa con trai luôn là điều khiến Lưu thị đau đớn nhất, khi còn bé nhi tử đối với mình còn rất hiếu thuận, nhưng theo tuổi tác dần lớn lên, bọn họ đối với mình càng ngày càng lạnh nhạt, một lòng hướng về người đàn bà kia. Điều này làm cho mụ ta hết sức phẫn nộ. Bản thân mình hoài thai mười tháng mới sinh ra được nhi tử, tự nhiên lại nhận thức con tiện nhân kia làm mẹ.

"Nữ nhân kia sống không còn lâu nữa đâu." Lưu thị cười lạnh một tiếng, "Chính thất, sớm muộn cũng là của ta." Mụ đã mua chuộc được không ít người trong phủ, cho người đi hạ độc dược mãn tính đối với nữ nhân kia, người đàn bà đó sẽ từng ngày từng ngày mà suy yếu dần, mấy ngày trước gặp được, bà ta còn không ngừng ho khan, sợ là sống không lâu nữa. Chỉ cần thừa dịp hiện tại nắm lấy tâm của Tô Lê, vị trí chính thất, đã là vật trong túi.

"Mẫu thân, người làm vậy sẽ không bị phát hiện chứ?" Tô Linh đến cùng cũng chưa bao giờ tự mình ra tay hại người, đối với cách làm của Lưu thị vẫn còn có chút lo lắng. Lần trước hại chết Liễu thị cũng là do Lưu thị hạ thủ, Tô Linh từ đầu tới cuối cũng chỉ là người biết chuyện thôi.

"Yên tâm, bọn họ thu tiền rồi, tự nhiên sẽ hảo hảo làm việc." Trên mặt Lưu thị lộ ra một nụ cười hung tàn, "Thời gian mẫu thân của con sống ở Tô phủ cũng không ngắn, tự nhiên biết phải làm sao là tốt nhất."

Nghe mẫu thân nói vậy, Tô Linh cũng an tâm.

Tô Mạt trong lòng giật mình một cái, tuy hai người không nói rõ, thế nhưng nàng nhiều ít vẫn nghe ra một điều. Theo như ý tứ của hai mẹ con này, phu nhân bị bệnh vậy mà lại do các nàng hạ thủ. Đều nói độc nhất lòng dạ đàn bà, câu này cũng không ngoa. Nhớ lại kiếp trước, phu nhân tạ thế rất sớm, nhất là sau khi biết tin Tô Đồng qua đời, hoàn toàn gục ngã, lúc nàng xuất giá không được bao lâu liền qua đời. Nàng vẫn nghĩ là do thương tâm quá độ, bây giờ nghĩ lại, tám phần mười nhất định là do mẹ con ra này tay. Ở thời điểm mấu chốt, hạ thủ nhất định sẽ không để người khác phát hiện. Chỉ là không nghĩ tới, hiện tại các nàng vẫn lớn mật như vậy. Tô Mạt suy nghĩ, có nên tìm cơ hội phá hoại một chút hay không. Phu nhân là người khoan hậu, so với Lưu thị tốt hơn rất nhiều, nàng không muốn phu nhân không minh bạch mà mất.

"Thật đáng tiếc, lần lễ Phật kia không thể gϊếŧ chết Tô Đồng." Tô Mạt còn chưa nghĩ xong, đối thoại ở bên trong lại tiếp tục. Là thanh âm của Tô Linh, "Cũng không biết đám ngu xuẩn kia làm việc thế nào, lại nhìn nhầm người. Không đâm chết được Tô Đồng, thực sự là đáng tiếc. Còn có Thúy Nhi! Việc không thể hoàn thành, còn muốn mẫu thân thực hiện cam kết, nó nghĩ thân phận của nó là gì, muốn gả cho Nham ca ca, mơ hão!"

"Hừ, lần này coi như số nàng may." Lưu thị hừ lạnh một tiếng. Kế hoạch rõ ràng là tốt vô cùng, ai biết, Tô Đồng lại đưa đấu lạp của bản thân cho người khác, khiến tất cả tính toán của mụ ta đều vô ích, "Còn như Thúy Nhi, tạm thời còn có tác dụng, trước hết sẽ bỏ qua cho nó."

