Chương 2: Dục hỏa trùng sinh (2)

Ngày thứ hai, buổi chiều Tô Uyển Dung mới bò từ trên giường dậy.

Trần Ngạn và Dư Qua đã ra ngoài làm nhiệm vụ, trong phòng chỉ còn một mình cô, cũng may cách nhiệm vụ của cô còn những hai ngày, bằng không với trạng thái này của cô, phỏng chừng là đồ nhắm cho tang thi rồi.

Xem xét trang bị, chuẩn bị vật tư… Tô Uyển Dung mất nửa ngày mới sửa soạn đồ vật ra, bị mất một ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng chiều ngày thứ tư tinh thần sảng khoái đến nơi tập hợp.

Lúc này là làm nhiệm vụ đoàn đội, bởi vì khen thưởng hậu hĩnh cho nên Tô Uyển Dung mới không màng đường xa tham gia vào nhiệm vụ lần này.

Tiểu đội đi hết bà ngày mới đến địa chỉ chỉ định.

Bên ngoài hang động khép kín, là ánh trăng tĩnh lặng phản chiếu bức tường đá xám xịt cách đó không xa, vài bóng người lặng lẽ đi đến cửa hang dưới màn đêm tối đen.

Hang động màu đen giống như một con quái thú đang há miệng, dưới màn đêm an tĩnh có vẻ cô cùng đáng sợ, dường như trong không khí có một hơi thở xa lạ bao trùm.

“Khoan đã!”

Nghe giọng nhắc nhở nhẹ nhàng, một người trong đám người quyết đoán giơ tay lên, bảo những người phía sau dừng lại: “Phát hiện ra gì sao?”

“Nơi này quá yên tĩnh.”

Người đàn ông đeo một cái mặt nạ phòng độc trên mặt, bộ quần áo anh ta mặc gần giống những cái xây xung quang. Nghe vậy, người đàn ông đứng bên cạnh trầm tư hai giây, sau đó quay đầu nhìn người đối diện: “Hình An, đi điều tra chút đi.”

Cô gái tên Hình An gật đầu, nhắm mắt lại điều động tinh thần lực bắt đầu điều tra tình trạng xung quanh.

Nừa nén hương sau, cô mở mắt ra nói: “Kiểm tra không thấy có gì dị thường.”

“Đám quái 8 mắt bên trong hẳn là chuẩn bị hoan nghênh chúng ta.” Một người đàn ông cầm súng phía sau lạnh nhạt mở miệng, trên người hắn mặc đồ màu đen, cơ bắp trên tay vô cùng nhiều, hắn trưng cầu ý kiến người nam nhân bên cạnh: “Đội trưởng Lý?”

Một người đàn ông cường tráng suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Mọi người cẩn thận một chút, tiểu Vương, Hình An, hai người đi phía sau yểm hộ, những người khác theo tôi vào.”

Bóng đen phía trước như một con quái thú trầm mặc, nguy hiểm tùy thời sẽ nhào lên cắn nuốt bọn họ, mấy người đi sau cẩn thận thăm dò huyệt động, một đường đi về trước không gặp bất cứ trở ngại nào. Phía trước là ánh sáng, bọn họ nhanh chóng đến một khoảng đất trống.

Khoảng đất trống này hình như là trung tâm của toàn bộ huyệt động, diện tích rộng bằng nửa cái sân vận động, ánh mắt Tô Uyển Dung cẩn thận quan sát một vogng, cô phát hiện dường như cách đó không xa có mấy ngã ba.

Nếu không phải có dị năng giả hệ quang chiếu đường, phỏng chừng họ không cách nào nhìn toàn cảnh.

Tô Uyển Dung nhăn mày, mặc dù bọn họ nhận được thông tin rằng những con nhện tám mắt đột biến này sẽ ra ngoài săn mồi vào ban đêm, nhưng bên trong hang động không có một con nào canh gác, điều này rất bất thường.

“Mọi người nói xem có phải những con nhện kia đã chuyển ổ hay không?”

Bởi vì không thấy nguy hiểm, nên dị năng giả hệ phong phụ trách đi tiên phong hơi thả lỏng, mở miệng nói đùa với mọi người.

Mọi người tản ra điều tra, trong quá trình này dường như Tô Uyển Dung nhìn thấy một ánh sáng chợt lóe, trong lòng kinh ngạc, theo bản năng cúi người xuống.

Nhưng áng sáng kia chỉ chợt lóe lên đã không chút tăm hơn, dường như là ảo giác của cô.

“Cẩn thận, tôi vừa mới nhìn thấy chỗ kia có ánh sáng.”

“Ở đâu? Tôi không thấy điều dị thường.”

Hình An phụ trách thăm dò nghi hoặc hỏi, dưới tình huống lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, cô ta lùi ra bên ngoài một bước.

Tô Uyển Dung không nhìn thấy động tác của cô ta, chỉ cảm thấy chỗ kia đột nhiên thu hút sự tò mò của cô, cô có một loại cảm giác mãnh liệt muốn tiến lên nhìn thử.

Vài người đến gần một góc nhỏ bên trong, mới phát hiện trên mặt đất chỉ có một trụ đá cố được đóng chặt xuống dưới đất, trên đó có một quả cầu kỳ lạ đang lấp lánh ánh sáng trắng.

“Đây là cái gì?” Dị năng giả hệ hỏa cách quả cầu gần nhất có hơi tò mò hỏi, hắn rút cây sắt bên hông ra, nhìn dáng vẻ dường như muốn chọc vào quả cầu kia.

Nhìn động tác của hắn và quả cầu đáng phát sáng kia, trái tim Tô Uyển Dung đập kịch liệt, theo bản năng mở miệng: “Đừng chạm vào!”

“Cái gì?”

Dị năng giả hệ hỏa quay đầu, hắn vừa dứt lời, đột nhiên một luồng nhiệt nóng cháy quét qua, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hang động hoàn toàn bị nhấn chìm.

Hỏa xà phun lửa như muốn đốt sạch tất cả mọi người, ngọn lửa vây xung quanh cơ thể cô, tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến đầu óc Tô Uyển Dung trở nên trống rỗng, ý thức thất thần. Nhưng theo bản năng cô vẫn điều động dị năng mở ra khiên băng, nhưng dị năng giống như bị rơi vào đầm lầy không cách nào sử dụng được.

Vào thời khắc chết chóc đó, sức nóng kinh người bùng nổ xé toác tất cả mọi thứ.

Ngay khi cảm nhận được đau đớn, cô gắng gượng chút lí trí cuối cùng muốn trở lại không gian, lại cảm nhận được một luồng ánh sáng bao vây cô lại, dường như còn mang theo tia ấm áp…

Khoảng khắc cuối cùng còn ý thức, trong đầu cô hiệu lên một vài đoạn ngắn, đó là tiềm thức hồi tưởng… nụ cười cưng chiều của anh trai, thân hình cao lớn của em trai, nỗi chua sót của người yêu nhau, sự vui sướиɠ khi phát hiện ra không gian, một thân hình lảo đảo chạy ra khỏi hang động, đối phương thả lỏng khi hoàn thành nhiệm vụ, còn có những nhân viên nghiên cứu lén lút kia…