Chương 3: Dục hỏa trùng sinh (3)

Tô Uyển Dung bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Thần trí thanh tỉnh, dường như ngọn lửa kia vẫn chưa biến mất khỏi đáy mắt, võng mặc của cô nóng lên vì đau rát.

Tô Uyển Dung cố gắng mở mắt ra, cảm thấy trái tim cô co rút đau đớn, miễn cưỡng nheo mắt lại, chỉ nhìn thấy màn đêm đen thẳm.

Tô Uyển Dung trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp mình đang ở nơi nào, cô chỉ nhớ rõ sự đau đớn trong mơ, cảm giác đầu đau như búa bổ, động tác cũng chậm chạp.

Nhưng mà… cô còn sống?

Xung quanh một mảng yên tĩnh, giống như bên cạnh không có ai.

Sự kinh hoảng trong mộng khiến cô chưa kịp tỉnh táo, Tô Uyển Dung nhẹ giọng thở hổn hển, mới vừa tỉnh lại nên chưa kịp điều tra xung quanh, rõ ràng nơi này hoàn toàn khác so với cảnh tượng trong mộng cô thấy.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt trong phòng cô vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một ít đồ đạc. Tấm đệm dưới thân mềm mại đàn hồi, đầu ngón tay chạm vào cái chăn bên cạnh, chân tay nặng nề đờ đẫn không tự kiểm soát nổi, nhưng dường như cũng không chút thương tổn nào.

Hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh khiến Tô Uyển Dung tỉnh táo lại, một lần nữa xác nhận đầu óc mình có hơi chậm chạp nhưng không thiếu cánh tay hay cái chân nào, cô mới ngồi dậy nhanh chóng đánh giá xung quanh.

Có cái gì đó không đúng.

Tô Uyển Dung vốn tưởng rằng có người đã cứu mình, nhưng xem ra không phải vậy, trong không khí tỏa ra mùi đồ ăn thơm ngon, quyện vào với mùi nước xả vải và mùi bánh mì nướng, dựa vào ánh trăng bên ngoài cô liếc nhìn sơ căn phòng, cả người sững sờ…

Chẳng lẽ lại là mơ?

Giấc mơ chân thật như vậy, giống như được chiếu ra từ ký ức.

Cô mới vừa tỉnh lại nên còn có chút hoảng hốt, những thứ kia… đều là mơ sao?

Không, sẽ không có giấc mơ nào chân thật đến vậy, Tô Uyển Dung rũ mi, những chuyện kia đều là những chuyện cô đã trải qua, nếu không sao cô có thể nhớ rõ ràng đến vậy, ngay cả những chi tiết trong đó cũng rất logic.

Nhưng tình huống hiện giờ là thế nào?

Trong đầu hỗn loạn, nghĩ đến giấc mơ khiến con người tuyệt vọng kia, Tô Uyển Dung thở hắt ra, theo bản năng ý nghĩ vừa động, một quả cầu lập tức xuất hiện trước mặt cô, đột nhiên độ ấm giảm xuống khiến Tô Uyển Dung nổi da gà, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Dị năng hệ băng của cô vẫn còn, mặc dù không biết vì sao dị năng trong cơ thể lại ít như vậy, nhưng xác thật nó vẫn còn.

Xem ra không phải đang nằm mơ.

Tô Uyển Dung không biết bản thân mình may mắn hay là sao nữa, nhìn quả cầu trên tay, cô nhớ rõ sau khi dị năng của cô lên tầng ba, độ ấm của quả cầu đã giảm xuống đến độ lạnh thấu xương, sao giờ này sờ lên lại có cảm giác không đúng lắm.

Tô Uyển Dung vẫn chưa từ bỏ ý định thử vài lần, năng lực đi xuống khiến cô hoảng hốt, dù sao thì ở mặt thế năng lực là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.

Mặc dù không hiểu sao cô bị rớt xuống sơ cấp, nhưng mà đại nạn thoát chết cũng đã coi như cô có phúc, huống hồ kỹ năng của cô vẫn còn đó, chỉ cần không phải não bị tổn thương, chỉ cần có thời gian cô nhất định có thể lên tầng ba trở lại.