Tô Mạt lần này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lòng tràn đầy khϊếp sợ. Kiếp trước, nàng vẫn cho rằng sự kiện kia bất quá là do ngựa bị mất móng trước cho nên mới bất ngờ xảy ra. Việc trải qua ở kiếp này làm cho nàng biết, chuyện lần này là có người cố ý mưu tính, mục đích chính là diệt trừ tỷ tỷ. Một kiếp trước nếu tỷ tỷ không thay nàng chặn lại, người chết hẳn là nàng, tiếc là tỷ tỷ một mực xông tới, ma xui quỷ khiến giúp cho kế hoạch thành công. Nàng không phải không nghĩ đến điều tra hung thủ là ai, nhưng nàng thế đơn lực bạc, căn bản không có năng lực đi điều tra, không nghĩ tới, tại đây lại dò xét được thủ phạm thật sự phía sau. Còn Thúy Nhi, thϊếp thân nha hoàn vẫn luôn vâng lời bên cạnh tỷ tỷ, lại cùng Lưu thị thông đồng. Đây là tâm phúc của tỷ tỷ đó! Tô Mạt nắm chặt nắm đấm, cưỡng chế xung động trong lòng muốn xông vào một đao đem hai mẹ con kia chém chết. Nàng nhất định phải bình tĩnh, tùy tiện lao ra sẽ chỉ khiến bản thân bị diệt khẩu. Móng tay mạnh mẽ cắm sâu vào trong da thịt, nhưng Tô Mạt không hề hay biết, hiện tại việc duy nhất nàng có thể làm là ẩn nhẫn. Không có cơ hội nhất kích tất trúng, chỉ có thể nhịn. Cho dù bên trong là hai kẻ đầu sỏ đã sát hại tỷ tỷ ở kiếp trước.

Chỉ là, các nàng tại sao phải hao phí khổ tâm sát hại tỷ tỷ?

"Mẫu thân, lẽ nào tiếp theo, con chỉ có thể nhìn Tô Đồng gả cho An thế tử sao?" Tô Linh lắc lắc ống tay áo Lưu thị, hoàn toàn là giọng điệu làm nũng.

"Cũng không còn cách nào khác." Lưu thị thở dài một tiếng, "Nếu An thế tử vẫn chưa gặp Tô Đồng, như vậy Tô Đồng chết rồi, con còn có thể thay mận đổi đào. Thế nhưng bọn họ đã gặp mặt, phương pháp lúc trước chúng ta nghĩ ra đã không thể thực hiện được."

Thay mận đổi đào? Tô Mạt sững sờ. Nàng nhớ lại, vào kiếp trước lúc tỷ tỷ mất, nàng là thay mận đổi đào gả cho An thế tử. Trước đây chưa từng cảm thấy có gì không đúng, nhưng bây giờ nghe các nàng nói chuyện, mới phát giác vấn đề ở trong đó. Nữ nhi Tô Lê sủng ái nhất chính là Tô Linh. An Lăng Thiên gia thế tốt, phong thái cũng không sai, theo lý thuyết, chuyện thay mận đổi đào nên để Tô Linh làm, mà không phải rơi xuống trên người nữ nhi không được sủng ái nhất. Tô Mạt rất kỳ quái, trong đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến Tô Lê chọn nàng, đến tột cùng lại xảy ra biến cố gì, để Tô Linh tiến vào An gia. Tô Mạt chợt phát hiện, kiếp trước tựa hồ có rất nhiều câu đố nan giải. Sau khi nàng lấy An Lăng Thiên, không để ý đến chuyện bên ngoài, đúng là đã bỏ qua rất nhiều việc.

"Mẫu thân, hôm qua con và An thế tử đã gặp mặt." Lúc nói tới An Lăng Thiên, hai gò má Tô Linh nhiễm hồng, kèm theo sự ngượng ngùng của nữ hài tử, "Hắn, anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên."

"Nói cho mẫu thân biết, con không phải là thích An thế tử rồi chứ?" Tâm thái tiểu nữ nhi của Tô Linh, Lưu thị nhìn một chút là hiểu nguyên do.

Tô Linh xấu hổ gật đầu. Loại người như An thế tử, là nữ tử đều sẽ động tâm. Huống hồ kiểu nữ tử khuê phòng như nàng, chưa từng gặp qua nam nhân xa lạ, ấn tượng tốt đối với nam nhân gặp đầu tiên rất dễ khắc sâu ở trong lòng.

Tô Mạt khẽ cười một tiếng, ánh mắt Tô Linh đúng là rất tốt, coi trọng An Lăng Thiên. Hai người hợp thành một đôi quả thật rất xứng, đều không an phận, còn có dã tâm không nhỏ.

"Ai?" Nghe thấy động tĩnh, Lưu thị lập tức đứng lên.

Tô Mạt nói thầm một tiếng "gay rồi", quan sát bốn phía chốc lát, lại không tìm thấy được nơi để trốn.

Tiếng bước chân của Lưu thị dần áp sát, Tô Mạt không thể tránh khỏi, hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, đơn giản là đánh cược một lần.