Chương 41: Mất mặt xấu hổ

Trong

đình

đã có hai

tiều

phu

ngồi

nghỉ

ngơi,

nhìn

thấy

Lục

Tranh

cả người

khí thế nghiêm

nghị

đi tới, vội vàng đứng lên

lui

qua một bên, chỉ là

hai người

họ cũng rất mệt

mỏi,

thấy

Lục

Tranh

không đuổi người liền không vội vã

rời

đi.

Đoàn

người Tả Thiệu Khanh bước

chân

nặng

nề đi vào,

đình

nghỉ

chân vốn khônglớn

lập

tức

chất đầy

người,

hai

tiều phu kia bị Tả Thiệu Lăng

hung

thần ác sát

trừngmắt,

lập

tức

ngoan

ngoãn gánh

củi

rời đi.

Người

trấn

Vưu

Khê không

biết

Tả Thiệu Yến, càng không

biết

Tả Thiệu Khanh,

nhưng Tả

Thiệu

Lăng

thanh danh lan

xa không

có việc xấu nào

không làm.

Tả Thiệu Khanh

nghĩ:

Thanh danh hung ác

này cũng có chỗ

tốt,

ít nhất có thể

hù dọa được dân chúng bình thường.

Tiếp

nhận

khăn

gã sai vặt

đưa

tới,

Tả Thiệu Khanh

lau mồ hôi

trên

trán, nhìn về

phía

chàng

trai

lạ mặt kia nhiều hơn mấy

lần.

Sáng

sớm hôm nay, La

Tiểu

Lục

bị quản gia mượn đi

mua đồ, bên cạnh y cũng liền không

có hạ

nhân

quen

thuộc, cũng may Tả

Uẩn Văn vì

biểu

hiện

chính mình đối

với

Lục Tranh

coi trọng,

ước

chừng

điều

động

mười

gia

đinh

đi theo, trong

đó còn có

mấy người

ông ta mượn từ

Nhị phòng.

Chàng

trai

trước

mặt đang

hướng về phía y

cười

này

chỉ sợ

chính



người

của Nhị phòng,

bằng không

hạ

nhân

của Đại phòng

ai không biết,

đối với Tam gia quá âncần sẽ dẫn đến phiền

toái.

Bọn

hạ nhân đưa nước

thì đưa nước,

quạt gió

thì quạt gió,

bận

tối mày

tối mặt.

Thậm

chí có người đem hoa

quả

bánh

ngọt

cũng

bày ra, bị

ánh

mắt nghiêm

nghị

của

Lục Tranh

nhìn

sang

lập tức nơm nớp

lo sợ thu

lại.

Tả Thiệu Yến thấy không khí nặng nề, cố

ý giới thiệu cho Lục

Tranh điển tích lịch sử

của chùa Tây Thiện Long Hổ Sơn, gã

ta học thức uyên bác, kể

về điển tích đến đầy

nhịp

điệu, rất

là hấp dẫn người.

Tả Thiệu Khanh

quan

sát một chút phản ứng của

mọi

người, thấy Tả

Thiệu

Lăng

đang

sai

khiến

hai

gã sai vặt

đấm

chân

cho hắn ta, hiển nhiên đối với

điển

tích

không có

hứng

thú,

Lục Tranh

đưa lưng về phía mọi

người ngắm nhìn phương xa, cũng không biết có nghe hay

không, người hầu mặc y phục màu xanh không biết tên kia mắt

nhìn

mũi

mũi nhìn tâm đứng ở

bên cạnh Lục Tranh,

giống

như

là tượng điêu khắc.

Người

duy

nhất

hứng

thú chỉ sợ

chỉ

có một mình Tào

Tông

Quan, không biết là

vì cùng anh vợ

làm

tốt quan hệ, hay là

hắn ta thật sự

cùng

Tả Thiệu Yến giao thiển ngôn thâm (quen

biết

sơ mà

đã có lời

thắm

thiết), tóm lại là

hai người

này giống

như chí lớn gặp

nhau.

Nghỉ

ngơi

nửa khắc,

Lục Tranh

dẫn đầu đi ra ngoài,

còn

lại mặc kệ

mọi

người

có nguyện

ý hay không, buộc lòng phải đứng dậy đuổi kịp.

