Chương 40: Vỗ mông ngựa trên đùi ngựa

Đợi Lục Tranh bên kia dùng xong điểm

tâm,

Tả Uẩn Văn

mang

theo

cả

nhà

tiến đếnthỉnh

an,

đương

nhiên,

trong

này không bao gồm

cả



nương Tả Thục Tuệ

chưa

lấychồng.

Tả Thục Tuệ ngược lại là

muốn

đi, nề hà

đối phương

là một nam tử

xa lạ, là

một tiểu tư khuê các

khó

có thể đi

ra ngoài gặp nam tử

khác.

Lúc đến Phúc Nguyệt Lâu,

Tào Tông Quan đã đợi ở

trước

cửa,

nhìn

thấy

nhạc phụnhạc

mẫu

tương

lai,

phong độ

nhẹ

nhàng,

hành

lễ vấn

an

lễ

nghi

chu đáo.

Hắn

ta

lúc

này

còn không biết,

chính

mình sắp

trở

thành đối

tượng bị Tả gia

từ bỏ.

Tả Uẩn Văn

thay

đổi

thái

độ thân thiện trước

đây,

ông ta nhàn nhạt gật

đầu:

“Tào

hiền

chất

không cần

phải

khách khí, hai

nhà

chúng

ta là thế

giao, ngươi cùng Thiệu Yến là

bạn

tốt cùng trường

nhiều năm, hoàn toàn có

thể coi chỗ này

thành nhà

của

mình.”

Tiết

thị trước

đây nhìn thấy Tào Tông Quan đến Tả

phủ thăm hỏi mặt mày

vui

vẻ hớn hở,

không nghĩ tới

cười

không được nửa

buổi

thì

Lục công gia đến thăm, sau đó

lại để cho

mụ biết được một câu ám

chỉ không

rõ ràng kia, hiện tại hận

không thể

vội

vàng

đem Tào Tông Quan đuổi về.

Một Lục công gia xuất hiện đã

đủ rối loạn, vị

này

còn ở

chỗ

này chộn rộn cái gì?

Nếu như Lục công gia

thật

sự có ý cùng Tả gia

kết

thông

gia,

vậy

Tào Tông Quan không

còn là bánh bao

thơm

không nhân trong mắt mụ

nữa,

trái

lại,

còn có thể

trở thành

chướng ngại vật mụ

nịnh

bợ phủ quốc công.

“Đừng đứng ở

bên ngoài nói chuyện,

trước đi

thỉnh an quốc công gia.” Tiết

thị

thúc giục một câu.

Tả Thiệu Khanh

biết

vâng

lời đứng ở

phía

sau

đám người,

nhìn

một

màn hoang

đường

trước mắt, suy

tính: Có

lẽ…lại để cho

hai

nhà trở mặt thành thù cũng không tệ.

Trong

phòng, bọn hạ

nhân

đang

thu dọn bàn ăn,

Tả Thiệu

Khanh

âm thầm liếc qua, quả nhiên hơn phân nửa đồ

ăn đều bị

tiêu

diệt

sạch

sẽ, xem ra

Tiết

thị

vẫn là có

dự kiến trước.

“Lục công gia đêm qua nghỉ ngơi

tốt chứ?” Tả Uẩn Văn đứng ở

bên dưới câu nệ,

hơi khom lưng.

Lục Tranh

tiếp

nhận

ly

nước súc

miệng,vẻ

mặt

nhàn

nhạt

nói: “Nếu

như đêm khuya khoắt không



người

tới quấy

rầy

thì

càng

tốt

hơn.”

Tả Uẩn Văn

mặt

ửng hồng,

hiển

nhiên

biết

những lời

ngày

là ngầm ám chỉ

bọn

họ đừng hơn nửa

đêm

nhét

người

vào

trong

phòng hắn, nhét người coi như

xong, rõ

ràng

ngay

cả mặt mũi

cũng

không gặp

đã bị đuổi về,

đây

quả thật là vỗ

mông

ngựa

trên

đùi ngựa.

Mà Tả

Thiệu Khanh miên mang suy nghĩ, y

cau mày nghĩ: Người

đêm hôm khuya khoắt

quấy

rầy nên không bao gồm cả

mình

đi? Dù sao

mình

là đáp ứng theo lời

ước

hẹn mà đến.

