Chương 4: Cơm tối
Tiễn Lê Huyền ra cửa, Lăng Tây Thành nhìn thấy Lê Mặc còn đang đứng ở cửa, liền đi qua hỏi cậu: “Em còn buồn ngủ không? Nhìn em có vẻ rất mệt mỏi.”
“Em không muốn ngủ nữa, đã gần 7 giờ tối rồi, cơm tối anh muốn ăn món gì để em nấu?” Lê Mặc nhìn đồng hồ, ngược lại cảm thấy có chút đói bụng.
“Anh ăn sao cũng được, nấu gì đó đơn giản thôi, em cũng vất vả cả ngày rồi.” Lăng Tây Thành nhẹ nhàng xoa xoa tóc Lê Mặc, xúc cảm thật dễ chịu, mềm mại, làm anh nhớ lại con thỏ nhỏ mà trước đây mình từng nuôi. Anh biết tâm tư Lê Mặc mấy ngày này thay đổi rất nhiều, chắc cậu cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ đến đồ ăn ngon. Vốn anh định hỏi Lê Mặc có muốn ra ngoài ăn hay không, lại đột nhiên nhớ ra một đống chuyện lộn xộn cần anh giải quyết gấp kia, còn không bằng hai người ăn ở nhà cho rồi.
Anh đã lâu chưa được ăn cơm Lê Mặc nấu. Mặc dù trong mắt Lê Mặc, anh chỉ không về nhà tầm 1 tháng nay. Nhưng với những gì anh trải qua ở thế giới trước đây, anh đã năm năm không ăn cơm cùng cậu. Vô thức, Lăng Tây Thành phát hiện bản thân có chút hưng phấn, tựa như việc có thể cùng Lê Mặc ăn một bữa cơm gia đình là một chuyện vô cùng vui vẻ. Gặp lại Lê Mặc, tâm tình anh có chút thay đổi kì diệu, anh không phủ nhận, tình cảm bây giờ của anh đối với Lê Mặc chưa phải là tình yêu, có lẽ nó vẫn còn xen lẫn sự hổ thẹn và thương xót. Thế nhưng anh dám khẳng định một điều, anh muốn đối xử với Lê Mặc thật tốt, không bởi bất cứ cái gì, chỉ là cậu xứng đáng được như thế.
Nhìn bóng dáng Lê Mặc mang tạp dề, đứng nấu ăn ở nhà bếp, Lăng Tây Thành đột nhiên rất muốn chạy đến ôm cậu một cái thật chặt từ phía sau. Trước đây, khi anh tan tầm về nhà thì cơm nước đã được dọn sẵn trên bàn, đây là lần đầu tiên anh có cơ hội quan sát Lê Mặc nấu ăn ở nhà bếp. Cậu xào rau rất nhuần nhuyễn, nhìn rau dưa được làm từ những ngón tay thon dài của cậu trông thật đẹp, tạp dề ôm lấy thắt lưng tiêm gầy của Lê Mặc, khiến người khác không thể kiềm chế được cảm giác muốn ôm cậu vào lòng. Lăng Tây Thành bước đến, rồi từ phía sau ôm lấy Lê Mặc, đầu tựa trên bả vai của cậu, lười biếng hỏi:”Em đang làm gì món gì vậy?”.
“…” Cả người Lê Mặc cứng đờ lại, Lăng Tây Thành như thế này làm cậu không thể nào ứng phó nổi. Cậu và anh vào thời điểm tân hôn có thể gọi là nhạt nhẽo, đêm tân hôn cũng chẳng hề thân mật gì. Thái độ làm người của Lăng Tây Thành thoạt nhìn rất nội liễm, giữa hai hàng lông mày lúc nào cũng luôn mang theo nét nghiêm túc và lạnh lùng. Có lẽ là do thời niên thiếu đã phải chấp chưởng quyền hành trong gia tộc, Lăng Tây Thành không muốn bị bề trên xem nhẹ, gương mặt luôn luôn lãnh túc (lạnh lùng và nghiêm túc), ngữ điệu có chút biếng nhác như vậy là lần đầu tiên cậu được nghe.