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

tính

toán

thời

cơ và đường đi, liếc về

phía

Tả Thiệu Lăng,

khóe

miệng

hơi

nhếch

lên,

chờ

trò hay lên sân

khấu.

Trấn

Vưu Khê không lớn lắm, y

đã sớm đoán được nơi

mà Tả gia

có thể chiêu đãi Lục Tranh chỉ có

Long

Hổ Sơn phong cảnh xinh đẹp này.

Chưa đi được bao

lâu,

mọi

người

chợt

nghe

thấy

từ đằng

trước

truyền đến

tiếng khóc uyển

chuyển

của

nữ

tử,

mọi

người

thuận

theo

thanh âm

nhìn qua,

chỉ

thấymột

nữ

tử đang

mặc đồ

tang đi ba bước quỳ

một bước,

đi

chín bước

thì dập đầu

mộtcái

leo

lên

núi.

Đường

núi

này

nam

tử

trưởng

thành

leo

lên

còn

cố

hết sức,

huống

chi



một

nữ

tửtay

trói gà không

chặt,

còn ba quỳ

chín

lạy,

thấy



nữ

tử

này

nghị

lực

có bao

nhiêu kiên định.

Tào Tông Quan thở dài, cảm thán nói: “Cô

gái

này tuyệt

đối không

phải

người

bình

thường.”

Hai

con

mắt

của Tả Thiệu Lăng dính

chặt vào bóng

lưng yểu điệu ở đằng

trước,

hắnta

tuy

tuổi không

lớn

lắm,

nhưng kinh

nghiệm phong phú,

chỉ



một bóng

lưngcũng biết



nương phía

trước

nhất định xinh đẹp

như

hoa,

nhìn xem

cái eo

mảnh khảnh kia,

nhìn xem

mái

tóc dài đen

nhánh kia,

lại

nhìn bờ

mông vểnh

lên

lúc

nàng dập đầu…quả

thực

cào vào

trong

tâm

can

của

hắn

ta.

Cước

trình

của

mọi

người so với



nương kia

nhanh

hơn,

rất

nhanh

liền đuổi kịpnàng,



nương kia dường

như không

nghĩ

tới sẽ gặp đoàn

nam

nhân

như vậy,

vội vàng dùng

tay áo

che khuất

một

nửa khuôn

mặt,

chỉ

lộ

ra đôi

mắt

chấn kinh

nhìnmọi

người.





như

thế,

mọi

người

liếc

nhìn

thoáng qua,

đều

thấy được khuôn

mặt diêm dúalẳng

lơ xinh đẹp kia,

nhất



cặp

mắt dịu dàng đen

như

mực,

mang

theo

một

luồngmị

lực quyến

rũ.

Nàng

cả người mặc đồ

tang

màu

sắc thuần

trắng, trên nửa

khuôn mặt

nàng

mang

theo

nước

mắt

khiến

người khác cảm

thấy

thương tiếc, quả nhiên là sở

sở động nhân( nghĩa

là tươi tắn động lòng người).

Hai

chủ

tớ Lục Tranh

một bước

cũng không

ngừng

tiếp

tục đi,

hoàn

toàn đem

cônương kia xem

như không khí,

cái

này khiến

cho Tả Thiệu Khanh âm

thầm

thở phàonhẹ

nhõm.

Y cũng không biết vì

cái

gì, vừa nghĩ tới Lục

Tranh có

thể sẽ vừa

ý một nam

nhân

hoặc

một

nữ nhân nào đó,

trong lòng của

y tràn đầy cảm

giác

không cam

lòng.

Tả Thiệu Yến nhìn lướt qua cái

trán

sưng

đỏ của nàng kia cũng đi

theo,

gã ta tính cách lạnh lùng, đừng nói hôm

nay

xuất

hiện

chính

là một nữ

tử xa lạ,

coi

như là muội muội ruột của

gã ta, cũng không có tư

cách

để cho gã

ta tự

mình

chăm

sóc.

Tào Tông Quan lòng tràn đầy hiếu kì, nhưng đến cùng vẫn

là cố kỵ

nhóm

anh vợ đều

ở đây, không có không biết xấu hổ

thông

đồng

với

một nữ tử

xa lạ.

Tả Thiệu Khanh

lại liếc nhìn Nhị ca

của

y, thấy hắn ta

hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào

cô nương

kia,

trong

lòng

hừ lạnh một tiếng,

không

quan

tâm

rời đi.

