Chương 5: Dục hỏa trùng sinh (5)

Trong lòng khẽ thả lỏng, Tô Uyển Dung đánh giá thứ mới vừa xuất hiện, không tự giác nhăn mi lại.

Thứ đột nhiên nhảy ra này là một con hồ ly toàn thân trắng muốt.

Nó to bằng cỡ một con chó Shiba, lông trắng muốt không chút tì vết, ở giữa hai mắt có ấn ký hình ba ngọn lửa đỏ như máu, nhìn sơ cũng biết không phải vật phàm.

Cặp mắt đỏ sậm kia nhìn chằm chằm cô, nó như đang đánh giá cô, Tô Uyển Dung chớp mắt, trong lòng có một ý nghĩ kỳ quái dâng lên… con hồ ly này giống như đang đánh giá cô thì phải.

Mặc dù trong lòng có đủ loại suy đoán, Tô Uyển Dung cũng không thả lỏng cảnh giác.

Cô trọng sinh từ khốn cảnh, không gian vốn trống không đột nhiên xuất hiện một con hồ ly như vậy, hiển nhiên không thể là trùng hợp được, cô cũng không tin trên đời có chuyện tự nhiên có cái bánh rớt xuống đập vào người mình.

Từ khi mạt thế xảy ra, Tô Uyển Dung rất tin vào chuyện nhân quả, cho nên mặc kệ con hồ ly này có xinh đẹp đáng yêu thế nào, Tô Uyển Dung cũng không thể thả lỏng cảnh giác được.

Một người một hồ nhìn nhau chằm chằm nửa ngày, rốt cuộc Tô Uyển Dung cũng cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa, cô do dự mở miệng: “Mày là ai?”

Cô có chút không xác định được, con hồ ly này có thể hiểu ý cô không, nói thế nào thì sách có nói đến linh vật có thể hiểu được con người cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi.

Con hồ ly kia cũng không mở miệng trả lời, cũng không có động tác gì khác, chỉ nhìn chằm chằm cô, nếu không phải cái đuôi nó vẫn lắc lư phía sau, Tô Uyển Dung suýt chút nữa còn cho rằng con hồ ly này là một cái tượng đá.

Cô nhíu mày, cảm thấy bản thân mình nói chuyện với hồ ly đúng là ngốc mà, nhưng vẫn vừa phòng bị hồ ly như trước, vừa quan sát đến những thay đổi của không gian.

Ngôi nhà gỗ mà cô dùng tinh hạch và vật tư đổi lấy vẫn ở đó, nhưng giờ nó đã biến thành một túp lều tranh, ngay cả kho vật tư cũng không thấy đâu, cũng may không gian vẫn còn, cô có thể thừa dịp trước khi mạt thế đến thu thập nhiều vật tư chút, chuyện này không phải vấn đề gì lớn.

Lấy căn phòng kia làm trung tâm, xung quanh là một khu rừng rậm xanh um tươi tốt, thậm chí có thể nhìn thấy mấy đỉnh núi cách đó không xa.

Ánh mắt Tô Uyển Dung chuyển về phía cô bạch hồ đứng trước mặt mình, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Cô nhớ rõ trước kia không có những ngọn núi kia, không gian kiếp trước là một nơi kép kín, cô chỉ có thể trồng rau trữ đồ mà thôi, không giống như bây giờ, tràn ngập hơi thở sự sống.

Nếu cô không cho phép không có thứ gì có thể tiến vào không gian của cô, sau vài lần thử nghiệm cô mới rút ra được kinh nghiệm này, con hồ ly này sao có thể xuất hiện ở đây?

Có điều sau khi trọng sinh không gian trở nên rất rộng, cô chỉ có thể xác định con hồ ly này không phải cô đưa vào, những cái khác hoàn toàn không biết gì.

Hiện giờ có thêm một sinh vật lạ ở đây, cũng không biết có thêm thay đổi gì nữa, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng dường như không thể mang nó ra khỏi không gian.

Tô Uyển Dung cạn lời, có điều cô có cảm giác đối phương không có ác ý với mình.

“Ngô Danh Tuyết Đồng.”

Tô Uyển Dung cảnh giác nhìn bốn phía, cô phát hiện âm thanh vừa rồi vang lên ở cạnh tai mình, cô nhanh chóng nhìn xung quanh bản thân một vòng, phát hiện nơi này chỉ có cô và con hồ ly kia, không thể tin tưởng được ngây ngẩn cả người.

“Đừng tìm, ta ở trước mặt ngươi.”

Bởi vì Tô Uyển Dung nhìn chằm chằm vào con hồ ly kia, cho nên cô thấy rõ trong mắt con hồ ly kia có cảm xúc, lúc này cô mới phản ứng lại…

Hồ ly kia thật sự nói chuyện!!

Mặc dù ngữ khí lạnh nhạt, âm thanh nghe vào tai mát lạnh, nhưng lại trong veo như suối chảy qua khe nước.

Tô Uyển Dung nhíu mày.

Kiếp trước lúc có được không gian cũng không có sự tồn tại của con hồ ly này, có điều lúc nãy cô đánh giá sơ lược không gian, nó quả thật lớn hơn kiếp trước rất nhiều.

Hay là con hồ ly này là linh vật nhẫn giới gì đó? Hoặc là sủng vật chủ nhân không gian này nuôi dưỡng? Sao đời trước lúc cô tiến vào lại không có?