Tả Uẩn Văn

âm thầm trừng

Tiết

thị,

đều do bà

nương

nhiều chuyện này, nói cái gì

võ tướng đều thích mỹ nhân, lại nói

Lục

công

gia tuổi gần nhược quán,

bên người

không

có nha hoàn thϊếp thân hầu hạ, trong đêm khẳng định vô

cùng

vắng

vẻ.

Kết quả?

Lục

công gia

trong đêm vắng vẻ

hay không ông

ta không biết,

chỉ biết

là vị gia

này

tức giận.

Ông ta ngượng ngùng

cười

cười,

tránh đi

đề tài này

nói:

“Lục

công

gia

có thể hạ

cố đến hàn

xá,

là phúc khí của

một

nhà lão hủ, lão

hủ dự tính mở

tiệc

chiêu

đãi

hương

thân

địa

phương, vì

Lục

công

gia đón gió tẩy

trần.”

“Bản công lần này xuôi nam chỉ là muốn

biết một chút phong cảnh về phương Nam,không cần điều động

binh lực.” Nói xong,

ánh mắt sắt

bén lướt qua Tả Uẩn Văn.

Tả Uẩn Văn

hơi

có chút thất vọng, nhưng

nghĩ

đến Quốc công gia giấu kín hành tung chỉ

đến

Tả gia, lập tức

ở trên mặt lại

có ánh sáng: “Vậy hôm nay để

cho tiểu nhi tử

mang

ngài

đi ra ngoài một chút như

thế

nào?

Đại sư Trừng Quang của chùa Tây Thiền tinh thông Phật pháp,

còn là một

người giỏi giải thẻ

xăm.”

“Bản công không

tin Phật.”

Tả Uẩn Văn

xoắn

xuýt, nghĩ nữa

ngày

cũng

nghĩ

không ra

ở cái

trấn

nhỏ

Vưu Khuê này còn có

thể đi chỗ

nào.

Lục Tranh

thấy

mọi

người

trong phòng

cúi đầu vẻ

mặt đỡ đẫn,

Tả Thiệu Khanh

chán đến

chết

chơi

ngón

tay,

vì vậy

thiện

tâm đại phát buông

tha

cho

cả

nhà

này: “Vậy đichùa Tây Thiện

một

chút.”

Tả Thiệu Khanh

khóe

mắt lóe lên ánh

sáng

lấp

lánh,

cùng

với

mọi người

nhẹ nhàng

thở ra.

Chùa Tây Thiện

nằm ở Long Hổ Sơn

cách

trấn Vưu Khê

hơn

hai

mươi dặm,tụctruyền vị phương

trượng đảm

nhiện đầu

tiên

chùa Tây Thiện

là vị

cao

tăng đắc đạonổi

tiếng khắp

cả

nước,

ngày Phật Đản

hằng

năm

có không ít

tín đồ không

ngạingàn dặm xa xôi

chạy

tới

nơi

này dâng

hương bái Phật.

Lão phu

nhân Tả phủ



người

tin Phật,

hằng

năm quyên

tiền

hương khói đều khiến Tả Thiệu Khanh

nhìn xem đỏ

mắt,

y

thường oán giận

nghĩ: Lão

tổ

mẫu

nhà y



lòngtừ bi

làm việc

thiện

cứu

tế sao

lại không

cứu

tôn

nhi

của

mình?

“Thiệu Khanh…Thiệu Khanh…”

“À?…” Tả Thiệu Khanh phục

hồi lại

tinh

thần,

trừng mắt nhìn,

nghi

hoặc nhìn về phía Tào Tông Quan.

Vị tỷ

phu

sắp bị từ

hôn này vẻ

mặt

dịu dàng nhìn về phía y,

trong

tay

bưng

một đĩa quả hạch đào

xốp

giòn:

“Có

muốn

ăn chút gì

không?”

Tả Thiệu Khanh

từ trong mắt của hắn

ta nhìn thấy một loại cảm xúc

đồng

tình, lập

tức

hiểu

rõ, chắc là Tào

Tông

Quan

mấy

ngày

nay ở

trong Tả

phủ nghe thấy hoàn cảnh của y,

đang

thương xót y.