Tô Uyển Dung thấy dị năng hệ băng vẫn còn, cả người đã tự tin lên, cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, cô thở dài, cuối cùng cũng có tâm tình đánh giá căn phòng này.

Càng nhìn càng phát hiện căn phòng này không đúng lắm.

Đây không phải nơi ở trong căn cứ hiện giờ của cô, cũng không phải bất cứ căn cứ nào cô từng ở qua. Nó quá yên bình và yên ắng trong ngày tận thế.

Ánh mắt của Tô Uyển Dung nhìn chằm chằm mâm bánh quy trên bàn, muốn bỏ nó vào không gian, lại nghĩ đến hiện giờ cô không biết bản thân đang ở nơi nào, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Tầm mắt cô đảo qua một quả táo đỏ trong góc bàn, đáy lòng càng lúc càng nghi hoặc.

Không nói đến bánh quy, quả táo như thế này là một vật cực hiếm trong thời mạt thế, có thể tùy tiện ném lên bàn như vậy, chứng tỏ chủ nhân không chút để ý.

Hiện tại trái cây đã sớm không còn, bởi vì thực vật cũng biến dị, số hoa quả chưa bị ô nhiễm có thể ăn được chẳng có bao nhiêu, trái cây được trồng ra đương nhiên cũng sẽ mang đến cho những nhân vật lớn mặt dùng, càng đừng nói đến chuyện tùy tiện để lên mặt bàn thế này.

Trong căn cứ dường như không có mấy người có thế lực như vậy.

Là ai đã cứu cô?

Hơn nữa thời gian cô tỉnh đã lâu như vậy mà cũng không thấy ai, thân thể cũng không có gì khác thường, không giống như bị hạ dược hoặc bị giam cầm, chuyện bất thường này khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Tô Uyển Dung nhớ đến con hỏa xà đã quấn lấy mình, nhíu mày.

Không, không có khả năng, cho dù là dị năng giả hệ hỏa, dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc này cũng không thể đảm bảo toàn thân rút lui, huống chi còn cứu một người khác.

Huống hồ cho dù có người bên ngoài tiếp ứng, trận nổ lớn như vậy cũng không có khả năng người bên ngoài không bị liên lụy.

Đầu óc Tô Uyển Dung nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại nhìn một đồ vật trên đầu giường.

Đó là một cái đồng hồ báo thức, dưới ánh đèn dạ quang, trên màn hình hiển thị con số “03:43”.

Hình như có điện… đồng hồ báo thức?

Tô Uyển Dung nghiêng đầu, cảm thấy vật kia vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đột nhiên, ánh mắt của Tô Uyển Dung chạm phải một hàng chữ nhỏ bên dưới.

Ngày 20 tháng 7 năm 2018.

Cô cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, chớp chớp mắt, không dám tin tưởng nhìn thật kỹ con số kia.

Ngày 20 tháng 7 năm 2018.

Mặc dù đã trải qua bao mưa to gió lớn, nhưng Tô Uyển Dung vẫn không thể bình tĩnh nổi…

Tô Uyển Dung duỗi tay nhéo bản thân, tinh thần tỉnh táo cũng cảm giác đau đớn xác minh rõ cô không nằm mơ.

Cô lại lần nữa nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng xác định được nơi quen thuộc này là chung cư nhỏ của cô khi cô học ở nước M.

Chẳng lẽ những cái kia mới là mơ.

Tô Uyển Dung có chúng không xác định được.

Đột nhiên, cô nghĩ đến một loại khả năng, đột ngột quay đàu lại, nhìn chằm chằm ngày tháng hiển thị rõ trên đồng hồ.

Giữa thực và hư, cô nhìn chằm chằm hồi lâu cho đến khi bên ngoài nghe rõ tiếng chó sủa của nhà hàng xóm, cái ý nghĩ kì lạ bên trong Tô Uyển Dung hiện lên, không dám tin tưởng…

Hay là… cô… trọng sinh?