Mặc dù trong lòng băn khoăn, nhưng Tô Uyển Dung cũng không dễ dàng thả lỏng cảnh giác, đột nhiên trọng sinh, không gian vốn thuộc về cô bây giờ lại xuất hiện thêm một con hồ ly, cô luôn cảm thấy đây không phải là sự trùng hợp.

Trải qua cuộc đối thoại, Tô Uyển Dung cũng đại khái hiểu được tình huống, không gian này là đồ của một người tu tiên, bị kẻ thù ám toán nên đã hồn lìa khỏi xác, cái không gian này vốn chỉ có thể để đồ vật, nhưng cô gặp vận may nhận được một nguồn năng lượng lớn, trực tiếp kích hoạt quá trình nhận chủ, trói định lấy không gian, thậm chí còn được thừa kế hồ đan chủ nhân đời trước để lại.

Chẳng qua hồ đan đối với hồ tộc mà nói là đại bổ, đối với loài người là cực độc, bởi vì quá mức bá đạo, cho dù cơ thể cô vừa mới được cải tạo, nhưng thời gian dài thân thể của cô không thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho hồ đan, thân thể sẽ héo mòn.

Tô Uyển Dung thầm than trong lòng, mặc dù kiếp trước lúc cô nhàn rỗi không làm gì cũng đã từng suy đoán, nhưng không ngờ rằng chuyện tu tiên trong tiểu thuyết viết lại là sự thật, bây giờ hết thảy đã định, cô có oán trời trách đất cũng không có tác dụng, chỉ có thể tận lực tìm phương pháp giải quyết.

Ngữ điệu của hồ ly không đổi, nhưng dưới đáy mắt khi nhìn thấy Tô Uyển Dung lại gợn sóng: “Nếu ý trời đã định, cũng coi như ta gặp ngươi là có duyên, mặc dù ta chưa từng gặp phải trường hợp này, nếu không gian đã nhận chủ, đương nhiên ta cũng sẽ trợ giúp ngươi hết mình. Chỉ có điều thân thể của ngươi đã hấp thu hồ đan, chỉ bằng thân thể người phàm yếu ớt của ngươi không cách nào thừa nhận nổi, cũng may thể chất của ngươi thuần âm, hiện giờ chỉ có cách tu luyện bí pháp của hồ tộc để áp chế.”

Công pháp tu tiên?

Tô Uyển Dung vốn đang buồn rầu nghe vậy hai mắt sáng rực.

Có cơ hội tồn tại cô đương nhiên không muốn cứ vậy chết đi.

Nhìn thấy cô kích động, hồ ly lại lần nữa mở miệng: “Bí pháp này có thể giúp ngươi khống chế hồ đan, tận lực kéo dài mạng sống của ngươi, ngươi phải nỗ lực có được dương khí, mới có thể âm dương điều hòa.”

Sau khi biết dương khí là gì, Tô Uyển Dung có hơi do dự, nhưng vẫn quyết định luyện.

Sau khi giảng giải xong, con hồ ly liền mang cô vào căn phòng nhỏ.

Đây là một căn nhà kiểu cổ, khung cửa vô cùng đơn giản lịch sự và tao nhã, bên trong có một phòng ngủ, một phòng bếp và một thư phòng, tất cả đều trang trí theo kiểu cổ xưa.

Thời điểm mạt thế đến, cô chưa bao giờ vào căn phòng này, chỉ coi nó như là một cái nhà kho di động.

Không gian lớn hơn trước kia nhiều, điều này khiến Tô Uyển Dung kích động, nếu có thể cô thậm chí muốn trộm một căn biệt thự bỏ vào, đời trước cô sợ quá chói mắt bị người khác hãm hại, hiện giờ thật ra lại là thời điểm thích hợp.

Khi nhìn thấy kho hàng trống rỗng, Tô Uyển Dung nhướng mày, cuối cùng cô cũng phát hiện đồ vật dự trữ trong này đều không còn.

Kiếp trước không gian quá nhỏ, cho nên tất cả đồ đạc đều để hậu viện, thật không ngờ sau khi trọng sinh chẳng còn lại gì.

Đáng tiếc kiếp trước lúc cô mở ra không gian, mạt thế đã qua nửa năm, ngoại trừ gại bột mì ra đa số những lương thực khác đều đã bị hư hoặc bị ô nhiễm, hơn nữa khi đó dị năng hệ băng của Tô Uyển Dung thăng cấp rất chậm, lúc thu thập vật tư vẫn luôn cẩn thận, sợ bị những dị năng giả khác phát hiện sau đó bị đưa đến phòng nghiên cứu, cho nên không thu thập được bao nhiêu vật tư cả.

Chẳng lẽ là bởi vì cái không gian song song này sao?

Chuyện này có chút ngoài ý muốn, nhưng trong lòng lại cảm thấy đương nhiên.

Cũng may Tô Uyển Dung trời sinh tích cách đã lạc quan, tưởng tượng đến đời này cô chẳng những trọng sinh mà còn có thể nhân lúc mạt thế chưa đến sưu tầm vật tư trước, cũng coi như là sống thêm được mấy năm.

Tưởng tượng như vậy, cho dù trong không gian không còn đồ vật dữ trữ, trong lòng cô cũng tốt lên nhiều.