Liếc qua Tả Thiệu Lăng

ngồi ở bên phải,

Tả Thiệu Khanh

mỉm

cười,

lộ

ra

lúm đồngtiền xinh đẹp,

từ

trong đĩa

cầm

lấy

một quả

hạch đào xốp giòn bỏ vào

trong

miệng: “Đa

tạ Tào đại

ca,

huynh

cũng ăn,

Đại

tỷ

làm quả

hạch đào xốp giòn



ngon

nhất.”

Tào Tông Quan đôi má

đỏ ửng lên, nhưng rất nhanh liền tiêu tán, chỉ là

có chút tự hào

trả

lời một câu: “Tay nghề của Đại

tiểu

thư

đương

nhiên là

tốt.”

Tả Thiệu Khanh

từ phản ứng của

hắn

ta cũng có

thể

thấy

được,

nam

nhân

này thật sự là

vừa ý

Tả Thục Tuệ, cũng không

biết

đời trước

hắn ta không lấy được Tả

Thục

Tuệ phải hay không là rất

thất

vọng.

Y thật muốn lấy

một

cái búa đánh xuống để cho

hắn

ta thức tỉnh, nói cho hắn

ta biết Tả Thục Tuệ

căn

bản không

đáng

để hắn ta

nhớ thương, chỉ

có điều,

rất nhanh

y sẽ

để cho mộc

đầu

này thấy rõ ràng bộ

mặt thực sự của

nữ nhân kia.

Tả Thiệu Khanh

vừa muốn mở miệng, Tả Thiệu Yến bên

kia

ho khan hai tiếng, trầm ổn nói: “Sắp đến

rồi,

mang

thứ

đó dọn dẹp

một

chút,

đừng

để rơi rớt.”

Tả Thiệu Khanh

vén rèm xe

lên

nhìn

bên ngoài,

quả

nhiên

là đã đến

dưới

chân

Long

Hổ Sơn, Lục Tranh cưỡi con ngựa cao to

từ bên cạnh xe

ngựa

đi qua, giống như đang cười nhạo bọn y những

người

chân

nhuyễn không biết cưỡi ngựa.

Y bĩu

môi

về phía Lục Tranh cưỡi ngựa, thầm nghĩ:

Biết

cưỡi

ngựa

rất giỏi sao?

Lục Tranh

như



cảm giác,

quay đầu

lại

nhìn về phía xe

ngựa

một

chút,

ánh

mắtlạnh

như băng bỗng

nhiên

rơi vào

trên

người Tả Thiệu Khanh,

y sợ

tới

mức

lập

tứcthả

rèm xe xuống,

lại không để ý đến

trong

nháy

mắt Lục Tranh

nhìn

thấy y

lập

tức ánh

mắt

trở

nên ấm áp.

Tiết

thị vốn sắp xếp

hai

chiếc

xe ngụa,

chỉ là Lục

ánh

mắt đầu tiên nhìn thấy xe

ngựa

liền

mãnh

liệt

nhíu mày,

người hầu

mặc

y phục màu

xanh

thẳng thắn vô

tư bày tỏ:

Chủ

tử nhà hắn

ta chưa bao giờ ngồi loại xe

ngựa

này,

biểu

tình

kia muốn bao nhiêu khinh

bỉ thì có

bấy nhiêu

khinh

bỉ.

Cái

này khiến

cả

nhà Tả gia khổ

não,

bình

thường

mọi

người đi

ra

ngoài không phảingồi

nhuyễn kiệu

thì

chính

là xe

ngựa,

lúc

nào

thì

cưỡi qua

ngựa?

Nhưng

cũng

không thể

để cho một đám

thư

sinh

văn nhược

dựa vào hai cái

đùi

đi bộ

hơn

hai mươi dặm.

Ngay

sau đó liền có

một màn này, hai thanh niên cao lớn

anh

tuấn

cưỡi

ngựa

đi theo phía sau xe

ngựa,

nếu

không

phải

hai

vị này khí

chất

bất

phàm,

người qua

đường đều

cho

rằng

hai người

họ là

hộ vệ gia

đinh

Tả gia.

Xe ngựa ngừng lại, lúc xuống xe, lúc Tả

Thiệu

Yến

từ bên người Tả

Thiệu Khanh đi

qua

để lại ba

chữ:

Đừng

nói nhiều.