Còn

chưa đi xa,

liền

nghe

thấy âm

thanh dịu dàng buồn

nôn

của Nhị

ca y

hỏi: “ Cônương vì sao

lại

một

mình

lên

núi?



cần

tại

hạ giúp đỡ

chỗ

nào không?”

“Ta…ta muốn lên chùa Tây Thiện vì vong phụ siêu độ.”

“Thật là một cô nương

hiếu

thảo,

tôn phụ ở dưới cữu

tuyền nhất định cảm

thấy được an ủi…”

Tả Thiệu Khanh

nghe

thanh

âm càng ngày càng xa, khóe miệng cũng càng nhếch

lên cao, trong

lòng

vui vẻ hớn

hở nghĩ:

Nhị ca thân ái,

hy vọng ngươi

thích

phần

hậu

lễ của ta

tặng

cho ngươi,

vui

vẻ hưởng thụ đi.

Đợi đến

lúc đến được

chùa Tây Thiện đã

là giữa

trưa,

bên

trong

chùa vang

lên

tiếngchuông đã đến giờ

cơm

trưa,

trước đó Tả phủ đã sai

người đến sắp xếp xong xuôihết

thảy,

lúc

này

cơm

chay

thức ăn

chay

cũng đã bưng

lên bàn.

“A di đà phật,

các vị

thí chủ mời đi

theo

tiểu

tăng.” Trước cổng chùa,

chỉ có một vịtiểu

hòa

thượng mặc y phục màu vàng đất

tiếp đãi

bọn

họ,

dù là phương

trượng đại sư

trong chùa

biết người đến là Lục công gia cũng không có

bất kỳ nghi

thức nghênh đón nào.

Tả Thiệu Khanh

thầm

nghĩ,

nếu

để cho đám

quan

chức

lớn

nhỏ ở

quận

Xương Bình biết rõ

Lục Tranh

ở Tả

phủ,

chỉ sợ cánh cửa

của

Tả phủ đều

sẽ bị người san bằng.

Mọi người

bụng

đói kêu vang, theo tiểu hòa thượng

đi về

phía

hậu

viện.

Mùa đông khắc nghiệt, bên

trong chùa cũng quạnh quẽ rất

nhiều, chỉ có

một gia đình đang quỳ ở bên ngoài bảo điện Đại Hùng niệm tụng vãn

sinh

kính

văn,

chắc

là trong

nhà có người tạ

thế.

Thanh

danh

của

chùa

Tây Thiện

một mặt là

dựa

vào bên trong chùa có một

vị tăng nhân đức cao vọng trọng, một mặt là

bởi vì biển hoa

hải

đường phía

sau

núi của chùa, hoa hải đường nở, là

lúc toàn bộ Long Hổ

Sơn náo nhiệt nhất.

Đằng

trước Tả Thiệu Yến

như

cũ sắm vai

nhân vật xướng

ngôn viên,

phía sau Tả Thiệu Khanh vẻ

mặt

lo

lắng

cùng Tào Tông Quan

nói

chuyện: “Nhị

ca

như

thế

nàocòn

chưa đi

lên?”

Tào Tông Quan cũng đã được nghe nói

tác

phong

của

Tả Thiệu Lăng,

thậm

chí biết rõ hai

huynh đệ

này trước

đây không

lâu gây ra

sự kiện đổ máu, bây

giờ

nhìn

Tả Thiệu Khanh

chẳng

những không ghi hận

hắn

ta, ngược

lại vì hắn

ta lo lắng, thật sâu sắc

cảm

thấy

thiếu

niên

này

rất đơn thuần,

vì vậy mỉm

cười

trả

lời:

“Chắc

là có việc chậm trễ.”

Về phần là

chuyện gì, mọi

người trong lòng đều hiểu rõ.

Tả Thiệu Khanh

vẻ mặt ngây thơ

tiếp

lời:

“Vẫn

là tìm một người đi

nhìn

xem,

vừa

rồi thấy Nhị ca

một

mình

ở chỗ

kia,

nếu

bỏ lỡ

bữa

ăn trưa cũng không tốt lắm.”

Đằng

trước Lục Tranh đột

nhiên dừng bước,

đem Tả Thiệu Yến ở phía sau dọa sợ,hắn quay

người

lại

hướng về phía Tả Thiệu Khanh

cùng Tào Tông Quan

hỏi: “Hai vị đang

nói

chuyện gì?”

