Chương 39: Đại tỷ nhất định là thẹn thùng

Ngày

hôm sau,

Tả Thiệu Khanh sáng sớm đã bị vυ" Liễu

từ

trong

chăn đào

ra,

cònthay y

lục

ra

một bộ quần áo

mới

nhất,

khuyên

nhủ

cảnh

cáo

nói: “Tam gia,

khách quý đến

trong

nhà,

ngài phải

cận

thẩn

một

chút,

lỡ

như

làm quý

nhân khó

chịu,

lão gia và phu

nhân

liền

ngay

lập

tức xử

ngài.”

Tả Thiệu Khanh bĩu

môi,

lời

này đã quá

muộn,

không

tính

trước kia,

chính



tốihôm qua y

cũng đã khiến quý

nhân khó

chịu,

chỉ

có điều vị quý

nhân kia

cũng không phải



người quá

hẹp

hòi,

không đến

nổi vì

một

chút

chuyện

nhỏ

liền

làm

tochuyện?

Thay

Tả Thiệu Khanh

chải

xong

tóc,

vυ" Liễu bưng bữa sáng trong thực hạp ra:

“Vì

đãi khách,

phu

nhân

dặn dò người trong phòng

bếp giờ Thìn phải thức dậy, chuẩn bị hơn

mười

món

ăn đặc sắc

một

chút,

sủi

cảo này là

bị phòng

bếp loại bỏ.”

“Cái này

thật đúng là dính ánh sáng của vị khách quý kia.” Tả Thiệu Khanh ngửi

thấy mùi

thơm ngào ngạt của sủi cao,

lại một lần nữa có suy nghĩ

bám vào Lục công gia.

Bám lấy vị gia này,

không chỉ ăn ngon uống ngon,

còn không cần lo lắng

bị người khi dễ,

ngay cả năng lực làm việc cũng rất

tốt.

Đáng

tiếc

nam

nhân

như vậy không phải

ai

cũng



thể bám vào.

Ăn xong

bữa sáng,

Tả Thiệu Khanh đi viện Vu Hành

thỉnh an,

vì để khách nhân lưu lại ấn

tượng “gia phong đoan chính”,

buổi sáng

hôm nay

thỉnh an đặc

biệt đoan chính,

mà ngay cả lão phu nhân cũng đoan chính ngồi ở vị

trí chủ vị

tiếp nhận mọi người

thỉnh an.

Tả Thiệu Khanh

chuyển động

con

ngươi xám xịt,

rất

muốn biết bốn

nha

hoàn đêm qua Tiết

thị đưa đi ấm giường



ai,

nhìn xem dạng

mặt

hàng gì



thể bị Tiết

thị đưatặng.

Trong

ngoài quét mắt

một

lần,

đều là nha

hoàn

bà tử thông thường

ở Tả

phủ,

cũng

không

gặp

người

nào

lớn lên đặc biệt xuất sắc, vì

vậy càng thêm kiên định cho rằng, đưa qua chính là

nha

hoàn

hồi môn tương lai của Tả

Thục

Tuệ.

Tả Thục Tuệ hôm

nay

ăn mặc đặc

biệt

ngăn

nắp,

cả người

mặc quần hải đường ngàn sắc, áo khoác ngoài màu son, màu sắc

tươi

đẹp

ở trong ngày mùa đông đặc

biệt

gây

chú ý, huống chi trên đầu

còn

cài trâm cài tóc vàng rồng khảm hồng ngọc, chỉ cần

nhẹ

nhàng

cử động liền lập tức hấp

dẫn

ánh mắt người nhìn.

Tả Thiệu Khanh

cúi đầu xuống

che đi sự khinh

thường

trong đáy

mắt,

lúc

này

liền bắt đầu,

Tả Thục Tuệ

cũng đã

nhịn không được

muốn

trèo

lên Lục Tranh sao?

Đươngnhiên,



lẽ y

nghĩ sai

rồi

cũng

nên,



lẽ

người

ta

là vì Tào đại

thiếu gia ăn

mặc

tỉmỉ.

“Nương…này cũng giờ dần canh

ba,

cũng không

biết khách quý dậy chưa?” Câu nói đầu

tiên đã phá vỡ sự chờ mong của Tả Thiệu Khanh đối với nàng.