Lê Mặc biết Lăng Tây Thành mắc bệnh sạch sẽ, nhà bếp là nơi anh không bao giờ đặt chân đến. Lúc mới kết hôn, chẳng qua là chút mùi khói dầu dính lên người cậu lúc nấu ăn cũng đã làm anh nhíu mày, nhưng bây giờ… Lê Mặc không hiểu nổi trong lòng là cảm thụ gì, có chút ngọt ngào cũng có chút chua xót. Rốt cuộc cậu đã biết mình bại trên tay anh rồi! Trước kia Lăng Tây Thành đối mặt với cậu bằng thái độ lạnh lùng giống như người qua đường, ngày hôm nay cũng chỉ hơi mập mờ nói mấy câu, một ít hành động thân mật đã làm cậu vui mừng khó nhịn, phảng phất như là thương tổn trước đây không còn tồn tại nữa.
Những gì buổi chiều Lăng Tây Thành nói là nghiêm túc sao, có thể tin tưởng được không? Lê Mặc có chút chán ghét bản thân do dự, thiếu quyết đoán, thật hay giả thì có làm sao? Từ khi cậu biết mình yêu anh, cậu đã trốn không thoát người đàn ông này rồi. Thật cũng được mà giả cũng được, cuối cùng vẫn là do sự lựa chọn của bản thân cậu mà thôi, cậu việc gì phải do dự? Ít nhất bây giờ sự tình đang phát triển theo hướng tốt.
Kiềm nén những suy nghĩ miên man trong lòng, Lê Mặc đẩy Lăng Tây Thành ra, thấp giọng nói: “Anh ra phòng khách ngồi chờ đi, một lát nữa là có cơm ăn rồi, anh không thích mùi khói dầu, lỡ dính lên trên người, anh lại cảm thấy khó chịu.”
Lăng Tây Thành cảm nhận được cả người Lê Mặc đang căng cứng, anh rất ít khi ôm Lê Mặc kiểu đó và cùng cậu nói chuyện. Trước đây, anh nghĩ hai người đều là nam, thân mật như vậy luôn không được tự nhiên. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Lê Mặc anh liền nhịn không được muốn dính ở bên người cậu. Trên thân thể Lê Mặc có một loại hương vị trong lành, nhẹ nhàng. Lê Mặc chưa bao giờ dùng nước hoa, y phục cũng chỉ dùng nước giặt quần áo có mùi thơm nhẹ. Rõ ràng cậu là một tiểu thiếu gia,nhưng những việc như nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc, đều tự mình làm, không thích để người giúp việc làm giúp. Mà Lê Tử Du thì…
Lòng Lăng Tây Thành âm ỷ đau. Anh và Lê Tử Du chưa từng có nhiều thời gian ở chung, mỗi lần gặp mặt ngoại trừ bàn về kế hoạch lật đổ Lê gia, còn lại đều ở trên giường lớn khách sạn làʍ t̠ìиɦ. Lê Tử Du rất ít khi hỏi đến cuộc sống của anh, như là anh ăn có ngon không, anh nghỉ ngơi có tốt không, bình thường nói kiểu đó thì ai cũng nói được, nhưng chỉ cần là nghe thấy, lời nói suông thì ai nói cũng vậy thôi.
Chỉ duy nhất một lần anh được nếm thử cháo do chính Lê Tử Du nấu, tuy bây giờ cũng đã quên mất vị của nó ra sao rồi. Chỉ nhớ rõ là Lê Tử Du nhõng nhẽo nhào vào ngực anh làm nũng, bảo anh nhìn đến bàn tay đã nóng đỏ của y. Khi đó anh phản ứng thế nào nhỉ? Hình như anh đã nói, nhà chúng ta cũng có người giúp việc, sau này tiểu Du không cần phải nấu cơm nữa, anh không nỡ nhìn em bị thương.
Thật sự là quá sức châm chọc đi, anh và Lê Tử Du có cái gọi là “nhà chúng ta” sao? Lê Tử Du luôn miệng nói mình là một nam nhân, có sự nghiệp và hoài bão của bản thân, không phải như phụ nữ để anh nuôi ở nhà. Mà anh cũng cả tin, hai tay dâng chìa khóa nhà cho y. Anh đáp ứng y không cần cùng anh ở một chỗ, cho y không gian thoải mái nhất, chỉ cần y mệt mỏi đều tùy thời có thể trở về.