Tào Tông Quan thấy Tả Thiệu Khanh bị “dọa” đến cúi

đầu,

vội

vàng

tiến

về phía trước một bước, hào phóng tự nhiên chắp tay nói: “Tiểu sinh đang cùng Thiệu Khanh

thảo

luận

cần hay không phái người

đi đón Thiệu Lăng huynh đệ.”

Thiệu

Khanh? Gọi cũng thật thân mật. Ánh

mắt

Lục Tranh

rơi vào trên người Tả Thiệu Khanh,

chỉ có điều cũng không có

lưu

lại quá lâu, hắn đem

ánh

mắt từ trên đỉnh đầu

đen

nhánh

dời

đi, giọng

điệu

trầm

thấp

nói:

“Chắc

hẳn

trị an ở trấn Vưu Khê còn

không đến

mức

giữa

ban ngày ban mặt lại

để cho một người nam tử

phơi

thây

hoang

dã.”

Lời

này

thực sự quá

cay độc,

Tả Thiệu Khanh

hai

mắt

rủ xuống

che giấu ý

cười

trongmắt,

khóe

miệng

cũng

hơi

nhếch

lên,

sau đó

chợt

nghe

thấy Tả Thiệu Yến không kiên

nhẫn

nói: “Không

cần đón,



rất

nhanh sẽ đi

lên đây.”

Tả Thiệu Khanh

không

dùng

mắt

cũng

có thể đoán được biểu tình lúc

này

của Tả Thiệu Yến là

như thế nào, trước khi đi

ra khỏi nhà, Tả Uẩn

Văn

dặn đi dặn

lại,

để cho Tả

nhị

gia nên thu liễm một

chút, đừng đem

một

thân

tật xấu cầm ra

khiến

mọi

người

mất

mặt xấu hổ.

Kết quả Tả

nhị gia vẫn



chống

cự không

nổi sắc đẹp

hấp dẫn,

nửa đường

mất dây xích,

lúc

này đoán

chừng đang

cùng

mỹ

nhân

tán

tỉnh.

Lúc Tả Thiệu Lăng

mang

theo vị

nữ

tử

thiên kiều bá

mị kia vào

chùa,

mọi

người đã dùng xong

cơm

trưa,

chỉ

có điều bởi vì Tả Thiệu Khanh “lương

thiện”,

cố ý dặn dò

hạnhân để

lại

cho Nhị

ca y

một phần đồ ăn

chay,

nhìn

thấy Nhị

ca y

còn

rất khờ dại

hỏimột

câu: “Ô,

vị



nương

này

tại sao

lại

cùng Nhị

ca đến?”

Tả Thiệu Lăng hung ác liếc nhìn y,

ở trước mặt quý

nhân

cũng

không dám

lỗ mãng,

thuận

miệng bịa

một

lý do: “Ta

thấy

vị cô nương này ngã

xuống đất

ngất

đi,

sợ nàng có

cái

gì ngoài ý

muốn, mới

bảo

hộ nàng lên núi, Phật Tổ

viết:

Cứu

một mạng người

còn hơn xây bảy

tòa

tháp,

ta có thể

nào

trơ mắt nhìn một người con gái

yếu

ớt gặp chuyện không

may mà bỏ

mặc?”

Tả Thiệu Khanh cũng

sắp vì hắn

ta lấy một cái

cớ đường

hoàng

mà vỗ tay, theo như

hắn

ta vừa so

sánh,

bọn

họ những người

này tất cả

đều

là người vô tình thấy chết mà

không

cứu.

Nàng

kia vẻ mặt

cảm

động,

hai

mắt rưng rưng nhìn Tả Thiệu Lăng, sau đó

hành

lễ:

“Ta còn phải đa

tạ ân cứu

mạng

của

công

tử.”

“Ôi ôi,

không cần không cần,

gia…ta cũng là

tiện

tay mà

thôi.”

Tả Thiệu Khanh

vừa ăn cơm

xong

thiếu chút nữa

lại

phun

ra, đúng lúc này một

tiểu

sa di đi

tới,

nói là đại

sư Trừng

Quang

mời

Lục công gia tiến vào nói

chuyện, mới xem như

ngừng lại

chủ

đề rợn người này.