“Đã để cho quản gia

trông coi ở ngoài cửa,

vừa có động

tĩnh sẽ đến

bẩm

báo.”

Tả Thiệu Khanh đương

nhiên biết khách quý

trong

miệng

các

nàng



ai,

lại

ngẩng đầu,

ngây

thơ

nháy

mắt

mấy

cái: “Đại

tỷ đây



lo

lắng Tào đại

ca sao?

Huynh ấy

ngàyhôm qua

còn

hỏi đệ về

tin

tức

của

tỷ đấy.”

Vẻ mặt mẫu

tử Tiết thị lập tức

thay

đổi,

hai

cặp mắt giống nhau trừng

về phía Tả

Thiệu Khanh: “Im miệng.

Lời này cũng có

thể

tùy tiện nói lung tung sao? Đừng hủy thanh danh của Đại

tỷ ngươi.”

Tả Thiệu Khanh

yếu ớt lắc

bả vai: “Con...” Này phủi thật là

nhanh.

Tả Thục Tuệ cũng một

bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt

không thành thép, trên mặt tràn đầy vẻ

giận

dữ dạy dỗ

Tả Thiệu Khanh:

“Tam

đệ,

Tào thiếu

gia là khách nhân của Tả

phủ chúng

ta, là bạn

tốt

của Đại ca, cùng ta

không

có quan hệ gì,

nếu

là hắn…”

Nàng

mấp

máy môi, kiên định nói: “Nếu là Tào

thiếu gia

có ở

trước mặt

đệ nhắc tới tỷ, đệ

cũng

chớ có nói

lung

tung.”

Tả Thiệu Khanh

ngây

thơ

lại

hồn

nhiên vô

tội

hỏi: “Tào đại

ca không phải sắp

trởthành

tỷ phu

của đệ sao?

Tất

cả

mọi

người đều

nói

như vậy….a,

đệ đã biết,

Đại

tỷnhất định



thẹn

thùng.”

Tả Thục Tuệ thiếu chút nữa cắn

vỡ răng,

hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu khóc lóc

kể lể: “Tam đệ, là

ai tung tin đồn

nhảm

như

vậy?

Này...này

không phải

cố ý

giội

nước

bẩn

lên trên người

tỷ sao? Nương...”

Tả Thiệu Khanh

sợ tới mức

trốn

đến

phía

sau lưng Tả Thiệu Yến, nắm tay

áo của gã

ta khẩn trương

hỏi:

“Đại

ca... đệ

nói sai rồi sao?”

Tả Thiệu Yến vỗ

vỗ tay của y,

hướng

về phía Tiết thị nói: “Được rồi, sự tình không biết rõ

trước đừng hành dộng thiếu suy nghĩ, đừng để

cuối

cùng

rơi

vào tình trạng

hai cái đầu đều

không đạt

được

kết

quả tốt.”

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

âm thầm giơ ngón cái lên, nếu

nói

người

lý trí nhất trong Tả gia

thì

chính

là Tả Thiệu Yến, tài năng và

học vấn có, năng lực

có,

chính

là làm người quá mức lạnh lùng.

Chỉ

thấy Tả Thiệu Yến vái

chào Tả Uẩn Văn: “Phụ

thân,

con xem vẫn



tìm

thời gianthăm dò ý

của

hắn,

cũng không

thể

luôn

tự dưng suy đoán

như vậy.”

Tả Thiệu Khanh khóe

miệng

nhếch

lên,

trong

lòng đã



một kế sách,

nghĩ

cách để Tả Thục Tuệ không gả

cho Tào Tông Quan

rất đơn giản,

chỉ

cần

làm

cho

nàng biếtmình





hội

trở

thành phu

nhân phủ Trấn quốc

công,

nàng

nhất định



ngườitích

cực

nhất

trong việc

từ

hôn,

và phần

cuối

cùng



lấy

hay không

lấy được Lục Tranh

làm phu quân,

cũng không phải

nàng

nói được

là được.

Cũng không biết Lục Tranh sẽ ở Tả phủ

mấy

ngày,

thực

hy vọng

cứ

như vậy ở

lại

mớitốt,

vậy

liền



cái để

chơi.