Ban đầu Lê Tử Du theo thông lệ gọi điện thoại ân cần thăm hỏi anh mỗi ngày, thỉnh thoảng sẽ tới đây cho anh một chút ngạc nhiên nho nhỏ, dần dần chỉ khi nào có chuyện quan trọng mới đến tìm anh, sau đó những cuộc điện thoại cũng thưa dần, cũng chỉ còn lại một ít tin nhắn thăm hỏi. Mà cái chính là mỗi lần tan sở về nhà ngoại trừ căn phòng với không khí lạnh lẽo bao trùm, còn lại chẳng có gì cả, khi đói thì tùy tiện chút gì đó.
Kỳ thật trong lòng Lăng Tây Thành cũng rõ ràng, Lê Tử Du làm sao còn thời gian mà nghĩ đến anh được, bên người y còn có những người khác nữa. Khi Lăng Tây Thành mới tiếp nhận chuyện Lê Tử Du có tình nhân bên ngoài, anh còn quan tâm buổi tối y đi nơi nào, rồi âm thầm ghen tị, làm những chuyện mà Lê Tử Du muốn để y thấy mình quan trọng ra sao. Nhưng lâu dần, anh dường như đã chết lặng, trọng tâm cuộc sống của anh biến thành công việc, đến chỗ nào để ăn để ngủ đối với anh đã chẳng còn quan trọng nữa, anh ngủ lại trong phòng nghỉ của công ty còn nhiều hơn về nhà.
“Những thứ này sao lại phải lấy ra?” Lăng Tây Thành nhìn cái chén nhỏ Lê Mặc để một bên để vớt hành và gừng ra, tò mò hỏi.
“Bởi vì mấy thứ này phải bỏ đi.” Lê Mặc thuận miệng đáp.
“Bỏ đi? Không phải là đồ ăn sao?” Lăng Tây Thành có chút kỳ quái hỏi, nếu đã rang xong, vì sao còn muốn vứt đi.
Lê Mặc bất đắc dĩ nhìn anh một cái rồi giải thích: “Anh không phải không thích ăn hành sao? Em cẩn thận lấy ra để không khéo anh không ăn được.”
Nghe Lê Mặc giải thích, Lăng Tây Thành không biết cảm xúc trong lòng là gì. Lê Mặc không biết đó thôi, kỳ thật anh cũng không mắc bệnh sạch sẽ, cũng không phải không ăn thực vật. Lê Mặc rời đi năm năm, cha mẹ anh bởi vì Lê Tử Du mà đối anh thất vọng cực độ, từ đó xuất ngoại cũng ít khi trở về, chẳng ai chiếu cố anh trong cuộc sống hằng ngày nữa. Công việc bận rộn cực độ khiến anh chẳng còn mấy thời gian mà để ý những việc vặt này nữa. Dạ dày anh không tốt cũng là do ăn uống không quy luật gây nên. Nếu như còn Lê Mặc, cậu sẽ không cam lòng đứng nhìn anh thế này đâu! Đúng vậy, Lê Mặc không nói nhiều, thế nhưng luôn đối xử tốt với anh.
Giờ đây, suy nghĩ lại, anh thấy mình trong mắt Lê Tử Du chính là một người có cũng được không có chả sao. Nếu không phải bởi vì Lăng gia và Lê gia mật thiết hợp tác thì y cũng chẳng tìm đến anh. Gọi là người yêu thì đúng là vô cùng tàn nhẫn. Đời trước, khi Lê gia gần phá sản tới nơi, cổ phiếu rớt giá liên tục, mà chính anh lại cắt đứt hết tất cả các hạng mục hợp tác với Lê gia. Cuối cùng hại Lê gia cửa nát nhà tan, chính anh giao cho Lê Tử Du bằng chứng Lê gia trốn thuế. Đồng thời lúc Lê gia đang bị niêm phong, cha Lê tuổi tác đã lớn chịu không nổi đả kích cuối cùng qua đời ở bệnh viện, Lê Huyền nhận tội đi tù, còn Lê Mặc thì… Lăng Tây Thành không muốn nghĩ tiếp nữa, cố ép mình quên đi. Mấy chuyện đó chưa xảy ra, mình lúc này phải tận lực bù đắp mới được.
