Chương 4: Dục hỏa trùng sinh (4)

“Kẽo kẹt.”

Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng mở chốt cửa vô cùng rõ ràng.

Bóng đèn chớp nháy hai cái, rồi sáng bừng cả căn phòng lên.

Căn phòng thuê vừa xa lạ vừa quen thuộc, trên ghế còn chất đầy quần áo, bát thủy tinh đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, bên trong là mấy miếng táo được cắt sẵn, phảng phất có thể ngửi được mùi hoa quả thơm ngon mê người.

Tô Uyển Dung ngẩng đầu trên đầu vẫn là bóng đèn tiết kiệm năng lượng cô mua, giấy dán trên vách tường có chút cũ kĩ, vừa vàng vừa rách.

Ký ức lúc trước ùa về, Tô Uyển Dung đánh là lại chung cư mình đã từng ở, trong lúc nhất thời trong lòng trào ra vô số cảm xúc phức tạp.

Đây là chung cư Tô Uyển Dung đã từng ở hai năm, mỗi một nơi mỗi một đồ vật trong căn chung cư này đều do cô dùng tiền lương của bản thân mua về và trang trí, từng cái như đã khắc vài ký ức, chỉ cần mở chốt, toàn bộ sẽ hiện ra trong nháy mắt.

Mặc dù có chút mông lung, nhưng trong tiềm thức của Tô Uyển Dung đã chấp nhận cái giả thiết “trọng sinh” này rồi.

Đối với cô mà nói, lại lần nữa trải qua tận thế cũng không tính là gì, cô vẫn nhớ rõ kinh nghiệm khi trước của mình, biết phải làm như thế nào mới sống sót, quan trọng nhất chính là, từ giờ cô có thể tập luyện dị năng, hơn nữa đề bù những tiếc nuối của đời trước.

Mặc dù không biết đây có phải là trò đùa của thượng đế hay không, nhưng nếu là sự thật cô cũng chỉ biết cảm kích.

Chung cư của cô không lớn, có điều đồ đạc rất đầy đủ, lúc trước người thuê trước cô để lại rất nhiều đồ, đại khái bởi vì cũng là người Trung Quốc nên cũng không muốn ném đồ đi, bán lại cho cô với giá rẻ.

Mặc dù Tô Uyển Dung không thích đồ dùng lại, nhưng bởi vì không phải nhà chính thức của mình, bên ngoài cũng cần rất nhiều thứ phải lo nên cô cũng không còn nhiều sự lựa chọn.

Cô đi đến bàn học gần mép giường, mở mấy quyển sách trên đó ra, bên trên còn có mấy thanh sô cô la và bánh quy, Tô Uyển Dung liếc mắt nhìn khay bánh quy, hình như là quà của hàng xóm tặng cô thì phải.

Cô… hình như thật sự đã trọng sinh.

Mặc kệ cô cảm thấy chuyện này quỷ dị cỡ nào, nhưng trước mắt tất cả những chuyện này đều là sự thật.

Bỗng nhiên Tô Uyển Dung có một loại cảm giác thả lỏng, vui sướиɠ đón nhận kỳ tích này, nhưng cô cũng vì thay đổi thất thường mà mê mang với tương lai sắp tới, mặc dù cô cũng đã đọc qua không ít tiểu thuyết trọng sinh, nhưng khi chuyện kia phát sinh trên người mình, cô lại cảm thấy lạ lẫm tựa như chưa kịp tiếp nhận.

Sau khi xác nhận trong phòng không có gì bất thường, Tô Uyển Dung thả lỏng, ngưng thần nín thở tập trung tinh lực.

Một lát sau, tâm cô trầm xuống… không gian trong dĩ vãng đã biến mất.

Trong lòng Tô Uyển Dung kinh hoảng, chưa từ bỏ ý định thử lại vài lần, nhưng xung quanh ngoại tiếng gió ngoài cửa sổ, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhát mắt đáy lòng cô lạnh ngắt.

Không gian là nơi cô dựa vào, lúc nãy thấy dị năng hệ băng còn cô cứ tưởng rằng không gian cũng còn, muốn chờ sau khi thăm dò hoàn cảnh xung quanh có an toàn không rồi mới tiến vào không gian, nhưng vì sao…

Chẳng lẽ, đây cái là cái giá của việc trọng sinh?

Mất mát hồi lâu, đột nhiên Tô Uyển Dung nghĩ đến cái gì đó, duỗi tay xoa cổ mình.

Khi sờ đến cái dây nhỏ kia, cảm xúc căng chặt của Tô Uyển Dung mới hơi thả lỏng, trái tim đập nhanh, chờ đến khi sờ đến mặt đá trên dây nhỏ, trên đó là những vân văn được điêu khắc phức tạp có hình trăng khuyết, Tô Uyển Dung gần như mừng như điên.

Thật tốt quá, không gian vẫn còn, chỉ là chưa mở ra mà thôi.

Cô cưỡng bách bản thân mình nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, dựa theo ký ức tìm được dao gọt hoa quả trong phòng khách, cũng mặc kệ có vi khuẩn hay không, vẻ mặt ngưng trọng dùng dao cứa lên ngón úi một nhát.

Da thịt non mịn dễ dàng bị dao sắc cắt vào, máu đỏ tươi trong nháy mắt chảy ra, dưới ánh sáng nhìn có chút dọa người.

Tô Uyển Dung nhìn máu chảy ra cũng không quan tâm, trực tiếp để ngón út ấn lên viên ngọc trên cổ.

Sự việc kinh ngạc đã xảy ra.

Máu đỏ chạm vào viên ngọc trong nháy mắt biến mất, không đợi miệng vết thương trên ngón út của cô khép lại, một ánh sáng xanh lóe lên, trước mắt Tô Uyển Dung tối sầm lại, cả người cô lập tức xuất hiện ở một nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Không gian của cô!

Không đợi Tô Uyển Dung vui sướиɠ, một bóng đen đã nhào đến chính diện.

Tô Uyển Dung kinh ngạc, thân thể theo bản năng tự né sang một bên, mặc dù không kịp phòng bị chậm mất nửa nhịp, nhưng cũng đã khó khăn tránh đi vật kia.

Cô nhíu mày nhìn thân thể chậm chạp của bản thân, cô cảnh giác nhìn về bóng đen trước mặt, tầm mắt đảo qua mây mù quen thuộc.

Đây chính là không gian của cô.