Tả Thiệu Khanh

khóe

miệng

co rút một cái, sau

đó cúi đầu xuống xe, quy

cũ đi đằng sau

đám

người, hoàn toàn coi

lời

cảnh

cáo của Tả

Thiệu Yến

như

gió thoảng

bên

tai.

Đường

lên

núi



chút dốc,

tổng

cộng



tám

trăm

tám

mươi

tám bậc

thang,

khôngtính

cao,

nhưng đủ

cho bọn

thư sinh Tả gia

thấy sợ.

Tả Thiệu Khanh

vừa nhìn khuôn

mặt táo bón của

mấy

thư sinh này có

chút

hả hê, vừa giả

bộ thống

khổ nhìn lên bậc thang nguy nga kia.

Lục Tranh

như

cũ đi đầu ở đằng

trước,

hai

tay sau

lưng,

bước đi

mạnh

mẽ uy vũ sinh gió,

không

mất

nhiều

thời gian

liền xa xa vượt qua

mọi

người

một đoạn

lớn.

Tả Thiệu Khanh

có phần không lời gì

để nói, nam nhân này chẳng lẽ

không thấy một

đám

người

đi theo phía sau là

thể

chất

gì sao? Chẳng lẽ hắn

cho

rằng

những

người kia

là võ tướng trên chiến trường

của

hắn sao?

Tả Thiệu Khanh

có chút tò

mò,

không

biết

Lục

Tranh

dẫn

binh

sẽ là

bộ dáng gì? Càng muốn biết hắn ngày thường cùng đám thuộc hạ giao lưu

như

thế nào, nhìn bộ mặt

lạnh

kia

của hắn, đoán chừng

không

nói

lời nào cũng có

thể

đem đám thuộc hạ đông chết.



lên được

một

nửa,

ngoài

trừ

cái

người đi đằng

trước kia

mặt không

hồng khôngthở

hổn

hển kia,

những

người

còn

lại đều

mệt

mỏi đến

nằm bò,



ngay

cả gia đinh Tả phủ

mang đến

cũng không

tốt

hơn bao

nhiêu.

Vì để

chăm

sóc

những

thiếu gia

này,

hôm

nay mang theo đều là

những gã

sai vặt mồm miệng lanh lợi, thành thục biết nhìn mặt nói chuyện,

nịnh

bợ nịnh nọt, nhưng phương

diện

thể

lực thì kém hơn

nhiều.

Tả Thiệu Khanh

cũng

thở gấp kịch liệt, mồ hôi

trên

trán

làm

tóc mai đều ướt, sắc

mặt

trắng

bệch, nhìn thật giống như tùy

thời

đều

muốn

té xíu.

“Lục công gia,

tiểu đệ

thân

thể yếu,



thể

trước nghỉ ngơi một chút rồi lại đi không?” Tả Thiệu Yến một

bàn

tay

bắt lấy cánh

tay Tả Thiệu Khanh,

hướng về phía Lục Tranh

hô.

Tả Thiệu Khanh

âm thầm liếc mắt khinh bỉ, người này quả

thật

rất

biết

nói chuyện, rõ

ràng

là chính mình đi không được nữa, hết lần

này

tới lần khác muốn bắt y làm tấm bình phong, nếu như kiếp trước Tả

Thiệu Khanh tất nhiên bởi vì

được

gã ta

quan

tâm

mà cảm động, đáng tiếc hiện tại, y

chỉ cảm thấy gã

ta dối trá vô

cùng.

Nếu không

phải

vì biểu hiện giống như một thư

sinh

bình

thường, Tả Thiệu Khanh cũng không

trở thành

dáng

vẻ như thế

này,

sớm

cùng

Lục Tranh

thoải

mái

leo lên núi, thật sự

là một đám gia

hỏa

vướng

bận.

Lục Tranh

nghe vậy dừng bước,

quay

người

từ

trên

cao

nhìn xuống

nhìn đám

thư sinh

này,

lúc

nhìn

thấy bộ dạng

chật vật

của Tả Thiệu Khanh ánh

mắt

hơi

thâm

thúy,sau đó dẫn đầu đi vào đình để

nghỉ

chân bên đường.

Chỉ

liếc

mắt

một

cái,

liền khiến

cho

những

thư sinh sắp

thoái

lực bên dưới

mỗingười

mặt đỏ

tới

mang

tai,

cúi đầu xấu

hổ.