Được sống lại một lần nữa, Lăng Tây Thành dường như đã mở ra cho mình một cánh cửa mới, nhìn thấy mọi ưu điểm của Lê Mặc, cậu làm cái gì anh cũng thấy tốt, cũng thấy đáng được quý trọng. Lăng Tây Thành giật mình, trộm hôn một cái lên gò má Lê Mặc: “Lê Mặc, anh tới giúp em đây.”
Lê Mặc bị Lăng Tây Thành ôm lấy, nhất thời không biết phải làm sao, hết lần này tới lần khác người kia cứ dính lấy trên người cậu. Mắt thấy dầu mỡ trong nồi đã nóng lên, thế nhưng đầu óc của cậu lại đặc quánh như tương hồ (keo dán dạng sữa), dù đã biết rõ các bước cậu cũng lúng túng cả lên, căn bản không nhớ ra phải làm gì tiếp theo.
Lăng Tây Thành không biết sức ảnh hưởng của anh đối với cậu lớn thế nào đâu. Chỉ là vài hành động thân mật trong một không gian như vậy, đơn giản trò chuyện vài câu tưởng chừng như không có gì, trái tim cậu đã đập “bùm bùm” một cách lợi hại. Như vậy là không được, cậu vốn là tiểu thiếu gia nhà Lê gia, hiện giờ lại cùng tổng tài của Thần Thời là bầu bạn hẳn là cậu phải càng thêm ổn trọng mới được. Lê Mặc tự mặc niệm trong lòng, nỗ lực bình ổn nhịp thở của mình, mọi việc có thể sẽ thất bại bởi người đang đứng sau lưng cậu kia. Lê Mặc hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy Lăng Tây Thành ra rồi nói: “Anh ở đây em không nấu cơm được, mau đi ra.”
Giọng của Lê Mặc có vẻ rất bình thản nhưng lỗ tai ửng đỏ đã sớm tiết lộ sự ngượng ngùng của cậu. Lăng Tây Thành biết cậu xấu hổ, vốn nghĩ muốn nói cái gì đó, tuy nhiên vẫn theo ý cậu ra khỏi nhà bếp. Thời gian còn dài mà, tuy rằng anh đã hứa hẹn sẽ cho cậu một cuộc sống tốt, thế nhưng dù sao bây giờ, hai người vẫn còn xa lạ nhau lắm. Suy nghĩ kỹ một chút, anh ngay cả chuyện Lê Mặc yêu mình cũng không biết, trước đây anh rất ít khi trò chuyện với cậu, chỉ theo thông lệ hỏi thăm một số công việc thường lệ ở công ty. Đối với Lê Mặc người này, anh thực sự biết rất ít. Trái lại cậu biết rất nhiều về anh, cái gì cũng rõ. Anh đúng là chẳng xứng với chức vị người chồng chút nào, may là hiện tại anh còn rất nhiều thời gian để chuộc lỗi.
Trên bàn đã bày xong cơm canh, màu sắc hết sức tươi ngon mà hương vị cũng rất thơm, chính là sắc mặt hai người ngồi trên bàn lại không giống nhau. Lăng Tây Thành nhìn Lê Mặc liều mạng giả vờ bình tĩnh, cố nhịn xuống ý cười trên môi. Anh quen biết Lê Mặc đã lâu, cậu từ nhỏ đã là một đứa trẻ nghiêm túc, cẩn thận, hầu như chưa bao giờ phạm lỗi. Nhưng hôm nay… Lê Mặc hình như quên bấm nút nồi cơm điện.
Lê Mặc chuẩn bị bới cơm vẻ mặt kinh ngạc, dường như không rõ vì sao trong nồi không phải là cơm chín mà là gạo sống. Chuyện này chưa bao giờ phát sinh. “Xin lỗi, em phải đi nấu chín cơm.” Nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lăng Tây Thành, mặt cậu nháy mắt liền đỏ, cuối cùng ngồi không yên, nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà bếp.
Tại sao lại như vậy chứ, cậu luôn làm việc rất cẩn thận mà, làm sao lại gây ra việc mất mặt như vậy chứ. Lê Mặc lòng bỗng nhiên khó chịu, cậu không phải hạng người già mồm cãi láo, ai mà không muốn cho người mình thích nhìn thấy ưu điểm của mình? Buổi chiều mới hòa hảo, vậy mà cậu lại khiến cho bữa cơm tối trở nên rối tinh rối mù.
“Được rồi Lê Mặc, em không cần phải nói xin lỗi, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em cần thời gian để tiếp nhận, đừng tự đặt áp lực cho bản thân, không có chuyện gì đâu.”
Lăng Tây Thành đối diện với vẻ mặt giả vờ trấn định của Lê Mặc, biểu tình của cậu thật bình thường, nhưng đôi môi mím chặt đã tiết lộ tâm tình thật của cậu cho anh biết. Anh nhìn vào mắt cậu, Lê Mặc có đôi mắt đen tuyền, dưới ánh đèn ấm áp càng trở nên sáng ngời. Trong ánh mắt kia, có chút ủy khuất cũng có chút khó chịu nhưng nhiều hơn cả là sự lúng túng, không biết phải làm sao.
Lê Mặc luôn dùng ánh mắt như thế để nhìn mình sao? Lăng Tây Thành phát hiện trước kia anh chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt của cậu, anh không biết cậu luôn tỏ vẻ phong đạm vân khinh chỉ là để che giấu tâm tình của bản thân, chung quy cũng bởi anh không chú ý đến cậu.
“Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh.” Lê Mặc có chút hoảng hốt, ở chung với đối phương kiểu như vậy đối với cậu mà nói thật sự xa lạ. Lê Mặc nhìn khuôn mặt Lăng Tây Thành mang theo nét vui vẻ thầm nghĩ, anh ấy đang an ủi mình sao?
Nhìn Lê Mặc ngẩng đầu, mang theo anh mắt nghi hoặc dõi theo mình, Lăng Tây Thành tưởng như mình đang đối diện với một chú thỏ đang hoảng loạn, nhịn không được đứng dậy ôm cậu: “Lê Mặc, bộ dạng mơ hồ của em thật đáng yêu. Anh biết phải làm sao bây giờ, anh nghĩ hình như anh thích em mất rồi.”
“Đủ rồi, đừng chọc em nữa, em đi cắm cơm.” Lăng Tây Thành trêu chọc làm cho Lê Mặc càng thêm rối bời, đẩy anh ra xoay người vào bếp. Trái tim cậu có chút ngọt ngào, anh vừa mới nói thích cậu, đây coi như là một khởi đầu tốt đi. Môi Lê Mặc mang theo ý cười, một lần nữa rửa lại gạo rồi bỏ vào nồi cơm điện nhấn nút nấu.
Nhìn vào khoảng không trong vòng tay Lăng Tây Thành có chút bất đắc dĩ, người này hôm nay đã hai lần đẩy anh ra. Ngẫm lại, rõ ràng khi anh ôm cậu, hai tai cậu đỏ chót, Lăng Tây Thành thầm nghĩ, rằng, Lê Mặc lúc xấu hổ thật rất đáng yêu, ý tưởng muốn tùy thời tùy chỗ ôm lấy cậu của anh bỗng bùng lên một cách mãnh liệt. Ai, có người vợ thẹn thùng như vậy anh đành nước nóng nấu ếch, từ từ tiến hành, Lăng Tây Thành đột nhiên cảm thấy chuyện điềm điềm mật mật tình chàng ý thϊếp với Lê Mặc không phải một sớm một chiều là được, phải từ nhiều con đường mà đến, khó ở chỗ Lê Mặc là người có da mặt mỏng, đang ở nhà mà còn vậy, nếu như ở bên ngoài phải chăng cậu sẽ giống như một chú thỏ tạc mao.
.